Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014

Văn Chương Là Bản Thể Của Linh Hồn



 
 Trong văn chương có thơ phú là bản thể của linh hồn, buồn vui sướng khổ xót xa cay đắng thất vọng chán chường đều có thể viết ra được thành thơ. Nếu người ta biết qua vài kỹ năng tiểu xảo nho nhỏ thì cũng có thể làm ra một bài thơ tàm tạm. Đôi khi cũng có người hứng lên thì làm thơ, hoạ thơ để nghêu ngao để tiêu dao tháng ngày. Làm mãi sẽ thành thói quen đam mê rồi bỏ thời gian để tra cứu nghiền ngẫm về nghệ thuật thủ pháp. Người có thiên phú thì tiến bộ nhanh, người không có thiên phú thì chỉ làm thơ cầm chừng miễn là có tấm lòng là được rồi, cũng là đáng khen, chẳng còn hứng thì bỏ đấy thì có sao đâu?.


Chuyện làm thơ là tự do cá nhân, hay thì người ta đọc, dở thì người ta phớt lờ không thèm đọc. Bon chen nhau về chuyện làm thơ thì để làm gì? Tự mình làm mất đi cái vẻ đẹp cuả tâm hồn, làm cho ta mất tình cảm, hứng thú đi. Cái gốc cuả thơ là vô tư không vụ lợi.Còn trong đầu đầy tạp niệm trần căn dù có làm thơ, thì chỉ có thơ con cóc thôi. Ta cũng đừng nên hẹp hòi khi có ai nói chuyện về văn thơ cho ta nghe. Bây giờ có tự do tư tưởng lại không muốn, hay chỉ thích nghe những lời răn dạy cuả đảng, làm thơ viết văn theo đề cương? Ở đời chẳng có ai khư nắm tay mãi cả ngày được. Biết người biết mình là tốt nhất.

Trời đã sinh ra Chu Du thì lại có Gia Cát Lượng. Có Gia Cát Lượng thì lại có Tư Mã Ý, Tào Tháo… Đã có anh tài này thì lại có anh tài khác. Đã có loại tiểu nhân này thì lại có loại tiểu nhân khác còn tiểu nhân hơn nhiều. Cuộc đời vốn dĩ là như vậy. Tôi suy nghĩ về quan niệm cuả bạn và đặt dấu hỏi, bài thơ cuả bạn sẽ có tác dụng mang lại niềm vui thi đua sáng tạo gì? Nó thúc đẩy hay là kìm hãm khoá họng thi nhân? Vậy tôi xin phép họạ lại cho nó phải đạo thôi. Tôi không coi chuyện này là bàng quan, lãnh đạm, vô trách nhiệm trước vấn nạn thi ca cuả dân tộc nhiều thập kỷ bị bỏ hoang, bị cộng sản đoạ đày kìm hãm . Hãy mở rộng lòng mình chia sẻ với tha nhân, đừng tự trói tâm hồn mình lại làm gì cho khổ.

Bạn nào đó lấy tên là "Bàng Quan" nhưng thực ra bạn chẳng bàng quan chút nào cả. Ý tưởng cuả bạn xin lỗi là hẹp hòi, bài thơ bạn làm không thể gọi là đường luật được. Niêm luật, bằng trắc gò ép thôi cũng cho là được, nhưng hai cặp thực và luận các chữ trên dưới không đối được nhau. Nội dung thì chả biết bạn muốn gì ngoài ý miả mai khinh miệt các thi sĩ khác đang vui vẻ tự do trong bầu không khí dân chủ, làm thơ và xướng hoạ thơ nhau trong tinh thần năm châu bốn bốn đều là anh em. Riêng bạn, tôi khuyên bạn đừng làm thơ đường luật nưã vì bạn không nắm chắc luật thơ đường, chính bạn cũng đang học lỏm mà cũng mượn thơ đường ngêu ngao vài chữ để nhạo báng miả mai người khác thì không nên. Nếu muốn dùng thơ để phê bình văn học cũng tốt thôi. Một loại hình nghệ thuật dùng thơ để phê bình thơ, miễn là có tấm lòng chân thành và có ý thức xây dựng. Theo tôi bạn nên viết thể thơ hoàn toàn tự do, cùng lắm là lục bát. Làm thơ như bạn không thể gọi là thơ đường luật được. Bạn nên cố gắng nhiều nhé , học hỏi hơn nưã rồi mới rồi mới nên chê bai người khác.. Tôi cũng chẳng anh hùng anh bá gì đâu về cái chuyện làm thơ. Bạn viết như vậy tất nhiên cũng có người khoái chí vì họ là hàng tiểu nhân hẹp hòi giống ban, hàng tỷ người cũng là hàng tỷ tính cách khác nhau, làm gì mà chả có ngưòi tiêu cực như bạn? Tôi hoàn toàn không có ý bài bác bạn để làm gì, có sao nói vậy; nhưng tôi càng nghĩ càng thấy tủi thân cho người Việt tự do nhưng vẫn chưa qua đường cái ải hẹp hòi cuả lòng đố kỵ. Nó là hòn đá tảng nằm trong tâm cuả mỗi người.Chúc bạn luôn vui vẻ trong cuộc sống, nếu thực là bàng quan như cái tên bạn tự nhận thì nên suy nghĩ lại đúng mình có bàng quan không?


Thi Sĩ Là Ai ?
tặng người lấy tên Bàng Quan

Mưa dầm thấm đẫm có sai đâu
Vài chữ lun phun đất thấm sâu
Bí lối văn chương bồi ngõ hẻm
Tịt đường thơ phú góc vườn sau
Kiên trì nhẫn nại hồn thi bá
Nấu sử sôi kinh phận bắc cầu?
Đố kỵ bon chen phường giảo bút
Tiểu nhân quân tử dễ nhường nhau

Nhường nhau tranh chấp khó bàng quan
Chữ nghiã tao phùng chuyện thế gian
Ngay thẳng lòng nào đo chẳng nổi
Sông sâu bể thẳm thước trầm luân
Ngô nghê giả bộ hàng văn sĩ
Sắc sảo y uông chúng khóc than
Chán cảnh ngồi không buồn ngưá miệng
Nôm na mách qué cũng thành văn

Văn sự trăm năm học chữ nhân
Sớm khuya đèn sách bõ chuyên cần
Lăng xăng nước đục thờn bơn muá
Tấp tểnh ao nhà cóc rưả chân
Thiên hạ phong rêu hàng cát sĩ
Sơn hà tua tuả bụi hoa xuân
Phen này mới khiếp mùi văn hoá
Bịt mũi hè nhau nước xối tràn…

29.12.2009 Lu Hà

Không biết Thi Khách có phải cộng sản gà nòi không? Nhưng tính khí cuả ông rất giống cộng sản được đào tạo sâu về khoa cắt sén, tủn mủn từng câu từng chữ để bắt bẻ vu khống xỉ nhục người khác. Tôi phải ôm bụng mà cười với cái tài vặt cuả các văn nô cộng sản khi họ bắt bẻ câu nói cuả đức Cha Ngô Quang Kiệt. Hình như ngài có nói một câu văn gãy gọn chí lý rất chân tình để khuyên nhủ mọi ngưòi: " Tôi rất xấu hổ khi cầm tấm hộ chiếu ra nước ngoài, vì tôi là ngưòi Việt Nam nên họ khám xét rất kỹ, va ly hành lý cuả tôi…". Thế là mọi thứ văn chương lá cải cắt xén câu nói đi truị lùi lụi chỉ còn xót lại : "Tôi xấu hổ vì tấm hộ chiếu Việt Nam". Thế là họ thi nhau xỉ báng đức Cha không có lòng tự hào dân tộc. Cái kiểu tự hào để đưa hàng triệu ngưòi vào chỗ chết, đâm chém nhau thì chỉ có cộng sản mới có. Tôi khuyên Thi Khách phải học tập thiền hỉ sả hết tạp niệm cho tâm điạ thật trong sạch thì mới nên học làm thơ và đọc thơ. Chúng ta cũng già cả rồi, có lẽ ông cũng chặc từ 60 hoặc 70 rồi sao tính ông như trẻ con vậy. Tôi cũng lớn tuộo rồi chứ còn trẻ con đâu, sao mà ông cứ mày tao chí tớ, xiả sói khinh miệt chửi bới nhau làm gì? Tôi chẳng vui gì và rất giận ông, ông đẩy tôi vào thế bí đành viết bài thơ tặng ông để giải toả sự khó chịu cuả tôi về cái tính lèm nhèm cuả ông. Ông và các văn nô bồi bút cs rất giống nhau ở chỗ chỉ có một biệt tài duy nhất là rình câu bắt chữ để vu cáo hạ nhục ngưòi khác, có đến suốt đời vẫn thế thôi chẳng bao giờ đổi được đâu. Chúc ông vui vẻ tâm hồn an thái vô tư, đừng chưá chất nhìèu bụi bặm ghen tỵ kèn cưạ trần căn nưã. Nhưng ông cũng rất nhiều đồng chí, rất nhiều chiến hữu núp dưới rất nhiều tên khác nhau để thi nhau hạ nhục công kích tôi. Tôi không ghét các ngưòi đâu, ngưòi nào xỉ nhục tôi, đều có thơ hoậc văn từ tốn đáp lễ lại hẳn hoi. Xin tặng ông Thi Khách bài thơ


Mộng Làm Thi Sĩ
tặng nick Thi khách

Hắn vẫn đó một tâm hồn quằn quại
Trong mê ly say loạn mộng mơ
Con cóc đen ngụp lặn giưã bao muà
Lớp sóng đỏ thuỷ triều dâng cộng sản

Vẫn Thi Khách một linh hồn hằn học
Đời sinh ra chỉ để biết hận thù
Cơn thác loạn vươn lên đầu thế kỷ
Giưã bày đàn trí tuệ mọc ngàn thu

Quen riả rói tranh dành loài điả đói
Chút hư danh hơi hám cuả tinh thần
Thân nhày nhụa tắm mình trong máu đỏ
Nhạc côn trùng rên rỉ điệu sầu than

Căm kẻ sĩ nát mình trong khát vọng
Trán thấp bè hắn đang nghĩ gì đây ?
Quyền bình đẳng đấu tranh vì giai cấp
Mộng cuồng thơ lai láng chảy sằu bi

Muốn nở mặt hãy đến đây bái tạ
Lu Hà ta sẽ chỉ dạy vài đường
Tiên học lễ xoá dần tan nhiệp chướng
Để vinh quy hầu hạ chốn thiên đàng

Đảng ca tụng muôn dân mừng hỉ hả
Một nhà thơ như Thi Khách sinh ra
Đôi mắt sếch khát khao miền biển cả
Một trời thơ lồng lộng gió mưa hoà

Con cóc cụ tô son bồi sông núi
Thảm thơ xanh cuồn cuộn lớp huy hoàng
Quốc tử giám nêu danh hàng văn sĩ
Ánh hào quang văn bá bậc kiêu hùng

7.1.2009 Lu Hà


Ai Có Cảm Thông?

Tôi hay làm thơ kể lể chuyện đời, thỉnh thoảng lại còn viết bài tâm sự với các bạn muôn nơi để chia sẻ cho nhau những nỗi niềm nhớ nhà, tâm tình người thứ lữ ở nơi đất khách quê người. Tư tưởng cuả tôi thật ra cũng chẳng mới lạ gì. Tôi có một ý nghĩ chán chường bi than trước cảnh đời đen bạc bất công, những đoạ đầy kìm hãm vô lý mà đảng cs đã gây ra. Những vần thơ vô thưởng vô phạt thanh tao trang nhã trong cảnh thanh bình hạnh phúc cũng rất hiếm hoi. Tôi gửi gắm tình cảm chủ yếu vào cho các cháu thanh thiếu niên Việt Nam, chứ tôi không phải khoe tài, khoe chữ để làm quái gì như vài kẻ đố kỵ hẹp hòi rêu rao lải nhải. Họ thật vô lý cứ luôn tìm mọi cách chặn họng sỉ nhục tôi, với những từ ngữ sáo rỗng như kiểu cộng sản quen dùng: phô trương, phản động, cuồng ngôn, lộng ngôn…. Tôi cuồng ngôn lộng ngôn ở chỗ nào thì phải viết ra, chỉ tận tay ray tận trán cái cuồng ngôn, loạn ngôn, ngu si cuả tôi chứ? Phải viết bài phân tích rạch ròi mổ sẻ có tình có lý cho nó đàng hoàng tử tế, có chấm có dứt thật oách vào. Đằng này chỉ dăm ba chữ la lối, bù lu bù loa, quen thói vưà la làng vưà ăn cướp như kiểu kể khổ tố điạ chủ phú nông ngày xưa. Lại còn bảo tôi phô trương hiểu biết, có ý coi thường bạn đọc v. v...

Những gì tôi viết ra có thể là thưà thãi chăng? Mục đích cuả tôi viết cho những bạn đọc chí tình và các cháu thanh thiếu niên, chắc gì các cháu đã hiểu mọi lẽ rạch ròi tất cả? Các cháu đang bị người ta đầu độc, xuyên tạc, lọc lưà dối trá, xỏ mũi dắt dây đây. Liệu họ có biết có biết hay không hở trời? Những điều tôi viết ra thì nó điều chi thất thố di hại cho cá nhân người nào đâu? Có phải vì đọc thơ tôi mà làm họ khuynh gia bại sản, vợ chồng con cái họ lià bỏ nhau? Thơ tôi là sự thật hiển nhiên cuả một quãng đường khổ nhục cuả bản thân tôi và những thảm cảnh bi thương cuả nhiều người dân Việt trải qua nhiều thập kỷ bi thương, đã lỡ chôn vùi tương lai cuả mình vào vũng lầy cuả cái chủ nghiã ba voi không được bát nước sáo.

Tôi bày tỏ nỗi niềm cay đắng suy tư cuả mình được chắt lọc qua nhiều đêm trăn trở, qua năm tháng dày vò, trầm luân, chìm nổi. Qua văn thơ bối cảnh thất vọng cuả xã hội được chi tiết lại, chia sẻ tâm sự với các bạn, cho nó được thấu tình đạt lý thêm mà thôi. Hy vọng các cháu thanh thiếu niên nhìn nhận những bê bối vướng mắc cuả xã hội được đơn giản hơn. Các cháu bị giáo dục nhồi sọ quá nhiều, bị lường gạt quá nhiều, .Nên những đắng cay mà tôi đã từng nếm trải phải viết ra chứ. Thứ nhất cho chính lòng tôi được thanh thản, nếu có phải vĩnh biệt cái thế giới này thì tôi cũng chẳng còn oán hận gì nưã; vì cõi đời trần thế giả dối lưu manh lường gạt lẫn nhau cũng chỉ vì miếng ăn; vì bổng lộc quyền lực cá nhân; cũng chỉ vì cuộc sống sung túc dư dả hơn ngưòi cuả những tên cộng sản gộc mà hàng triệu người phải thiệt mạng.

Còn cái chuyện một số người miả mai tôi, thơ nhiều như cỏ dại, cố tình làm thơ chỗ nào cũng chui vào như mèo khoe đuôi, làm như không làm thơ thì không ai biết ông Lu Hà là ai. Ừ thì đuôi dài, cỏ dại thì đã sao, có phải là tội lỗi, là cái gì đáng ghét đâu? Có phải vì cỏ dại mọc đầy vườn sẽ lấn áp hết thảm thơ hiện thực xã hội chủ mà đảng tốn công xây đắp đâu? Nói thế mà cũng cố nói lấy được, chả ra thế nào cả. Ai làm thơ tranh mất phần cuả ai? Nghĩ mà tủi thân cho cái đời, để có cái thú văn chương tôi phải khổ công, khốn khổ khốn nạn như thế nào hàng năm trời, mày mò dò dẫm mãi… Tôi cũng không vì thế mà tự ái, mất đi cảm hứng sáng tác mà ngược lại càng nghĩ càng thấy chua chát đắng cay, lại càng càng sôi sục ham sáng tác thêm. Ưá nước mắt ra vì mình chót sinh ra mà chiụ nhục,vương nợ bi lụy vì thơ

Miệng Lưỡi Cú Diều

Chót đã sinh ra ở kiếp này
Mang dòng máu đỏ trái tim ngay
Khổ đau tủi nhục từng bươn trải
Uất hận trào dâng cảnh đoạ đầy

Bỏ nước ra đi chẳng thẹn lòng
Quê hương yêu dấu trọn tình thương
Bỗng dưng cay đắng trồi gan mật
Thành kẻ vô loài quên núi sông

Chúng ruả ta rằng quân bất lương
Bỏ cha bỏ mẹ bỏ quê hương
Không cam nhẫn nhục thân đày đoạ
Thân xác điêu tàn hận thấu xương

Thăm thẳm trời xanh mây trắng trôi
Nhìn về cố quốc lệ từng rơi
U mê tăm tối nghèo xơ xác
Mà vẫn kiêu căng mộng vẳng đời

Đố kỵ hẹp hòi vẫn nổi lên
So đo tính đếm lũ ươn hèn
Người hơn kẻ kém thèm danh vọng
Vú cả bịt mồm họng lấp chen

Trí tuệ đỉnh cao mối mọt đời
Phèng la trống mõ vẫn reo cười
Nấp trong bóng tối vì ơn đảng
Ném đá dấu tay để hại người

Mượn tiếng phê bình dăm tứ thơ
Thanh tao đài các lũ văn nô
Hư thân mất nết nuôi thù hận
Đội đá bia đời tiếng ác nhơ

Ai đó làm thơ kể chuyện đời
Bao nhiêu chìm nổi kiếp bèo trôi
Khổ thân tâm não buồn nhân thế
Chúng miả mai rằng vì cái tôi…

Cái tôi tội nhiệp ở đâu xa
Nó ở trong lòng hay quỷ ma
Nó nấp xa gần như bóng quỷ
Nó chui vào miệng kẻ gian tà

Con cháu ta đành thiệt mãi sao
Văn minh thời đại giưã sương mù
Trăm phương ngàn kế hòng ô nhục
Uốn lưỡi cú diều tắm máu dơ.

28.12.2009 Lu Hà

Viết lại ngày 24.6.2012 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét