Sáng nay tôi có đọc một bài thơ cuả Anh
Hồ Chí Bửu trên Quán Thơ. Tôi lần theo dòng suy tưởng của anh và cảm nhận cái
điều mà anh muốn nói: thơ phú chỉ là cái bóng của cuộc đời bi
thương. Thơ là
người không quen biết, nó không có thực và nó cũng là một hiện hữu có thực tồn
tại trong không gian và thời gian ? Cái đó còn phụ thuộc vào cảm nhận của mỗi
người, thơ cũng tan biến đi khi khổ chủ của nó không còn nữa ở trên thế gian
này, hay là có thể nó sẽ còn hiện hữu sống mãi trong lòng người dương thế, hay
là nó có thể nó sẽ tan nát rã rời, không
ai thèm để ý đến? Có thể người đương thời sẽ coi rẻ nhưng thế hệ sau con cháu lại
đua nhau tìm đọc? Hay người đương thời trọng vọng, nhưng
thế hệ sau con cháu lại xem thường ? Một bài thơ làm ra gọi là dở với nhóm người này nhưng nó lại rất
hay cho nhóm người khác?
Không ai có thể dùng thơ để làm phương
tiện tuyên truyền, xui dại, xui khôn cho người đời. Thơ làm ra không phải để phục
vụ nhu cầu của một thể chế chính trị để phục vụ số đông, hay cho tập đoàn thống
trị, hay cho quần chúng lao động nghèo khổ. Thơ cho anh thợ cày mong đọc thơ
xong đã mệt bở hơi tai để còn kéo cày thêm một thửa nữa? Hay cho chị lao công
làm thêm ca bỏ mặc đưá con đang khát sữa ở nhà? Thơ làm sôi máu người lính ra
trận, bắn giết điên cuồng, sát hại nhiều sinh linh vô tội thì mới hả dạ? Cái gọi
là nghệ thuật vị nhân sinh, mà người ta tôn thờ, mới nghe tưởng hay ho lắm, đẹp
lòng số đông dân chúng lắm . Chính vì thơ có quan điểm giai cấp sắt máu như vậy
mà biết bao nhiêu những tâm hồn thi sĩ chân chính bị vùi dập mà chết oan. Thơ
là cuộc đời riêng cuả mỗi ngưòi, là đời sống tinh thần tự do của
cá nhân. Miễn là thơ không làm hại ai. Thơ
biết vạch mặt kẻ gian ngay, bày tỏ nỗi lòng mình, yêu thương, chán ghét, bi
quan, thất vọng, chán chường . Vịn câu thơ mà đứng dậy, thơ
là cái bóng vô hình của một đời người.
Làm thơ không câu nệ nhiều hay ít, cái
quan trọng là ở tấm lòng. Cũng không phải vì thơ mà trở nên đố kỵ và bất mãn
khi người khác tuôn thơ ra ào ào mà mình lại bí thơ. Nếu ta chưa kịp có cảm xúc
để viết ra bài thơ thì đọc thơ của thiên hạ cũng là một nhu cầu quan trọng hơn
cả làm thơ để bồi bổ cho tâm não của mình. Nhờ đó có thể mình sẽ sống tốt hơn?
Đây là những tâm sự chân tình của riêng tôi với
Anh Hồ Chí Bửu. Bạn nào thấy nghe thấy không hợp với tính tình cuả mình thì bỏ
qua cho nhé và đừng để tâm làm gì. Coi như tôi là một ngã ngớ ngẩn ở hành tinh
xa lạ lạc xuống đây và không biết xu nịnh
theo thời thế. Không biết dập dìu để kiếm cơm ăn. Không biết nhìn thiên hạ xung
quanh sống rất vật chất tranh đua giành dật nhau mà cứ cắm đầu vào làm thơ cho
uổng phí thời gian. Cái chính là muốn tâm sự với Anh Hồ Chí Bửu, tuy không quan biết Anh là ai và cho những bạn đọc nào
có thể đồng cảm với tôi và Anh Bửu. Bởi vì đọc thơ anh Hồ Chí Bửu tôi hiểu nỗi
lòng và sự suy tư cuả anh , nên tôi mới có cảm xúc để cảm tác lại thơ anh.
Chúc vui vẻ
Cái Bóng Của Đời
cảm tác thơ Hồ Chí Bửu
Thơ là cái bóng cuộc đời
Sông tình bể khổ luân hồi tang thương
Nâng niu cõi mộng vô thường
Cây rung hạt lệ bông hồng chiều sương
Dập vùi hạt bụi thê lương
Âm u điạ ngục cánh đồng gió mưa
Người còn mộng tưởng canh sầu
Giấc mơ qua bến giang đầu biển khơi
Đầm đià gối lẻ đầy vơi
Trách ai cố chấp giống nòi lầm than
Tuyền truyền giáo dục vô luân
Văn chương hiện thực dối gian cơ đồ
Giam cầm tường rỏ máu đào
Vần thơ cải tạo nghẹn ngào nước non
Nhẫn tâm vùi dập tâm hồn
Phế hưng, hưng phế dinh hoàn giang sơn
Trải bao thập kỷ bán buôn
Tác yêu tác quái sói mòn lương dân
Chiến tranh hủy hoại tâm thần
Lính già buông súng thân tàn bơ vơ
Diù nhau đi giữa
hoang vu
Vườn xuân ta đó hương cau ngạt ngào
Channel thoang thoảng bay qua
Mùi thơm xứ lạ lạc vào mê cung
Lương Sơn thủy bạc khốn cùng
Tha phương lầm lũi não nùng tự do
Ngậm ngùi mây nước mưa sa
Đọc nhiều để chọn một từ thương yêu
Muôn loài sinh hóa hữu cơ
Xin đừng lạc lối ta bà khổ đau
Em đi chẳng ngại ngoái đầu
Nụ cười vội vã gió đùa sầu bi
Càn khôn rung chuyển góc trời
Chập chờn sóng biển chôn vùi đại dương
Giang hồ giữa chốn tha hương
Ngậm ngùi than thở đoạn trường phôi pha
Hững hờ mây nước sông xưa
Bước chân du mục công hầu làm chi
Em tôi phố cũ xa vời
Phiêu diêu bốn bể góc trời về đâu
Một mình anh chết trong thơ
Vầng trăng cổ độ giấc mơ phai tàn
Một mình ôm mặt khóc than
Muà thu lá rụng hoàng hôn buông rèm!
10.1.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét