Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

Lâm Đặng Minh Chửi Gì?



 




Trích:"Vừa viết vừa nhận xét phê bình, vừa đá bóng vừa thổi còi là kiểu ăn cướp đây là trò xưa nay người viết văn nào cũng phải tránh, chỉ có Lu Hà làm chuyện bậy này thôi. Bạn khi viết láo bị bạn đọc phản bác thì phải sửa chữa, chú sao lại chửi càn, làm thơ đểu. Thật là xấu hổ thay bạn Lu-Hà à!

Nên đổi nghề đi thì hơn. Bạn đọc thấy lời góp ý của ông Phạm Công Tâm là chí lý cho cậu đó. Hãy đi học nghề khác mà làm khỏi khổ nhục."

Lâm Đặng Minh

Tôi Lu Hà phát huy cao độ diễn đàn tự do dân chủ. Tôi viết bài vì muốn tâm tình với bạn đọc muôn nơi về các vấn đề của cuộc sống. Ngày xưa các nhà tranh biện Hy Lạp vẫn làm như vậy để phát huy dân chủ, dân trí chung cho xã hội. Những người giỏi mồm mép lý lẽ sẽ nhảy lên kỳ đài để tranh biện, đấu lý với nhau. Hàng trăm hàng ngàn người hiếu kỳ sẽ ngồi nghe.Thường có những người viét sẵn một bài văn, sau đó đọc lên, và cuộc tranh biện sẽ bắt đầu. Cứ như vậy diễn ra ngày ngày sang ngay khác, cho đến khi thiên hạ không còn đủ lý lẽ nữa  thì thôi. Tất nhiên không có chuyện lưu manh vô  học, ú a ú ớ, nửa ngô nửa ngọng như Lâm Đặng Minh  nhảy lên tranh biện đâu. Mà tranh biện làm sao nổi với vài ba cái thứ lý luận chổi cùn rế rách Mác Lê Mao Trạch Đông thì ăn nhằm gì?

Xét theo chiều dài lịch sử hàng nghìn năm thì kiểu viết lách rồi tự bảo vệ lý lẽ của mình như Lu Hà tôi đây  thì đã có hàng nghìn người làm rồi. Tôi chỉ là kế thừa tinh thần dân chủ khai phóng của các bậc tiền nhân mà thôi.
Bởi vì Lâm Đặng Minh sống dưới chế độ hà khắc độc tài đảng trị nên thấy chuyện này, mà cảm thấy lạ  lùng thôi. Người phê bình Lu Hà thì phải tự xét mình là ai, có đủ sức đủ trình độ để bác bỏ từng câu từng chữ của  Lu Hà này không? Chứ đừng theo kiểu mấy chú bần cố nông ngày  xửa ngày xưa nhảy lên đài đấu tố gí dao vào cổ điạ chủ: Tao có ý kiến góp ý phê bình mày, bóc lột thì phải chết. Tao giúp đỡ cho mày tiến bộ về tư tưởng nhận thức nghe hông?

Người cộng sản có truyền thống giáo dục, nuôi ngưòi theo kiểu đại trà như trồng cây, gieo mạ, nuôi chó vậy. Các cây trồng ra phải đồng loạt nở đều tiến bộ sàn sàn ngang nhau. Cây cao to quá phải chặt đi vì sợ bóng của nó phủ lên làm còi cọc các cây khác. Mọi con chó phải giống nhau, cả tiếng sủa  cũng phải giống nhau. Chó việt phải sủa khác với chó Tây, chó Việt Nam phải sủa bẳng hơi theo theo hơi thở cuả người nuôi, đặc biệt còn biết ăn cứt nữa thì thịt mới thơm ngon.

Con người cũng vậy, mọi người ai cũng giống ai,  ra đường phải biết gọi nhau là đồng chí. Viết văn làm thơ theo đề cương. Viết  cái gì? Ai phê bình gì phải cúi đầu mà nhận dù đúng dù sai cũng phải chiụ, không được quyền bảo vệ lý lẽ cuả mình, cấm cãi lý tranh biện mà sai đường lối quan điểm của đảng. Lý lẽ đúng sai đã có đề cương cuả ông Trưòng Trinh rồi để đối chiếu. Đảng sẽ tìm ra có đúng đưòng lối Mác không ? Có  viết sai quan điểm giai cấp không ?

Tôi có làm thơ đểu để cho những đưá chửi đểu vô học càn bậy mà thôi. Cứ đọc thơ thì biết rõ nó chửi bậy càn rỡ cái gì rồi, trong thơ nói tất cả, gói ghém tất cả, chứa đựng tất cả cái tư tưởng đầu gà óc đất sét của bọn hay chửi bậy. Thơ không thể tự làm ra từ cái chẳng có gì, chẳng có thẳng chửi đểu tất nhiên cũng chẳng có thơ đểu để đáp lại. Cũng là gieo nhân nào gặt quả  ấy mà thôi kêu ca cái gì nữa? Ai bắt chửi bậy, tuyên truyền chủ nghĩa đểu? Tôi cũng làm nhiều bài thơ chan chưa tình ngưòi cho những ai đáng làm. Thơ là cuộc đời mà, kể cả thơ đểu cũng là cuộc đời. Vì đời này lắm đồ giả đồ đểu quá: Tư tưởng đểu, chủ nghĩa đểu, đạo đức đểu, hàng đểu, tiền đểu, lãnh tụ đểu, con ngưòi đểu, tình yêu đểu v.v... Cho nên dòng thơ đểu đã ra đời để kịp thời  phục vụ xã hội đểu. Điều đó có gì mà lạ?

Riêng đối với Lâm Đại Minh nói năng dữ tợn quá  như quản giáo cai tù. Tôi định tặng cho Minh bài thơ đểu, nhưng xét lại thôi. Vì thơ là lãnh vực thiêng liêng cuả trái tim, mình làm thơ như vậy sẽ giết dần cảm hứng sáng tác cứ nhìn gương ông Tố Hữu, Chế Lan Viên, Xuân Diệu thì biết từ khi theo đảng có viết được cái quái gì đâu? Toàn chuyện hô hoán đâm chém nhau.

Tôi viết như thế này cũng coi là viết văn đấy. Vẫn lấy con ngưòi là chủ đích, lấy cái mồm cái tâm điạ của Minh để viết. Cuối cùng từ một bài văn lại gặt gái ra nhiều bài khác nưã, cũng vẫn là chuyện con người cả thôi, chuyện cuộc sống và xã hội. Tôi ít viết về chim muông hoa lá cành vớ vẩn, chí thích lấy con ngưòi làm đề tài. Bài viết này sẽ lấy tưạ đề:"  Lâm Đặng Minh Chửi Gì?"

5.5.2010 Lu Hà



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét