Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014

Dân Chủ Tự Nhiên Làng Xã Và Dân Chủ Tập Trung Cuồng Tín



 



Sở dĩ chúng ta còn  tồn tại đến ngày nay, tổ quốc ta chưa bị xoá tên trên bản đồ thế giới. Bởi vì chúng ta đã có một chiều dài lịch sử hàng nghìn năm dựng nước và giữ nước đẫm máu khốc liệt của tổ tiên ta.

Xã hội Việt Nam hàng nghìn năm là xã hội chòm xóm, canh tác nông nghiệp dệt vải chăn tằm đời sống tự do hiếu hoà quy tụ trong một đại gia đình đứng đầu là các tộc trưởng, tù trưởng dần dần là Vua. 18 đời vua Hùng có thể là một thời gian tương đối thái bình, nhưng sau ta luôn bị một nước lớn ở phương Bắc là Hán Tàu uy hiếp cho nên thường xảy ra các cuộc chiến  họ liên miên. Mỗi một cuộc khởi nghiã một triều đại mới được dựng lên thường có xu hướng hoàng tộc và tập trung quá nhiều quyền lực mà sinh ra độc tài

Nói đến độc tài người ta thường liên tưởng đến những vua chuá, đầy quyền lực sinh sát ngày xưa. Từ vua Trụ, vua Kiệt, Tần Thuỷ Hoàng v.v…đều là những kẻ háo sắc hoang dâm giết người như ngoé. Sau khi  đánh bại lục quốc Tần Thủy Hoàng có cho xây dựng vạn lý trường thành. Mục đích cũng chỉ muốn khống chế toàn bộ lãnh thổ mông mênh, để tránh  khỏi sự phân tán chia rẽ cuả các tiểu vương quốc chư hầu ngày xưa, bất ngờ nổi dậy đòi lại độc lập. Tần Thủy Hoàng là một quân chủ độc tài. Một  ngã điên khùng , khủng bố các đại thần, thực hiện những chính sách đốt sách, chôn học trò, bức bách trí thức, cướp bóc sức lao động, tiền cuả trong việc xây dưng trường thành. Nhưng dân trung hoa vẫn được hưởng tự do. Dân gian nhìn chung vẫn có cuộc sống bình thường. Không có chuyện khủng bố tinh thần, truy bức tư tưởng tài năng sáng tạo trong toàn quốc. Mọi chuyện giết người chỉ sảy ra ở Trường an. Quan lại điạ phương không tàn ác giết người hàng loạt, đưa dân đi xây dựng vùng kinh tế mới  mà họ chỉ đòi hỏi người dân phải đóng thuế cao cho triều đình là đủ. Chỉ bấy nhiêu thôi lòng dân cũng ai oán mà  tạo ra cuộc nổi dậy. Cuộc khởi nghiã cuả Lưu Bang  có Trương lương, Hàn Tín, Tiêu Hà giúp sức và lập ra nhà Hán. Tuy ta gọi là độc tài nhưng chỉ là giới hạn vào một cá nhân Tần Thủy Hoàng, nên mức độ tàn phá cuả nó không ghê gớm rùng rợn như các chế độ phát xít và cộng sản.

Lý thuyết để xây dựng một chế độ độc tài hoàn hảo đã ra đời. Phát xít và cộng sản rất giống nhau bởi họ đều dưới danh nghiã vì dân , vì dân tộc. Một đằng với chiêu bài dòng máu thượng đẳng Đức mà muốn thống trị toàn cầu để tạo ra giống người thuần chủng. Một đằng thì leo lẻo vì tầng lớp nghèo khổ toàn thế giới vô sản mà muốn xây dựng xã hội bình đẳng không giai cấp cho cả hành tinh. Cả hai đều chủ chương chiến tranh hủy diệt, dù có tàn sát, giết đi hai phần ba dân số trên thế giới chúng cũng không nương tay. Gần một thế kỷ qua là những bằng chứng: lò hơi ngạt cuả Đức quốc xã, các trại tập trung cuả Stalin, Mao Trạch Đông, Kim Nhật Thành và Polpot v.v… Sự thật rõ như ban ngày, có độc tài cuồng tín thì không có dân chủ tự do.Ngược lại có dân chủ tự do thì không có độc tài cuồng tín. Độc tài có thể nằm trong tay một ông vua, một quốc trưởng , một chủ tịch nước hay nằm trọn trong tay một đảng phái. Nếu quyền lực nằm trong tay một cá nhân thì dễ bị diệt vong như trường hợp vua Trụ, vua Kiệt và Tần Thủy Hoàng. Nhưng nằm trong tay những tên đồ tể khát máu ngoan cố và bệnh hoạn và có đảng chống lưng như Hitler, Stalin, Mao trạch Đông v.v… thì không đơn giản chút nào. Cho đến bây giờ chủ nghiã phát xít chỉ là bóng ma, chủ nghiã cộng sản đã cáo chung nhưng vẫn còn tồn tại có sức sống dai dẳng ở Hoa lục, Việt Nam  Cu Ba và Triều Tiên. Bới vì  tâm lý quần chúng vẫn còn nạn sùng bái cá nhân bị ảnh hưởng mơ hồ cuồng tín về nền văn hoá Á Đông thiếu chọn lọc. Khổng Giáo trộn lẫn với chủ nghiã  Mác Lê đã hủy diệt trí tuệ và sự sáng tạo tinh thần .Con người đang tiến lên để phụ thuộc và hoá thành động vật không cần biết gì hết là ngoài miếng ăn. Con người được tuyệt đối bình đẳng trần trụi nuôi dưỡng trong cũi như những con chó cuả giáo sư sinh vật học Pavlov. Không còn khả năng suy tư đúng sai, chỉ còn biết thụ động theo những phản xạ có điều kiện. Mọi thứ đã có  Mác, Stalin, Lê Nin, Mao, bác Hồ và đảng lo hết cả rồi.  Họ mơ mộng về một sự đại bình đẳng, ai cũng như ai, rất giàu có, xã hội tràn ngập cuả dư thưà.

Họ những người cộng sản  ngót gần thế kỷ  đã dập khuân theo theo mô hình nhà nước Stalinit do ông Hồ nhập cảng vào Việt Nam, họ đầu độc tuyên truyền người dân trong nước đến nỗi không hiểu thế nào là tự do dân chủ, theo họ chỉ là những danh từ suông, những thuật ngữ chính trị xa vời mà cả hai thế giới phương tây và cộng sản từng tranh cãi. Thực ra nó có là cái quái gì đâu mà khó hiểu: nó chỉ là cái quyền tối thiểu cuả con người từ ngàn năm ai cũng muốn, quyền làm người đúng nghiã là con người, quyền ăn , quyền nói, quyền đi lại, quyền không phụ thuộc vào ai vào hệ thống tư tưởng nào, quyền được bày tỏ nỗi oan ức, quyền được minh oan khiếu kiện, quyền buôn bán kinh doanh làm giàu, quyền tích lũy tài sản, quyền viết thơ văn, quyền phê phán xã hội, quyền chất vấn chính quyền quan lại điạ phương, quyền bình đẳng trước pháp luật v.v… Nếu cứ miên man kể ra cái quyền làm người chính đáng tối thiểu ấy thì bút giấy nào cho đủ. Người ta gọi tóm tắt luôn là tự do dân chủ. Tự do dân chủ cộng sản là Tự do dân chủ cưả miệng bố láo, mỵ dân. Họ gọi là Dân Chủ Tập Trung trái ngược với nền Tự do dân chủ phương tây tương đối hoàn hảo. Những nước này  dân chúng có mức thu nhập cao, trình độ dân trí cao là một bằng chứng hùng hồn còn gì nưã mà  đáng phải tranh biện dài dòng.

Nhiều học giả và các nhà chính trị cũng nói nhiều đến khái niệm tự do dân chủ. Nhưng chỉ tiếc rằng sự dẫn giải,giải thích quá cao xiêu cuả những người có học vấn ,có óc trìu tượng khái quát,có suy luận lô gich nên tuyệt đại dân chúng không hiểu được. Họ nói rất đúng không sai , tự do dân chủ là tự do ngôn luận, báo chí, lập hội, lập đảng, quyền bầu cử, ứng cử, phổ thông đầu phiếu, đa nguyên chính trị nhiều thành phần xã hội v.v…Những danh từ khái niệm đó là các cái gốc của tự do dân chủ để tiến tới nhà nước dân chủ, pháp trị tam quyền. Quyền lập pháp, quyền hành pháp và quyền kiểm soát. Ba cơ quan này phải hoàn toàn độc lập với nhau không chiụ sự chi phối cuả một cá nhân tổ chức nào ví dụ như tổ chức độc đảng chẳng hạn, quyền sinh sát cuả bộ công an để lũng đoạn nhà nước và pháp luật.Nói như vậy, tuyệt đại dân chúng vẫn còn là những từ ngữ mông lung chả ăn nhằm gì vào cái niêu cơm cuả họ. Thực ra bản chất nó rất quan trọng ảnh hưởng đến cái niêu cơm cuả dân, nhưng người dân không hiểu được và còn cho là xa vời mênh mông viển vông quá không thiết thực. Đang đói bỏ mẹ đây mà còn đòi lập đảng lập hội để chống đối nhà nước có mà đi tù mọt gông. Mấy ông mấy bà Đoàn Viết Hoạt, Hà Sĩ Phu, Cha linh mục Nguyễn Văn Lý, Nguyễn Thanh Giang , Trần Khải Thanh Thủy, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Công Định, Nguyễn Văn Đài, Cù Huy Hà Vũ v.v.. là những con thiêu thân chán sống rồi hay sao, mới lao đầu vào lưả. Nghĩ như vậy là an phận hủ thường thì dân ta cứ dài dài là những con cừu non trần truồng dưới bày sói. Con gái lớn lên bị bán sang ngoại quốc làm tình dục cho cả gia đình nhà người ta hoặc vào các động chưá. Trai tráng khoẻ mạnh được đưa sang các nước À Rập, Đông Âu làm cu li nô lệ mà thôi , hoặc cư trú bất hợp pháp  trồng á phiện cho các ông chủ Tàu  làm ăn với cơ quan công an, phản gián Viêt Nam. Hoặc đươc bí mật nuôi béo rồi thủ tiêu đi lấy các bô phận cơ thể đem bán mà báo chí đã phanh phui. Tự do dân chủ ta cũng có thể cố gắng nói đơn giản dễ hiểu lên một chút, mục đích để cho người dân thức tỉnh quyết định tương lai  vận mạng dân tộc, vẫn là quyền sống cuả 85 triệu dân Viêt Nam. Hay cam tâm an phận hủ thường mà bị huỷ diệt đi tất cả vào tay tập đoàn cộng sản hay nói trắng ra là một tập đoàn Mafia kiểu mới có tổ chức cao lũng đoạn nhà nước?

Công lao cuả các nhà dân chủ rất to lớn, họ là những kẻ sĩ dám đứng thẳng nói ra sự thật. Họ chính là những viên gạch lát đường cho chúng ta đi đến chỗ văn minh tiến bộ, để xoá bỏ kiếp đời nghèo hèn , áp bức, ngu tối. Theo ý kiến cuả tôi: cũng giống như trong một gia đình, cha mẹ là tổ quốc và  nhà nước. Những đưá con khác tính khác nết là thành viên xã hội. Cha mẹ thực lòng thương con không nỡ đem con bỏ tù tra tấn đánh đập vì chúng không nghe lời giáo huấn cuả mình là gia luật do mình tự quy định ra.Cha mẹ vẫn có thể sưả đổi lời giáo huấn phù hợp với truyền thống tổ tiên phù hợp với quyền lợi đòi hỏi cuả từng đưá con khác nhau. Đưá là thi sĩ cứ làm thơ, đưá nhạc sĩ cứ viết nhạc, đưá làm kinh tế cứ tự do làm giàu, đưá thợ cày cứ làm nghề nông v.v… Con cái phải dưạ vào nhau mà sống, đưá thơ phú nhạc sĩ làm cho gia đình thuần mong mỹ tục, nề nếp gia giáo có kỷ cương, yêu thưong hoà thuận, đưá giỏi kinh tế sẽ làm cha mẹ đẹp lòng, gia đình sung túc, đưá làm nghề nông tạo đủ cơm gạo cho cả nhà. Một gia đình như vậy là ổn định bởi những hành sử tự do dân chủ biết tôn trọng lẫn nhau trong gia đình, không ai lấn áp ai. Cha mẹ ngu tối độc tài sẽ dùng quyền lực để cưỡng ép con cái. Đưá thợ cày, vì mày làm con cả thì mày phải học làm thơ, viết văn, để nối giõi tổ tông làm gia trưởng. Đưá có tài thơ phú âm nhạc nhưng phận làm con út phải học làm thợ cày, lao động cải tạo. Đưá giỏi kinh tế phải triệt hạ vì nó là mầm mống tư sản ức hiếp anh em trong gia đình sau này. Độc tài trong gia đình hay trong một nhà nước cùng đồng nghiã là độc đoán gia trưởng, tự áp đặt cái ngu tối cuả mình lên quyền sống , phá hủy  lẽ tự nhiên cuả con người và tạo hoá. Mỗi sinh viên khi thi vào một trường đại học trong lá đơn phải ghi rõ: Sau khi học xong  phải chấp nhận sự phân công cuả tổ chức đi bất cứ đâu làm bất cứ việc gì khi tổ quốc cần đến, mặc dù không hợp khả năng, không đủ tài năng cũng phải làm như vậy là không còn tự do dân chủ, phát triển tài năng hũu ích chỉ đem lại những hậu quả chậm tiến trì trệ mà thôi. Hồi ông tôi còn sống ,Cụ cũng hay giao giảng đạo lý Khổng Mạnh cho tôi nghe, nhưng Cụ cũng phê phán thẳng thừng nhiều quan niệm sai trái cuả Khổng Tử. Cụ thường nói với tôi: thuở nhỏ cha mẹ nuôi con bằng vú sưã, lớn lên cha mẹ nuôi con bằng tinh thần.Cái kim nó nhọn nó nhọn từ nhỏ, chứ không phải chờ lớn lên nó mới nhọn. Dù cha đã 100 tuổi, con 80 tuổi đưá con vẫn có nhiều điều phải học hỏi người cha, không thể cậy thế ta đã 80 rồi cũng bạc đầu rồi, minh mẫn hơn cha nhiều. Người cha cũng không thể cậy mình làm cha mà áp đặt những suy tư già nua lỗi thời cuả mình lên con cháu như vậy chỉ là những kẻ cuồng tín u mê về truyền thống.

Tre già măng mọc, nhà có phúc con hơn cha. Quốc gia có phúc khi có một đội ngũ nhân sĩ trí giả có tài điều hành quản trị đất nước. Quốc gia vô phúc khi coi trí thức chỉ là cục phân đưa những thằng giở ngô giở ngọng lên làm lãnh tụ, đứng đầu quốc dân. Người cha độc đoán và những đưá con mất dạy thiếu nhân cách bất tài thì chỉ hại cho gia đình mà thôi. Thử  hỏi có ích gì?. Ý Ông tôi muốn nói sự giáo dục rất quan trọng phải trên tinh thần dân chủ tương ái lẫn nhau. Tôi nói như vậy không phải để khoe  thân thế tôi sinh ra từ trong gia đình nho giáo đâu, chớ vội hiểu lầm nhé. Người cộng sản ngược lại giáo dục con cháu theo lối nhồi sọ cưỡng ép, hồng hơn chuyên. Tài năng, sáng kiến, trí tuệ không  coi trọng, mà  coi trọng cái đức cam tâm  ngoan ngoãn trung thành, mọi hành sử theo những phản xạ có điều kiện  được nhồi sọ ở trong trrưòng học từ mẫu giáo trở đi:  “ Ai yêu bác Hồ Chí Minh hơn chúng em nhi đồng, ai yêu chúng em nhi đồng bằng bác Hồ Chí Minh...” Cứ nhai nhả như thế hàng triệu lần thì thành ra những phản sạ có điều kiện rồi còn gì? Sau này lớn lên có người bảo bác Hồ Chí Minh là hổ đó, là độc tài , là bất nhân, là ác quỷ giết người hàng loạt thì chiụ sao . Bộ óc đa chai lỳ những thông tin mới  không đủ sức ghi trên đìã CD đã hằn sâu: Bác Hồ là cha già, là đại ân nhân là cứu tinh cuả dân tộc. Bộ óc cuả người dân khác với bộ óc cuả các nhà học giả, các nhà dân chủ. Con ngưòi chỉ là cái máy tuy rằng cũng còn khá khôn ranh trong viêc đút lót, biếu xén, cơ hội, chui luồn, chốn thuế, buôn lậu, lưu manh và trộm cắp.... Họ phấn đấu vào đảng, nguyện làm công cụ sai kiến cuả đảng mới là quan trọng. Mà đảng thực ra càng ngày càng lộ rõ tính phản động, phi nhân loại, môt tổchức mafia rất tinh xảo biết nịnh dân , biết cho dân ăn bánh vẽ. Được ăn bánh vẽ tượng trưng cũng là thoả mãn cho hê thần kinh lắm rồi, con người mà cần được  ru ngủ. Cho nên việc vạch mặt, lộ rõ chân tướng ông Hồ Chí Minh là một việc rất quan trọng cấp thiết hiện nay trước nạn bành trướng xâm lăng cuả Tàu và bản chất phản động phi văn hoá phản dân tộc cuả đảng cộng sản VN. Hồ Chí Minh là một biểu tượng cuả nền mạo hoá Mác Xít- Lêninít. Không những thế Hồ còn là kẻ bán nước, Hồ ký hiệp định sơ bộ 6.3 .46 để rước Pháp vào tiêu diệt các đảng phái yêu nước chống Pháp. Hồ lưà dối Mỹ, để họ gửi những chuyên gia quân OSS nhằm giúp Hồ xây dựng quân đội để chống Pháp, rồi Hồ lại theo lệnh đệ tam quốc tế cộng sản tự gậy ra chiến tranh để chống Mỹ và đổ cho Mỹ là đế quốc xâm lược v.v...Khi có người hỏi Hồ ý nghiã cuả cái gọi là tập trung dân chủ thì Hồ trả lời rất ngây ngô cực kỳ bỉ ổi: " Tập trung dân chủ ví như các chú có một số tiền không tiêu đến, cái quyền làm chủ số tiền đó, các chú tập trung tất cả lại cho bác giữ hộ cho. Như vậy là tập trung dân chủ rồi đó.".

 Ông tôi có kể cho tôi và cả nhà nghe một câu truyện thiết tưởng cũng đáng để xuy ngẫm,có ích cho các bạn đọc về ý niệm tự do dân chủ. Không phải tôi có ý khoe mẽ dạy đời tỏ ra khôn ranh hơn ngưòi đâu. Tôi không có ý con cà con kê mà kể chuyện kiêu dâm đâu, mua chuyện phiếm  làm trò cười cho thiên hạ trên diễn đàn dân chủ: Ngày đó tôi chỉ là một chú bé lên mười, ông tôi ngót 70, nhưng còn đạo mạo lắm. Tôi hay ở nhà với bà nội, ông tôi thường xa nhà luôn , dẫn đầu một cánh thợ mộc trong làng đi làm ở một huyện miền núi. Bọn trong làng ghen ăn tức ở thường chế riễu ông tôi là lão thày đồ lang thang. Thời nay mạt nho rồi lão ấy mới thành giá áo túi cơm, cóp cơm thiên hạ… Mỗi lần về ông tôi lại ngâm thơ và kể chuyện cho con cháu nghe.Tôi nghe chuyện mà cười rũ rượi, nước mắt chảy ra dàn duạ: Số là chủ nhà có cô gái ở tuổi đã ngoài 30 mà chưa từng có môt mảnh tình vắt vai, mắt lại toét nưã nên khó lấy chồng. Coi như là một thị nở cũng được, nhà bên có một chàng hàng xóm tuổi đã sắp hoá vàng, guá vợ con cái đã lớn. Rồi một đêm trăng thanh gió mát  chàng và nàng vần nhau ở trên cái chõng che dưới mái hiên cạnh cầu ao. Lúc đó gà mới nhập nhoạng lên chuồng, lại ở nơi rừng núi cũng vắng vẻ. Nhưng chả may có người nhìn thấy mật báo chính quyền. Nên uỷ ban xã cho dân quân đến bắt và điệu cả hai lên xã giam cả đêm. Sáng hôm sau mở phiên toà xét sử đôi gian phu dâm phụ giưã công đường. Thật ra cả hai cũng đều chưa chồng guá vợ cả, nhưng theo lễ giáo Khổng Tử thì phải gọi là gian phu dâm phụ. Trong xã  dân chúng coi như là chuyện lạ đó đây. Nên mọi người cũng háo hức đến xem. Cô nàng dân tộc đó tức quả sùi bọt mép cãi lý với các vị ủy ban chức sắc tai to mặt lớn trong vùng: Cái này là cuả tao  chứ có phải cuả uỷ ban đâu? Gái này không biết chữ mắt lại kém nên không biết làm kiểm điểm, điểm  thảo chi hết. Miệng nói tay  nàng mở cúc áo phơi ra hai quả mưóp, rồi hùng hồn tuyên bố: Cái này là cuả tao, là cuả gái già này, ủy ban có muốn tao cũng không cho, tao chỉ cho thằng Cường thôi, nó guá vợ từ lâu, tao thương nó tao mới cho….Đấy dân chủ tự do đơn giản là như vậy, hai người gái chưa chồng, trai quá vợ muốn yêu nhau muốn ngủ với nhau mà còn phải báo cáo lên uỷ ban. Chính quyền xã không có việc gì làm đáng để quan tâm cho phúc lợi xã hôi mà lại ra mặt đạo đức bắt bớ người quá đáng. Cái chuyện hủ hoá thì các ông bà trung ương đảng chả vẫn thường xuyên đấy sao? Cô gái già dân tộc đó có lý, cái đó là quyền con người, quyền sống, quyền yêu đương và sinh sản, quyền thoả mãn dục vọng bẩm sinh. Nghèo quá  không có tiền khao làng để cưới nhau thì đã sao?

Ở các nước dân chủ văn minh họ sẽ không bắt bớ để làm gì mà ngược lại họ còn thương cảm tạo điều kiện cho họ hạnh phúc với nhau, cùng lắm là một lời khuyên chân tình. Dân chủ tự do là ở chỗ đó là sự nhân đạo thông cảm của tha nhân. Sau đây là mấy bài thơ phần nào giải nghiã thêm về khái niệm TỰ DO DÂN CHỦ hay là ĐỘC TÀI CUỒNG TÍN, rất muốn được chia sẻ với các bạn

    Loạn tâm nhân thế
Cúc nở thu về thương cánh hoa
Ngậm ngùi phượng vĩ nát lòng ta
Hàng me rơi lệ rung sương khóc
Xe uỉ nhà chung đức mẹ sầu….

Lũ chúng bầy đàn như sói ma
Đủ màn sắc phục rõ côn đồ
Ầm ầm khua bụi toà khâm sứ
Gạch đổ tường rơi mắt đỏ ngầu

Cộng sản vô thần đâu biết thương
Một sáng muà thu gió lạnh lùng
Âm thầm lòng mẹ cầu xin chuá
Chúng giải ai đi giưã phố phường…

Kế hoạch công viên bí mật thành
Nhà thờ phá hủy mọc cây xanh
Cho loài ma quỷ tìm vui thú
Dân chủ hãi hùng bao thất kinh

Rác rưởi mắm tôm giấy vệ sinh
Quắng lên ô uế chốn tâm linh
Công an canh gác cười nhăn nhở
Liêm sỉ coi gì lũ quái tinh

Chiếm đất Thái hà lẽ tất nhiên
Cả toà khâm sứ muốn san bằng
Xưa nay chuyên chính thường như thế
Cách trở ngăn bờ giưã thế nhân

Đạo đức đua tranh với chuá trời
Ngang nhiên thế đạo lũ ma chơi
Cậy quyền ăn hiếp người vô tội
Khỉ tổ trái tim rụng rã cười..

Vẫn chả lạ gì giưã thủ đô
Trung tâm bạo lực vẫn reo hò
Yêu nước tức là yêu chủ nghiã
Trung hiếu vì dân lý tưởng nào?

Thế giới bây giờ đã khác xưa
Văn minh điện toán ở trên đầu
Loài người đã biết tìm nhau lại
Điạ lợi nhân hoà không biết sao?..

Tôn giáo Mác Lê khói thuốc xanh
Ru hồn nhân loại đến điêu linh
Văn minh cộng sản về đồ đá
Xã hội bầy đàn đâu tiến nhanh...

Thế giới đại đồng giấc mộng xưa
Lẻ loi cầm cố cuả dư thưà
Giưã bầy cừu đói say hồn sói
Tưới bát canh chiên rưả máu đào...

Chúng chẳng ngượng mồm vu cáo cha
Truyền thanh báo chí bớt thêm vào
Củ hành củ tỏi lê thê bẻ
Nhà báo nước ngoài cũng chẳng tha...

Có một bài thơ gưỉ nuí sông
Nhắn về tổ quốc nỗi đau thương
Chiều nay khoé mắt rơi dòng lệ
Ở tận cuối trời mây trắng bay

 3.10. 2008 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét