Nghẹn
Ngào Cố Hương
chuyển
thể từ "Bắc Bình Ca" cuả Vũ Hoàng Chương
Trời
Mỹ Quốc âu sầu mây tái
Đọc
bài thơ buốt nhói con tim
Vũ
Hoàng Chương gợi nỗi niềm
Lòng
người Việt quốc âm thầm nhớ quê
Kể từ
đó dãi dề mưa nắng
Trăng
mờ soi cay đắng nhà tan
Non
đoài máu lưả chưá chan
Phương
đông ngùn ngụt hờn căm quân thù
Vua
Nguyễn Huệ ngàn thu vằng vặc
Bắc
Bình Vương giết giặc lập công
Quê
hương một dải non sông
Đế cư
triều đại Hùng Vương bao đời
Ánh vầng
nguyệt ngậm ngùi quan ải
Nắng
triều dương tê tái quan san
Phế
hưng nghiêng ngả bao lần
Sáu
mươi ngàn đó lầm than giống nòi…
Nuôi
mộng lớn dùi mài kiếm pháp
Áo bà
ba dậy khắp Quy Nhơn
Khởi
binh thề với nước non
Đống
đa quyết tử thiêu thân quân tàu
Gò
xương đống hồn ma Sĩ Nghị
Tiếng
hò reo năm mũi giáp công
Kinh
hoàng đỏ lưả Thăng Long
Cầu
phao gãy vụn nước sông đỏ lòm
Giờ
đây đã muà xuân thứ lữ
Ngậm
ngùi thay trang sử bi thương
Ngẩng
đầu hào khí cha ông
Oai
thần dậy sóng cường bang hãi hùng
Bóng
kẻ dũng trên lưng bạch tượng
Chót
vót mây chiêm ngưỡng năm màu
Rực cờ
đỏ thắm chiến bào
Ban
quân khí mạnh máu đào xông pha
Người
cất bước phôi pha từng trải
Vươn
mình theo dãy núi Hoàng Sơn
Dọc
ngang một tấm lòng son
Chín
rồng bơi ngược nước non một chèo
Cửu
Long Giang ào ào sóng nổi
Khí
thế kia trỗi dậy càn khôn
Hịch
truyền cổ võ tam quân
Điều
binh bắc phạt dồn chân công đồn
Gươm
sáng loáng nát thân hán tặc
Tướng
nhà Thanh hồn lạc phách xiêu
Kià Sầm
Nghi Đống đầu lâu
Gáo
dưà lăn lóc bên bờ cỏ hoang
Bông
mai thắm hoa hồng chiến tích
Ngọc
Hân ơi! Tha thiết ngàn thu
Cháu
con không hổ người xưa
Đồng
bào hải ngoại nghẹn ngào cố hương….
6.3.2010
Lu Hà
Nghẹn
Ngào Ngợi Ca
chuyển
thể thơ Thương Việt Nhân: Linh Hồn Tượng Đá
Đời
chiến mã linh hồn bất diệt
Máu lệ
khô tha thiết người ơi!
Ngàn
thu chan chưá tình đời
Lung
linh rực sáng biển khơi trập trùng...
Ai hối
thúc bước đường lao khổ
Vì
nhân sinh cảnh ngộ trần gian
Bọt
bèo trôi nổi hợp tan
Nhà
tranh khói bếp lệ tràn bờ mi...
Hồn
chiến sĩ ngậm ngùi sương lệ
Còn
có ai an ủi sinh linh
Sống
còn le lói bình minh
Vô
danh gìn giữ an lành non sông
Vạn nấm
mộ không hương khói lạnh
Nắm
xương tàn đêm lặng hoang vu
Trúc
lâm bàng bạc chiều thu
Linh
hồn tượng đá ngàn sau tủi hờn...
Được
như thế sóng cồn biển cả
Tiếng
đời sau cổ độ thiên thu
Dù
tro thân xác thành tro
Biển
hồ sông nước nghẹn ngào ngợi ca...
14.2.2012
Lu Hà
Nhất
Tướng Công Thành
chuyển
thể thơ Thu Hà: Giang Sơn Nhất Quốc
Lý
thường Kiệt thiên thu vạn đại
Người
anh hùng dũng khí ngàn năm
Sáng
danh trời đất An Nam
Họ
Ngô tên Tuấn trăng rằm vấn vương...
Dòng
hào kiệt Ngô Vương hổ báo
Giưã
trận tiền cha đã hy sinh
Mẹ hiền
guá buạ đầu xanh
Nuôi
hai con nhỏ chim cành líu lo
Rồi mẹ
mất chơi vơi côi cút
Lại
được ngay cậu ruột đón nuôi
Văn
hay võ thuật một thời
Kinh
công tuyệt đỉnh trọn đời cung đao
Tạ
thuần Khanh thầm yêu trộm nhớ
Là tiểu
thư nhà Tạ tướng công
Đài
trang diễm lệ má hồng
Thanh
mai trúc mã duyên nồng trời trao
Áo
khoác đắp mình Ngô công tử
Trái
tim vàng cổ độ trăng soi
Đêm
thu đọc sách dưới trời
Rón
ra rón rén bồi hồi ca ca
Ôi!
Biểu muội thướt tha yểu điệu
Bóng
sương mờ mệnh yểu hiền thê
Hồn
nàng lạc nẻo sơn khê
Phiêu
diêu cực lạc não nề phu quân...
Nỗi
đau đớn trần gian bạc bẽo
Gạt lệ
sầu nhạc phụ ra đi
Hoàng
thiên lập đỉnh nam nhi
Võ
đài tỉ thí nhất nhì trổ oai...
Được
Hoàng Thượng trọng coi nghiã tử
Sắc
phong thành họ Lý từ nay
Nhật
Tôn huynh đệ cao dày
Miệt
mài chăm chỉ tháng ngày luyện binh...
Giặc
Nam Tống ruồi xanh hung hãn
Tưởng
nuốt trôi thế trận bị vây
Tả
xung hữu đột đầm lầy
Kià bầy
Tô Giám cáo cầy sợ run...
Trương
Thủ Tiết hết hồn vỡ mật
Thành
Ung Châu lại lọt vào tay
Hoả
công thiêu trụi khói bay
Dòng
sông Như Nguyệt dìm ngay Nhị Hoàng
Thái
tử Tống chết không kịp ngáp
Bắt
toàn gia giải giáp về cung
Thích
chữ vào thế đường cùng
Kỳ
tài dũng tướng anh hùng xiết bao
Bị
tên bắn áo bào loang lổ
Ải
Côn Lôn máu đổ đầu rơi
Xác
giặc la liệt tả tơi
Tân,
Khâm kiếp đảm rụng rời bắc phương
Lý
nguyên soái tấm lòng lương hảo
Cùng
ba quân chén rượu ngọt ngào
Giọng
hùng sang sảng ngâm thơ
Tinh
thần binh sĩ biển trào sóng dâng...
Kẻ sĩ
tốt tận trung báo nghiã
Nắm
xương tàn chủ tớ còn đây
Tấm
da tráng sĩ bọc thây
Anh
hào chiến mã đắm say trần tiền
Mang
trọng trách phò thân ấu chuá
Miễn
đại thần tuổi quá tám mươi
Khỏi
quỳ mọp dưới chân người
Kính
già thương trẻ miệng đời còn lưu...
Hoàng
thái hậu chuẩn theo lời tấu
Thái
Uý Công nhân hậu hơn người
Bình
Chiêm đánh Tống con trời
Oai
phong hổ tướng trong ngoài bắc nam
Lý
Thượng Cát tiếng tăm lừng lẫy
Cả
Trường An cũng phải trầm trồ
Trung
Nguyên hết mộng hung đồ
Cầu
hoà giao hảo điểu ngư sơn hà...
Lão
tướng quốc tuổi già sức yếu
Miền
Chiêm Thành chướng khí rừng hoang
Về
Triều mang bệnh hàn phong
Sống
trong cô độc bi thương não nùng...
Đời
hiển hách chiến công phụng sự
Mà
bây giờ khối đưá chửi ông
Một bầy
mất dạy bất lương
Bảo rằng
quan hoạn khinh thường miả mai
Vì
trung liệt với người vợ cũ
Nên
trọn đời chẳng chịu lấy ai
Thương
cho một đại anh tài
Trung
quân báo quốc lệ dài canh thâu...
Bài
Nam Quốc sơn hà chói lọi
Ngàn
năm sau hùng khí nước ta
Ngỡ
ngài là một vị vua
Thơ
truyền danh xấu bay qua ào ào...
Chúng
tranh cãi quật mồ đào mả
Để tò
mò xem cuả trời cho
Bất
nhân con cháu già Hồ
Ba
Tàu luồn lọt côn đồ liếm chôn
Ở Việt
Nam bán buôn dân nước
Là một
nghề kiếm chác bẫm to
Lưu
manh quyền thế càng cao
Độc
tài đảng trị phú hào điạ phương
Ai
nhân nghiã bần cùng đói khổ
Bị khảo
tra đày đoạ cầm tù
Đấu
tranh dân chủ tự do
Biệt
vô âm tín nhạt nhoà lệ rơi!
Lý
Thường Kiệt trọn đời vì nước
Để
ngày nay bị nhục xác thân
Bầy
đàn chó sói dã man
Căm
thù ông đã chống quân ba Tau.
23.1.2012
Lu Hà
Nhớ Rừng
chuyển thể thơ Hàn
Thiên Lương: Chim Lồng
Nghe chim hót nỗi niềm
thổn thức
Tháng ngày trôi tấm tức
thương đau
Tự do trời đất bao la
Cõi lòng thảm thiết đợi
chờ nắng xuân
Cảnh xum họp bầy đàn tấp
nập
Líu lo truyền từng tốp
bay qua
Thương nhau cầm cố lệ
nhoà
Xót thân nô lệ cảnh
nhà dối gian
Hưá hẹn hão sài lang độc
đảng
Thú chơi sang bọn
chúng dã man
Gây bao thảm cảnh lầm
than
Độc tài canh giữ tấm
thân phũ phàng
Cứ sáng tối hãi hùng
chim hót
Nhớ mẹ cha thống thiết
kêu than
Rừng vàng biển bạc non
ngàn
Hoàng- Trường lãnh hải
máu tràn lệ rơi!
Lũ chúng nó đười ươi
trác táng
Nói tiếng người dâm
đãng điêu ngoa
Ngoại bang quỳ gối xin
thưa
Bắt chim cầm cố để mà
mua vui
Chim oanh khóc một đời
uổng phí
Lỡ xa cơ tù tội than
ôi!
Lồng son tủi hận u
hoài
Thương rừng nhớ biển
giống nòi tổ tiên!
3.7.2010 Lu Hà
Nỗi Đau Trần Thế
Vẫn cái đau dày vò lẵng
nhẵng
Suốt đêm ngày dai dẳng
chẳng tha
Buồn phiền ta lại làm
thơ
Kể ra bao nỗi đớn đau
thế này
Khách trần thế nào ai
thấu hết
Có bao nhiêu đau buốt ở
đời?
Kể từ lúc mới sinh thời
Đến khi khuất núi luân
hồi kiếp sau ?
Lũ con cháu rên la thuở
trước
Trong hồ sơ dấu bước
cha ông
Cường hào điạ chủ phú
nông
Điền gia tư sản công
thương đủ loài...
Sóng cách mạng dập vùi
cải tạo
Vẫn chưa tha con cháu
mấy đời
Chặn đường bi lụy sinh
sôi
Tinh thần tiều tụy hoa
rơi nhụy tàn
Bắt phải sống làm dân
hạng bét
Chính quyền kinh sẻ
nát nguồn cơn
Như bao quân cán căm hờn
Miền Nam chính thể
linh hồn khổ đau
Nỗi đau đớn dày vò tâm
não
Buốt con tim dày xéo
héo hon
Dật dờ trước ngõ đầu
thôn
Còng lưng chiếc bóng mỏi
mòn chán chê
Con khát sưã làng quê
thảm thiết
Vợ bán bar chồng hốt
phân tro
Ba miền sáng nắng chiều
mưa
Đói ăn thất học đổ ra
thị thành
Trong xã hội hoành hành
băng đảng
Con cháu ông nấp bóng
du côn
Bao che trên dưới chu
toàn
Bịt mồm báo chí lăng
loàn tự do
Kẻ đáng trị nhởn nhơ
pháp luật
Người bị oan tống suốt
lao tù
Luật rừng chỉ thị đong
đưa
Sao mà tả hết nỗi đau
tận cùng
Bao ngón độc tuyệt đường
sinh lộ
Sức kiệt dần tâm não
trần căn
Lửng lơ như đám tro
tàn
Bát cơm chén nước muôn
phần hiểm nguy
Gục ngã xuống gan truy
tim thận
Rã rượi đau thấu tận
trời cao
Sông Hà lồng lộng
trăng sao ?
Bên song cưả sổ nghẹn
ngào thê lương
Phải kể đến muôn
phương tứ hải
Động lòng thương, nhân
sĩ chưá chan
Đấu tranh dân chủ toàn
dân
Thuốc men điều trị vợi
dần thương đau
Ta cũng đau làm thơ kể
lể
Vài đôi dòng chia sẻ với
nhau
Nôm na vài chữ quê muà
Nỗi đau trần thế kể ra
nỗi niềm !
2008 Lu Hà
Quanh Co Cuối Muà
Kim Chính Nhật vẫn còn
ngoan cố
Quyết trút đi gánh nợ
trần ai
Bao nhiêu tội ác chất
đầy
Cả ba thế hệ đười ươi
lộng quyền
Nơi chín suối cha con
đoàn tụ
Kim Nhật Thành máu mủ
thối hôi
Sinh thời hiểm độc hơn
người
Ngu dân kế sách trị vì
Triều Tiên
Cấm báo chí thông tin
xã hội
Bức hiếp dân tăm tối
im lìm
Cùng loài khỉ đỏ không
tim
Sát nhân tàn bạo nhấn
chìm giang sơn
Trước khi chết phong
quan tiến chức
Cậu ấm hoi quân phục
nhà binh
Ra vào tướng lãnh ruồi
xanh
Ôm bom nguyên tử quẩn
quanh xó nhà
Phong em gái diều hâu
quạ cái
Nấp bóng chồng riả hại
dân lành
Mật vụ cảnh sát tung
hoành
Việt Nam chiến hữu Chí
Minh bạn vàng
Kim Chính Nhật ma
vương quỷ sứ
Với Chinh Đồng Duẩn Thọ
năm xưa
Độc tài chí thiết thâm
giao
Cùng thuyền cùng hội
quanh co cuối muà?
28.9.2010 Lu Hà
Sầu Ca Chuá Sơn Lâm
cảm tác thơ Thế Lữ: Nhớ
Rừng
Mang một khối hờn căm
vào cũi
Chuá sơn lâm lầm lũi
thở than
Gầm gừ cám cảnh chiều
tàn
Phong sương kiêu bạc
tháng dần ngày qua
Con mãnh hổ vào ra tủi
hận
Khinh lũ người ngạo mạn
ngẩn ngơ
Nhọc nhằn nhục nhã
thân cô
Sa cơ phải chịu lao tù
khổ đau
Chúng háo hức gần xa tấp
nập
Đua chen nhau tới tấp
đến xem
Bớm ong bay lượn quanh
thềm
Bạn bè lơ láo từng đêm
khóc thầm
Vợ chồng gấu xì xầm
rên rỉ
Suốt cả ngày tăm tối dở
hơi
Chuồng bên cặp báo xa
xôi
Trầm tư đôi mắt một thời
oai phong
Buồn nuối tiếc mênh mông rừng thẳm
Xót phận mình ảm đạm
hôm nay
Bao nhiêu trằn trọc đắng
cay
Tấm thân nô lệ đoạ đầy
tháng năm
Tiếng gió thét thăng
trầm dâu bể
Hỡi quê hương nỗi nhớ
xa xưa
Tung hoành giưã chốn rừng
già
Kiêu căng hống hách
còn đâu hết rồi
Nghe khúc nhạc một thời
dữ dội
Đoàn hùm beo khí thế
đang hăng
Vai u cuồn cuộn nhịp
nhàng
Cỏ gai lá sắc bẽ bàng
hoàng hôn
Trong bóng tối chập chờn
khí sắc
Đôi mắt ta sáng quắc
ngọn đèn
Muôn loài khiếp sợ lo
phiền
Say mồi lãnh chuá triền
miên tháng ngày
Chốn hoang dã cáo cầy
mấy đưá
Thần phục ta khiếp viá
kinh hồn
Mê man từng miếng thịt
ngon
Thỏ dê mềm mại đàn con
lụi dần
Uống ánh trăng oai thần
sơn chuá
Tiếng chim ca giấc ngủ
tưng bừng
Vươn vai máu chảy ngập
rừng
Nay đâu còn nưã oai
hùng tiêu tan
Thời oanh liệt ngút
ngàn thù hận
Ôm niềm đau khổ tận
cam lai
Canh khuya rền rĩ mãi
hoài
Cháu con hậm hực tương
lai phũ phàng
Ta ghét cảnh sưả sang
giả dối
Mấy gốc cây cỏ dại tầm
thường
Nước đen suối chẳng
thông giòng
Những mô đất thấp lòng
thòng điêu ngoa
Chúng bắt chước hoang
vu ẩn dã
Cảnh oai linh hùng cứ
nước non
Hùm thiêng một thuở
vàng son
Mà nay thân phận tôi
con ươn hèn
Ta ngao ngán đồng tiền
nhơ bẩn
Giấc mộng vàng tan biến
mất rồi
Rừng xanh kiêu hãnh ta
ơi
Tự do vùng vẫy là nơi
thiên đàng.
4.6.2012 Lu Hà
Sầu Chôn Hận Dấu Ngàn
Thu
chuyển thể thơ Lưu
Quang Vũ: Sỉ Nhục Và Căm Giận
Giang sơn ấy chôn sầu
dấu hận
Để ngàn thu ai oán
thương đau
Đắng cay sỉ nhục bốn
muà
Quê hương làng xóm xót
xa nghèo hèn
Kià chính nó luồn chôn
ngoại tộc
Chòm râu dê bán nước
buôn dân
Tôn thờ chủ nghiã vô
luân
Cháu con xung trận lệ
tràn bờ mi
Một xứ sở gieo đầy tủi
nhục
Nhà tù xây trường học
xác xơ
Xì ke gái điếm bơ phờ
Đóng đinh tra tấn máu
đào nhuộm tay
Bọn đảng cướp ăn tươi
nuốt sống
Quỷ sát nhân mổ bụng
moi gan
Nhân danh bần cố công
nhân
Chiến tranh hủy diệt
trần gian nhạt nhoà
Một dân tộc mịt mù lận
đận
Tám mươi năm cộng sản
nhiễu nhương
Theo voi bã miá thiên
đàng
Không nhà không cưả
thê lương ăn mày
Không thuốc uống cuồng
say thiên hạ
Mẹ lưng còng lã chã
mưa rơi
Bảy mươi làm lụng mệt
nhoài
Lũ em hư hỏng bụi đời
sầu tư
Càng đau đớn người yêu
quay quắt
Bước đường cũng tiả
tót mặt ta
Những lời ti tiện chua
ngoa
Thiêng liêng trong sạch
bất ngờ đổi thay
Bao sỉ nhục dập vùi mảnh
đất
Tháng ngày dài thảm
thiết trôi qua
Khinh người khinh cả
chính ta
Công bằng bác ái ta bà
đảo điên
Khi công lý ngập bùn
sa đoạ
Nền văn minh khỉ đỏ
chơi vơi
Đại dương chà đạp con
người
Không gì cứu nổi cuộc
đời lầm than
Giưã rác rưởi bần hàn
chết chóc
Luôn thấy mình mặt mốc
bùn chan
Tìm đâu chồng vợ mẹ
con
Một vầng trăng nghẹn
trần gian tiêu điều
Nỗi căm giận mặt cha
méo mó
Lặng nhìn con chẳng có
tự hào
Niềm vui nào thấy bao
giờ
Sống yên không thể hận
thù loà mây
Trời quan tái đen sì
nhân cách
Xóm làng quê quang cảnh
héo hon
Bậc thang lười biếng
chon von
Mẹ già ôm cốc lệ tuôn
vơi đầy
Lũ chúng nó một bầy
lang sói
Áo quần là mắt hí đầu
heo
Chủ trương đường lối
cheo leo
Lập loè đom đóm gà mèo
lâm dâm
Khói hương vắng mưa dầm
cỏ uá
Nấm mồ hoang cổ độ
trăng lên
Não nùng sương gió
lãng quên
Trường Sơn lá rụng Tây Nguyên ê chề
Cha đi mãi không hề trở
lại
Trời miền Nam tê tái
nơi đâu
Mẹ già goá buạ thương
đau
Rừng chè đồi cọ mịt mù
sương rơi!
26.5.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét