Nói đến độc tài người ta thường
liên tưởng đến những vua chúa, đầy quyền lực sinh sát ngày xưa. Từ vua Trụ, vua
Kiệt, Tần Thuỷ Hoàng v.v…đều là những kẻ háo sắc hoang dâm giết người như ngoé.
Sau khi đánh bại lục quốc Tần Thủy Hoàng có cho xây dựng vạn lý trường thành. Mục
đích cũng chỉ muốn khống chế toàn bộ lãnh thổ mông mênh, để tránh khỏi sự phân
tán chia rẽ cuả các tiểu vương quốc chư hầu ngày xưa, bất ngờ nổi dậy đòi lại độc
lập.
Tần Thủy Hoàng là một quân
chủ độc tài. Một ngã điên khùng, khủng bố các đại thần, thưc hiện những chính
sách đốt sách, chôn học trò, bức bách trí thức, cướp bóc sức lao động, tiền cuả
trong thiên hạ để xây dưng trường thành. Nhưng người dân Trung hoa vẫn được hưởng
tự do. Dân gian nhìn chung vẫn có cuộc sống bình thường. Không có chuyện khủng
bố tinh thần, truy bức tư tưởng tài năng sáng tạo tòan quốc. Mọi chuyện giết
người chỉ sảy ra ở kinh đô Trường an. Quan lại điạ phưong không tàn ác giết người
hàng loạt, đưa dân đi xây dựng vùng kinh tế mới mà họ chỉ đòi hỏi người dân phải
đóng thuế cao cho triều đình là đủ. Chỉ bấy nhiêu thôi lòng dân cũng ai oán mà
tạo ra cuộc nổi dậy, khởi nghiã cuả Lưu Bang có Trương lương, Hàn Tín, Tiêu Hà
giúp sức và lập ra nhà Hán.
Ta gọi là độc tài nhưng chỉ
là giới hạn cuả một cá nhân Tần Thủy Hoàng, nên mức độ tàn phá cuả nó không ghê
gớm rùng rợn như các chế độ phát xít và cộng sản. Lý thuyết để xây dựng một chế
độ độc tài hoàn hảo đã ra đời. Phát xít và cộng sản rất giống nhau bởi đều dưới
danh nghiã vì dân, vì dân tộc. Một đằng với chiêu bài dòng máu thượng đẳng Đức
mà muốn thống trị toàn cầu để tạo ra giống người thuần chủng. Một đằng thì leo
lẻo vì tầng lớp vô sản nghèo khổ toàn thế giới mà muốn xây dựng xã hội bình đẳng
không giai cấp cho cả hành tinh. Tại sao họ lại chọn vô sản làm trụ cột làm
nòng cốt? Chẳng qua là vì số đông, lấy thịt đè người để chèn ép thiểu số có tri
thức hiểu biết. Lợi thế cuả số đông này là vô học, dễ nghe lời dụ dỗ, một khi
hưá hẹn cho họ cơm no áo ấm ruộng đất là có thể xích cổ tập hợp họ lại. Một khi
họ đã ngoan ngoàn chià tay để cùm lại với một số lượng đông đảo là cộng sản hay
phát xít có thể làm mưa làm gió trên quả điạ cầu này rồi.
Phát xít hay cộng sản, cả
hai đều chủ trương tạo ra chiến tranh hủy diệt, dù có tàn sát, giết đi hai phần
ba dân số trên thế giới chúng cũng không nương tay. Thế kỷ qua là những bằng chứng:
lò hơi ngạt cuả Đức quốc xã, các trai tập trung cuả Stalin, Mao Trạch Đông, Kim
Nhật Thành và Polpot v.v… Sự thật rõ như ban ngày, có độc tài cuồng tín thì
không có dân chủ tự do. Ngược lại có dân chủ tự do thì không có độc tài cuồng
tín. Độc tài có thể nằm trong tay một ông vua, một quốc trưởng, một chủ tịch nước,
chủ tịch đảng hay nằm trọn trong tay một đảng phái có bộ chính trị nắm giữ ngai
vàng là 14 hay 15 cái đầu rồng.
Nếu độc tài nằm trong tay một
cá nhân thì dễ bị tự diệt vong như trường hợp vua Trụ, vua Kiệt và Tần Thủy
Hoàng. Nhưng nằm trong tay những tên đồ tể khát máu ngoan cố và bệnh hoạn và có
đảng chống lưng như Hitler, Stalin, Mao trạch Đông v.v… thì không đơn giản chút
nào. Cho đến bây giờ chủ nghiã phát xít chỉ là bóng ma, chủ nghiã cộng sản đã
cáo chung, nhưng vẫn còn có sức sống dai dẳng ở Hoa lục, Việt Nam Cu Ba và Triều
Tiên. Bởi vì tâm lý quần chúng vẫn còn nạn sùng bái cá nhân, bị ảnh hưởng mơ hồ
cuồng tín về nền văn hoá á đông thiếu chọn lọc. Khổng Giáo trộn lẫn với chủ
nghiã Mác Lê đã hủy diệt trí tuệ và sự sáng tạo tinh thần cuả dân chúng.
Con người đang tiến lên để
phụ thuộc và hoá thành động vật không cần biết gì hết là ngoài miếng ăn. Con
người được tuyệt đối bình đẳng trần trụi nuôi dưỡng trong cũi như những con chó
cuả giáo sư sinh vât học Pavlov. Không còn khả năng suy tư đúng sai, chỉ còn biết
thụ động theo những phản xạ có điều kiện. Mọi thứ như đã sẵn có . Mác, Lê Nin,
Stalin, Mao, Hồ và đảng lo hết cả rồi. Họ mơ mộng về một sự đại bình đẳng, ai cũng
như ai rất giàu có, xã hội tràn ngập cuả dư thưà. Họ không hiểu thế nào là tự
do dân chủ, theo họ chỉ là những danh từ suông, những thuật ngữ chính trị xa vời
mà cả hai thế giới phương tây và cộng sản đều có những định nghiã quan niệm
khác nhau.
Thực ra nó có là cái quái gì
đâu mà khó hiểu: nó chỉ là cái quyền tối thiểu cuả con người từ ngàn năm ai cũng
muốn, quyền làm người đúng nghiã là con người, quyền ăn, quyền nói, quyền đi lại,
quyền không phụ thuộc vào ai vào hệ thống tư tưởng nào, quyền được bày tỏ nỗi
oan ức, quyền được minh oan khiếu kiện, quyền buôn bán kinh doanh làm giàu, quyền
tích lũy tài sản, quyền viết thơ văn, quyền phê phán xã hội, quyền chất vấn
chính quyền quan lại điạ phương, quyền bình đẳng trước pháp luật v.v… Nếu cứ
miên man kể ra cái quyền làm người chính đáng tối thiểu ấy thì bút giấy nào kể
cho đủ. Người ta gọi tóm tắt luôn là tự do dân chủ.
Tự do dân chủ cộng sản là Tự
do dân chủ cưả miệng bố láo, mỵ dân. Tự do dân chủ phương tây tương đối hoàn hảo.
Những nước này dân chúng có mức thu nhập cao, trình độ dân trí cao là một bằng
chứng hùng hồn còn gì nưã mà đáng phải tranh biện dài dòng. Nhiều học giả và
các nhà chính trị cũng nói nhiều đến khái niệm tự do dân chủ. Nhưng chỉ tiếc rằng
sự dẫn giải, giải thích quá cao siêu cuả những người có học vấn, có óc trìu tượng
khái quát, có xuy luận lô gíc nên tuyệt đại dân chúng vẫn không hiểu được. Họ
nói rất đúng không sai , tự do dân chủ là tự do ngôn luận, báo chí, lập hội, lập
đảng, quyền bầu cử, ứng cử, phổ thông đầu phiếu, đa nguyên chính trị nhiều
thành phần xã hội v.v…Những danh từ khái niệm đó là các cái gốc của tự do dân
chủ để tiến tới nhà nước dân chủ, pháp trị tam quyền. Quyền lập pháp, quyền
hành pháp và quyền kiểm soát. Ba cơ quan này phải hoàn toàn độc lập với nhau
không chiụ sự chi phối cuả một cá nhân tổ chức nào ví dụ như tổ chức độc đảng
chẳng hạn.
Ở Việt Nam hiện nay, quyền
sinh sát cuả ngành công an đã lũng đoạn nhà nước và pháp luật. Nói như vậy, về
tự do dân chủ tuyệt đại dân chúng vẫn còn là những từ ngữ mông lung chả ăn nhằm
gì vào cái niêu cơm cuả họ. Thực ra bản chất cuả nó rất quan trọng ảnh hưởng đến
cái niêu cơm cuả dân, nhưng người dân không hiểu được và còn cho là xa vời mênh
mông viển vông quá không thiết thực. Đang đói bỏ mẹ ra đây mà còn đòi lập đảng
lập hội để chống đối nhà nước có mà đi tù mọt gông. Mấy ông mấy bà Bs Nguyễn
Đan Quế, Cha Lý, Thày Quảng Độ, Đoàn Viết Hoạt, Hà Sĩ Phu, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn
Thanh Giang, Trần Khải Thanh Thủy, Lê Thị Công Nhân v.v.. là những con thiêu
thân chán sống rồi hay sao, mới lao đầu vào lưả? Nếu còn nghĩ như vậy là an phận
hủ thường thì dân ta cứ dài dài là những con cừu non trần truồng sống dưới bầy
sói.
Thực tế xã hội trần truồng
dưới bầy sói, đồng loại ăn thịt nhau là như vậy. Con gái lớn lên bị bán sang
ngoại quốc làm tình dục cho cả gia đình nhà người ta hoặc vào các động chưá.
Trai tráng khoẻ mạnh được đưa sang các nước Ả Rập, Đông Âu làm cu li nô lệ mà
thôi , hoặc cư trú bất hợp pháp trồng á phiện cho các ông chủ Tàu làm ăn với cơ
quan công an, phản gián Viêt Nam. Hoặc đươc bí mật nuôi béo rồi thủ tiêu đi lấy
các bô phận cơ thể đem bán mà báo chí đã phanh phui. Tự do dân chủ ta cũng có
thể cố gắng nói đơn giản dễ hiểu lên một chút, mục đích cuối cùng nhằm vào đối
tượng quyết định tương lai vận mạng dân tộc vẫn là 85 triệu dân Viêt Nam. Công
lao cuả các nhà dân chủ rất to lớn, họ là những kẻ sĩ dám đứng thẳng nói ra sự
thật. Họ chính là những viên gạch lát đường cho chúng ta đi đến chỗ văn minh tiến
bộ, để xoá bỏ kiếp đời nghèo hèn, áp bức, ngu tối.
Theo ý kiến cuả tôi cũng giống
như trong một gia đình, cha mẹ là tổ quốc và nhà nước. Những đưá con khác tính
khác nết là thành viên xã hội. Cha mẹ thực lòng thương con không nỡ đem con bỏ
tù tra tấn đánh đập vì chúng không nghe lời giáo huấn cuả mình là pháp luật.
Cha mẹ vẫn có thể sưả đổi lời giáo huấn phù hợp với truyền thống tổ tiên phù hợp
với quyền lợi đòi hỏi cuả từng đưá con khác nhau. Đưá là thi sĩ cứ làm thơ, đưá
nhạc sĩ cứ viết nhạc, đưá làm kinh tế cứ tự do làm giàu, đưá thợ cày cứ làm nghề
nông v.v… Con cái phải dưạ vào nhau mà sống, đưá thơ phú nhạc sĩ làm cho gia
đình thuần mong mỹ tục, nề nếp gia giáo có kỷ cương, yêu thưong hoà thuận, đưá
giỏi kinh tế sẽ làm cha mẹ đẹp lòng, gia đình sung túc, đưá làm nghề nông tạo đủ
cơm gạo cho cả nhà. Một gia đình như vậy là ổn định bởi những hành xử tự do dân
chủ biết tôn trọng lẫn nhau trong gia đình, không ai lấn áp ai.
Cha mẹ ngu tối độc tài sẽ
dùng quyền lực để cưỡng ép con cái. Đưá thợ cày, vì mày làm con cả thì mày phải
học làm thơ, viết văn, để nối giõi tổ tông làm gia trưởng. Đưá có tài thơ phú
âm nhạc nhưng phận làm con út phải học làm thợ cày, lao động cải tạo. Đưá giỏi
kinh tế phải triệt hạ vì nó là mầm mống tư sản ức hiếp anh em trong gia đình
sau này. Độc tài trong gia đình hay trong một nhà nước cùng đồng nghiã là độc
đoán gia trưởng, tự áp đặt cái ngu tối cuả mình lên quyền sống, phá hủy lẽ tự
nhiên cuả con người và tạo hoá.
Mỗi sinh viên khi thi vào một
trường đại học trong lá đơn phải ghi rõ: Sau khi học xong phải chấp nhận sự
phân công cuả tổ chức đi bất cứ đâu làm bất cứ việc gì khi tổ quốc cần đến, mặc
dù không hợp khả năng, không đủ tài năng cũng phải làm như vậy là không còn tự
do dân chủ, phát triển tài năng hữu ích chỉ đem lại những hậu quả chậm tiến trì
trệ mà thôi.
Hồi ông tôi còn sống, ông cũng
hay giảng giải đạo lý Khổng Mạnh cho tôi nghe, nhưng ông cũng phê phán thẳng thừng
nhiều sai trái cuả Khổng Tử. Ông thường nói với tôi: Thuở nhỏ cha mẹ nuôi con bằng
vú sưã, lớn lên cha mẹ nuôi con bằng tinh thần. Cái kim nó nhọn nó nhọn từ nhỏ,
chứ không phải chờ lớn lên nó mới nhọn. Dù cha đã 100 tuổi, con 80 tuổi đưá con
vẫn có nhiều điều phải học hỏi người cha, không thể cậy thế ta đã 80 rồi cũng bạc
đầu rồi, minh mẫn hơn cha nhiều. Người cha cũng không thể cậy mình làm cha mà
áp đặt những suy tư già nua lỗi thời cuả mình lên con cháu như vậy chỉ là những
kẻ cuồng tín u mê về thói quen nếp nghĩ thủ cựu. Tre già măng mọc, nhà có phúc
con hơn cha. Quốc gia có phúc khi có một đội ngũ nhân sĩ trí giả có tài điều
hành quản trị đất nước. Quốc gia vô phúc khi coi trí thức chỉ là cục phân đưa
những thằng dở ngô dở ngọng lên làm lãnh tụ, đứng đầu quốc dân. Người cha độc
đoán và những đưá con mất dạy thiếu nhân cách bất tài thì chỉ hại cho gia đình
mà thôi. Thử hỏi có ích gì?. Ý Ông tôi muốn nói sự giáo dục rất quan trọng phải
trên tinh thần dân chủ tương ái lẫn nhau. Tôi nói như vậy không phải để khoe
thân thế tôi sinh ra từ trong gia đình nho giáo đâu, chớ vội hiểu lầm nhé. Người
cộng sản ngược lại giáo dục con cháu theo lối nhồi sọ cưỡng ép, hồng hơn
chuyên. Tài năng, sáng kiến, trí tuệ không được coi trọng, mà họ coi trọng cái
đức cam tâm ngoan ngoãn trung thành, mọi hành xử theo những phản xạ có điều kiện
được nhồi sọ ở trong trường học từ mẫu giáo trở đi: “ Ai yêu bác Hồ Chí Minh
hơn chúng em nhi đồng, ai yêu chúng em nhi đồnggbằng bác Hồ Chí Minh...” Cứ
nhai nhả như thế hàng triệu lần thì thành ra những phản sạ có điều kiện rồi còn
gì? Sau này lớn lên có người bảo bác Hồ Chí Minh là hổ đó, là độc tài, là bất
nhân, là ác quỷ giết người hàng loạt thì chiụ sao nổi và chúng sẽ không tin?
Bộ óc đa chai lỳ những thông
tin mới không đủ sức như ghi trên điã CD đã hằn sâu: Bác Hồ là cha già, là đại
ân nhân là cứu tinh cuả dân tôc. Bộ óc cuả người dân khác với bộ óc cuả các nhà
học giả, các nhà dân chủ. Con ngưòi chỉ là cái máy, là con vật đi bằng hai chân,
tuy rằng cũng còn khá khôn ranh trong việc đút lót, biếu xén, cơ hội, chui luồn,
buôn lậu, lưu manh và trộm cắp.... Họ phấn đấu vào đảng, nguyện làm công cụ sai
kiến cuả đảng mới là quan trọng. Mà đảng thực ra càng ngày càng lộ rõ tính phản
động, phi nhân loại, môt tổ chức mafia rất tinh xảo nịnh dân, luôn cho dân ăn
bánh vẽ bằng mọi thủ đoạn.
Được ăn bánh vẽ tượng trưng
cũng là thoả mãn cho hệ thần kinh lắm rồi, con người cần được ru ngủ tuy rằng
trong giả tạo. Dù cho có là mẹ quạ, cha cáo còn hơn không có mẹ có cha với một
đất nước,coi thường tôn giáo như Viêt Nam. Mẹ quạ là đảng, cha cáo là ông Hồ
Chí Mít mà ngày nay nưả già thế kỷ dân mới hiểu ra.
Dân chủ tự do là những điều
bình thường đại loại như vậy đấy có gì đâu mà cao siêu khó hiểu. Ông tôi có kể
cho tôi và cả nhà nghe một câu truyện thiết tưởng cũng đáng để suy ngẫm, có ích
cho các bạn đọc về ý niệm tự do dân chủ. Không phải tôi có ý khoe mẽ dạy đời tỏ
ra khôn ranh hơn ngưòi đâu. Tôi không có ý con cà con kê mà kể chuyện khiêu
dâm, chuyện phiếm làm trò cười cho thiên hạ trên diễn đàn văn thơ. Ngày đó tôi
chỉ là một chú bé lên mười, ông tôi ngót 70, nhưng còn đạo mạo lắm. Tôi hay ở
nhà với bà nội, ông tôi thường xa nhà luôn, dẫn đầu một cánh thợ mộc trong làng
đi làm ở một huyện miền núi. Bọn tiểu nhân trong làng ghen ăn tức ở thường chế
diễu ông tôi là lão thày đồ lang thang. Thời nay mạt nho rồi lão ấy mới phải
bôn tẩu lang thang cóp cơm thiên hạ… Mỗi lần về ông tôi lại ngâm thơ và kể chuyện
cho con cháu nghe.Tôi nghe chuyện mà cười rũ rượi, nước mắt chảy ra dàn duạ: Số
là chủ nhà có cô gái nuôi ở tuổi đã ngoài 30 mà chưa từng có môt mảnh tình vắt
vai, mắt lại toét nưã nên khó lấy chồng. Coi như là một thị Nở cũng được, nhà
bên có một chàng hàng xóm tuổi đã sắp hoá vàng, guá vợ con cái đã lớn. Rồi một
đêm trăng thanh gió mát chàng và nàng vần nhau ở trên cái chõng che dưới mái
hiên cạnh cầu ao. Lúc đó gà mới nhập nhoạng lên chuồng, lại ở nơi rừng núi cũng
vắng vẻ.... Nhưng chả may có người nhìn thấy mật báo chính quyền. Nên uỷ ban xã
cho dân quân đến bắt và trói cả hai lên trụ sở xã giam cả đêm. Sáng hôm sau mở
phiên toà xét xử đôi gian phu dâm phụ giưã công đường. Thật ra cả hai cũng đều
chưa chồng quá buạ lỡ thì cả, nhưng theo lễ giáo Khổng Tử thì phải gọi là gian
phu dâm phụ. Trong xã dân chúng coi như là chuyện lạ đó đây. Nên mọi người cũng
háo hức đến xem xử án. Cô nàng dân tộc đó tức quá sùi cả bọt mép cãi lý với các
vị ủy ban chức sắc tai to mặt lớn trong xã: Cái này là cuả tao chứ có phải cuả
uỷ ban đâu? Gái này không biết chữ mắt lại kém nên không làm kiểm điểm, điểm thảo
chi hết. Miệng nói tay nàng mở phanh cúc áo phơi ra hai quả mướp nhão nhoẹt ra,
rồi hùng hồn tuyên bố: Cái này là cuả tao, là cuả cái gái này, ủy ban có muốn
tao cũng không cho, tao chỉ cho thằng Cường thôi, nó quá vợ từ lâu, tao thương
nó tao mới cho….Đấy dân chủ tự do đơn giản là như vậy, hai người gái chưa chồng,
trai quá vợ muốn yêu nhau muốn ngủ với nhau mà còn phải báo cáo lên uỷ ban.
Chính quyền xã không có việc gì làm, đáng để quan tâm cho phúc lợi xã hôi mà lại
ra mặt đạo đức bắt bớ người quá đáng. Cái chuyện hủ hoá thì các ông bà trung
ương đảng chả vẫn thường xuyên thậm thụt dan díu đấy sao? Duẩn già cóc đế ra mà
đến mấy vợ, Mạnh sắp xuống lỗ còn muốn cướp đi bạn gái cuả con trai v. v... Cô
gái già dân tộc đó có lý, dâm ái tình tự là quyền con người, quyền sống, quyền
yêu đương và sinh sản, quyền thoả mãn dục vọng bẩm sinh. Nghèo quá không có tiền
khao làng để cưới nhau thì đã sao?
Ở các nước dân chủ văn minh
họ sẽ không bắt bớ để làm gì mà ngược lại họ còn thương cảm tạo điều kiện cho họ
hạnh phúc với nhau, cùng lắm là một lời khuyên chân tình. Dân chủ tự do là ở chỗ
đó là sự nhân đạo thông cảm của tha nhân. Sau đây là mấy bài thơ phần nàonói
lên về ý nghiã cuả cụm từ tự do dân chủ, rất muốn được chia sẻ với các bạn.
Loạn Tâm Nhân Thế
Cúc nở thu về thương cánh
hoa
Ngậm ngùi phượng vĩ nát lòng
ta
Hàng me rơi lệ rung sương
khóc
Xe ủi nhà chung đức Mẹ sầu….
Lũ chúng bầy đàn như sói ma
Đủ màu sắc phục rõ côn đồ
Ầm ầm khua bụi toà khâm sứ
Gạch đổ tường rơi mắt đỏ ngầu
Cộng sản vô thần đâu biết
thương
Một sáng muà thu gió lạnh
lùng
Âm thầm lòng mẹ cầu xin chuá
Chúng giải ai đi giưã phố
phường…
Kế hoạch công viên bí mật
thành
Nhà thờ phá hủy mọc cây xanh
Cho loài ma quỷ tìm vui thú
Dân chủ hãi hùng bao thất
kinh
Rác rưởi mắm tôm giấy vệ
sinh
Quẳng lên ô uế chốn tâm linh
Công an canh gác cười nhăn
nhở
Liêm sỉ khinh thường lũ quái
tinh
Chiếm đất Thái hà lũ bất
lương
Giáo dân thiên Chuá khóc kêu
thương
Xưa nay chuyên chính thường
như thế
Tội ác chất chồng khắp núi
sông
Đạo đức đua tranh với chuá
trời
Ngang nhiên bạo ngược lũ ma
chơi
Cậy quyền ăn hiếp người vô tội
Khỉ tổ trái tim rụng rã cười..
Vẫn chả lạ gì giưã thủ đô
Trung tâm bạo lực vẫn reo hò
Yêu nước tức là yêu chủ
nghiã
Trung hiếu vì dân lý tưởng
nào?
Thế giới bây giờ đã khác xưa
Văn minh điện toán ở trên đầu
Loài người đã biết tìm nhau
lại
Điạ lợi nhân hoà không biết
sao?..
Tôn giáo Mác Lê khói thuốc
xanh
Ru hồn nhân loại đến điêu
linh
Văn minh cộng sản về đồ đá
Xã hội bầy đàn đâu tiến
nhanh...
Thế giới đại đồng giấc mộng
xưa
Lẻ loi cầm cố cuả dư thưà
Giưã bầy cừu đói say hồn sói
Tưới bát canh chiên rưả máu
đào...
Chúng chẳng ngượng mồm vu
cáo cha
Truyền thanh báo chí bớt
thêm vào
Củ hành củ tỏi lê thê bẻ
Nhà báo nước ngoài cũng chẳng
tha...
Có một bài thơ gửi non sông
Nhắn về tổ quốc nỗi đau
thương
Chiều nay khoé mắt rơi dòng
lệ
Ở tận cuối trời bao vấn
vương
3.10. 2008 Lu Hà
Xuyên Tạc Vu Khống Và Lạm Dụng
Ngôn Ngữ
Bản chất cuả tiếng nói là
ngôn ngữ. Ngôn ngữ cuả các dân tộc đều được viết thành ký hiệu, mẫu tự, thành
chữ viết riêng thành văn thơ hẳn hoi. Mỗi câu mỗi chữ đều mang theo một ý nghiã
,một khái niệm, giá trị nhất định. Lạm dụng từ ngữ, cố tình xuyên tạc, vu khống
bóp méo để cho người ta hiểu sai đi là mục đích cuả những kẻ bất nhân, muốn thống
trị đa số bằng bằng thủ đoạn ngu dân, tráo trở dối trá cuả mình cuả phe đảng
mình. Ông tổ cuả cái nghề bán chữ lưu manh này phải nói chính là Mác ( Karl
Marx), Hitler,Lê Nin, Mao Trạch Đông v.v… Cái lý thuyết ba xu cuả Mác là một tà
giáo, một tôn giáo. Nhưng Mác lại tự nhận là một khoa học và chê bai các tôn
giáo tinh thần khác là thuốc phiện ru ngủ mê hoặc con người. Mác là một tên bố
láo, xấc xược, dám xuyên tạc vu cáo các tôn giáo khác và tự đề cao tôn giáo cuả
mình. Khoa học đúng nghiã phải đảm bảo ba thành tố cơ bản: Định luật, công thức,
kiểm nghiệm kết quả bằng giá trị thực tế qua các phòng thí nghiệm, hay thực tế
xã hôi. Xuyên tạc,vu khống và lạm dụng từ ngữ là thói quen cuả các chế độ độc
tài, phát xít và cộng sản. Ở Việt Nam là một ví dụ điển hình. Chúng ta buộc phải
xét lại toàn bộ những danh từ khái niệm mà một thế kỷ qua cộng sản đã nhồi sọ,
bóp méo và xuyên tạc: Tự do dân chủ tập trung, tổ quốc xã hội chũ nghiã, mặt trận
yêu nước, đồng chí, việt gian, phản động, kinh tế thị trường theo định hướng xã
hội chủ nghiã, diễn biến hoà bình, tư tưởng Hồ Chí Minh v.v… Những sáng tạo từ
ngữ ba láp, đầy tính ngụy biện, lưu manh đó cần phải chấm dứt ngay, trả lại tiếng
Việt sự trong sáng cuả nó. Nhất là mỗi khi dịch thuật tiếng nước ngoài nên thận
trọng cân nhắc đừng có vì quyền lợi cuả ai cuả phe nhóm nào mà cố tình dịch
láo. Để cho đơn giản dễ hiểu hơn, tôi muốn chia sẻ với các bạn bằng những bài
thơ về sự lạm dụng từ ngữ một cách táo tợn không biết ngượng cuả hệ thống truyền
thanh báo chí Việt Nam.
Không ở đâu trên thế giới
này những từ ngừ bỉ ổi đều được cộng sản sản sáng chế ra cách gọi rất mịt mù bịp
bợp sáo rỗng. Để bênh vực cho cái đầu óc bã đậu ngu lâu thì gọi là kiên định,
giữ vững lập trường. Biện bạch cho những thất bại thì gọi con đường cách mạng
đi theo đường xoáy trôn ốc, quân xâm lược thì gọi tàu lạ; ghét ai thì gọi là phản
động, là cộng sản mặc dù bản thân mình đang theo đuổi chủ nghiã cộng sản, Cướp
đất thì gọi là thu hồi giải phóng mặt bằng v. v...
Giới văn nghệ sĩ trí thức là
đối tượng là kẻ thù mà chúng coi là đáng gờm nhất. Chả thế mà Mao trạch Đông rất
sợ và bảo: trí thức không bằng cục phân
Tâm Hồn Và Lương Tâm
Tâm hồn người thi sĩ
Như dòng sông bao la
Nước trôi về đâu nhỉ
Đưa anh đến bến bờ ?
Không! Anh không đến bến
Không! Anh chẳng cần bờ
Anh cứ lang thang mãi
Theo dòng sông hoang vu….
Như con chim tự do
Anh chỉ biết thương yêu
Mỗi nhành hoa cỏ dại
Ngậm ngùi bao thương đau
Hãy để yên cho anh
Mênh mông cùng trời xanh
Triền miên trong xuy tưởng
Bao cảnh giới tâm linh
Anh không ưa ồn ào
Chốn dương trần lao xao
Bon chen và xô đẩy
Bong bóng tàn sương mơ
Anh làm thơ cho ai ?
Thiết tha để tặng đời
Nơi trần gian quán trọ
Hành tinh đêm mưa rơi
Thơ lăn lóc như khoai
Hay giọt rượu mao đài
Trong cõi đời dung tục
Chẳng bận lòng làm chi...
Người gọi anh thi sĩ
Anh mỉm cười gật đầu
Người chê anh ngông dại
Anh bàng hoàng reo ca..
Tâm hồn người thi sĩ
Như hương ngàn gió bay
Đâu phải riêng cho ai
Con chim hót lồng vàng...
Tâm hồn người thi sĩ
Chẳng muốn nghe theo ai
Nghe tiếng lòng anh gọi
Lương tâm bên cuộc đời
Phaỉ chi con dã tràng
Xe cát ngoài biển đông
Quản ngày mưa tháng nắng
Mà lòng anh sáng trong
Hãy viết nưã đi anh
Yêu dòng sông xanh xanh
Miên man niềm vô tận
Ru hành tinh yên lành
Nếu anh là thi sĩ
Đừng ca mãi ca hoài
Cho lũ quỷ vô loài
Bán buôn hồn dân tộc
Đừng xoen xoét phun thơ
A dua và lọc lưà
Vì bát cơm manh áo
Xú uế để ngàn thu…
Thơ là con chim ca
Yêu bầu trời tự do
Gông cùm nào khuất phục
Người thi sĩ trong lao.
Hương thơ trong cõi lòng
Nâng niu niềm thiêng liêng
Chắt lọc từ sâu thẳm
Khóc ai mà ra thơ…
Thơ là tâm hồn người
Như máu thịt của ai
Là tự do nhân loại
Tình để cho muôn loài
Xin hãy vì chính danh
Như mẹ cha sinh thành
Biết yêu và biết ghét
Đừng vì ai dối mình...
Trái tim sầu du dương
Cho tình yêu quê hương
Không hận thù giai cấp
Thơ theo dòng sông thương
Ôi trân quý biết bao
Khi Tổ quốc sinh ra
Những tâm hồn ngay thẳng
Khóc cho đời thương đau
Thơ xoa dịu đắng cay
Cùng chia ngọt sẻ bùi
Động viên và hy vọng
Tin tưởng vào tương lai.....
2008 Lu Hà
Công sản hay dùng chiêu tự
hào dân tộc để bắt toàn dân hy sinh xương máu, cống hiến toàn bộ sức lực cuả cải
cho chúng. Nhân danh dân tộc để bán nước. Nhân danh giải phóng để xâm lược.
Nhân danh độc lập tự do để cướp đi quyền sống quyền làm người cuả người dân.
Tự Hào Chớ Mất Lương Tâm
Chúng cào cấu những linh hồn
bé bỏng
Dương mắt mờ đầy sát khí kỳ
nhân
Chúng đắc ý bởi bộ lông
nhung đỏ
Cánh tay dài run rẩy với thời
gian….
Chúng kiêu hãnh bốn nghìn
năm máu chảy
Bao tang thương đè nát traí
tim này
Chúng sằng sặc trong cơn men
chiến thắng
Quên quê hương đang nghèo
đói thê lương
Chúng lạm dụng những tấm
lòng yêu nước
Biến giang sơn thành chiến địa
hoang tàn
Chúng ngất ngưởng truy hoan
màu lý tưởng
Bao điên khùng những mộng tưởng
xa xăm
Chúng lấn đất dồn dân vào thế
bí
Giáo sứ Thái Hà tàn phá âm u
Xây tường chắn nát bàn chân
Thiên Chuá
Cỏ hoang vu sương muối lệ u
sầu
Ôi tiền sử cuả một thời
hoang dã
Xã hội bầy đàn chưa đủ lương
tâm
Thời trung cổ ra đi còn trở
lại
Ngạo nghễ khoe khoang trí tuệ
vô vàn…
Nền dân chủ gấp vạn lần tư sản
Gấp triệu lần trái đất sẽ ngừng
quay
Trong hang tối sẽ trần truồng
bình đẳng
Cộng sản hành tinh hạnh phúc
muôn loài…
Hãy im đi những tự hào cửa
miệng
Quên đau thương bao tủi nhục
phơi bày
Bán đất ăn chia đồng tiền
béo bở
Dây thép gai rào giưã trái
tim người
Chẳng biết thẹn còn bày trò
vu caó
Báo chí đua chen vùi dập
nhân quyền
Quyền bày tỏ những nỗi niềm
vinh nhục
Nỗi lòng đau khi phải sống
ươn hèn
Tấm hộ chiếu xin đừng cười
ngạo nghễ
Bao vinh quang oan trái đã
chôn vuì
Còn gì nưã mà tự hào hiển
hách
Dòng sông thương đã khô cạn
tình người
Tự hào vinh quang giống nào
chẳng có
Tình non sông trong ký ức
muôn đời
Trong đau thương hãy đừng
rơi nước mắt
Trong đắng cay hãy đứng vững
làm người
Niềm tự hào quê hương là
chính đáng
Nhắc nhở nhau hãy sống ngẩng
cao đầu
Đừng bợ đỡ khom lưng làm tôi
tớ
Cắt xén vu oan xỉ nhục mưu cầu….
Hỡi những kẻ tham tàn đầy
tham vọng
Kiếp tôi đòi mộng tưởng nuốt
năm châu
Hành tinh đỏ đâu còn là chân
lý
Tổ quốc tháng mười cách mạng
tôn thờ
Chẳng biết thẹn cứ tự hào ca
mãi
Lửa bạo tàn đốt cháy dãy trường
sơn
Thày tớ giết nhau bạn bè phản
trắc
Vạn nấm mồ vô chủ khóc kêu
oan…
Lời Đức Cha con xin hằng ghi
nhớ
Sống làm người tử tế với
lương dân
Trên quê hương hay muôn vàn
đất lạ
Chớ tự hào mà để mất lương
tâm…
2008 Lu Hà
Chủ nghiã cộng sản là một
tín ngưỡng, một tà giáo cách thức thờ phượng cũng rập khuân theo các tín ngưỡng
khác. Chỉ có điều mỗi nhà thờ chúng gọi là trụ sở uỷ ban, kinh thánh là những
bài triết học ba xu Mác đã ăn cắp cuả Hegel và giải thích tùy tiện linh tinh
đang từ biện chứng duy tâm sang biện chứng duy vật. Đánh tráo mọị khái niệm hiểu
theo chiều ngược lại v. v...
Tín Ngưỡng Cộng Sản
Thánh thần là bởi tự lòng
người
Tôn kính muôn đời lẽ trọng
tin
Nọc độc phun ra từ Các Mác
Niềm tin vô sỉ nhục nhã thay
Bản tính con người vốn hiếu
sinh
Ngàn năm gìn giữ mạng sinh
linh
Biết bao biến đổi đời dâu bể
Tam giáo hoành dương cảnh
thái bình
Tâm thức con người thật đáng
khen
Thiên thu lễ giáo trọng nhân
luân
Thời nay ức hiếp người lương
thiện
Tôn giáo là ai lũ bạo tàn ?
Nhục nhã sao cho kẻ đớn hèn
Độc tài đảng trị hại muôn
dân
Ba voi nước sáo còn chưa được
Cách mạng tháng mười theo
Mác- Lê
Con khỉ tôn xưng làm tổ tiên
Quái thai tín ngưỡng lũ vô
thần
Hàn vi Các Mác đời cơ cực
Quỷ sứ cũng thành bậc thánh
nhân
Cộng sản giáo truyền để kiếm
ăn
Bao nhiêu hồn thảm khóc van
xin
Nguyện xây thánh điạ hành
tinh đỏ
Vạn lý trường thành ngục thế
gian
Tín ngưỡng vô thần kẻ độc
tôn
Mộng làm chuá tể hại con dân
Duì cui súng đạn hầm tra tấn
Tẩy não nhà tù dân chủ giam
Bắt đi cải tạo đi nhai chữ
Kinh thánh suông suông tụng
chẳng vào
Yêu nước hoá thành yêu chủ
nghiã
Như hâm nồi cháo dính lông
mao
Hỡi hồn Các Mác vẫn chưa tan
Oán hận ngàn thu lấp nuí non
Dập đầu trăm lạy quỳ ngay xuống
Toà án lương tâm tạ thế nhân
Tôn giáo vô thần tạo dựng
nên
Thánh đường chẳng có vẫn
quanh năm
Công an quản giáo coi tù ngục
Sáng tối vang lời kinh Mác –
Lê
Chẳng cần giới luật lắm điều
răn
Sát máu căm thù thấm ruột
gan
Con vẹt hoá thân thành quả
báo
U minh tăm tối chuyện hồng
chuyên
Cán sự chuyên tu đào tạo
nhanh
Trải bao khổ nhục thuộc lòng
kinh
Rung rinh thác máu theo lời
Đảng
Giết chẳng ngừng tay đồng
luá xanh
Cộng sản giờ đây cạn tín đồ
Giáo hoàng bật gốc ở nga xô
Lung lay xụp đổ bao thần tượng
Tín ngưỡng lụi tàn theo bóng
ma
Việt nam mù quáng giữ niềm
tin
Xanh vỏ đỏ lòng bao diễn văn
Kín mũ che tai thầm tụng niệm
Lạy thày giáo chủ Mác Lê Nin
Đau xót cho đời ôi thế gian
Ngàn năm lịch sử có thương
tâm
Độc tài cộng sản quân cuồng
tín
Theo đạo vô thần lũ bất nhân
C óc nhái chen nhau ở thế
gian
Văn nô bồi bút đám vô luân
Miếng ăn cam chịu thân tôi mọi
Bới rác tìm Thày rữa thối
thân
Tôn giáo Mác – Lê chết đã
lâu
Mà sao chúng vẫn cứ tung hô
Hoàn cầu phỉ nhổ đầy oan
traí
Sống xót thân tàn trên xác
ma?...
16.5.2008 Lu Hà
Say Nghiện Mác Lê
Một kiếp nhân sinh một cuộc
đời
Mà ai cũng chẳng giống như
ai
Tâm linh ẩn hiện muôn màu vẻ
Thiện ác chen nhau hoa cỏ ơi
!
Cái thú đam mê cũng khác
nhau
Người hay bài bạc riệu quên
sầu
Cho vay nặng laĩ say tiền bạc
Tưủ điếm cao lâu lơi lả hoa
Cái nghiện sinh ra cũng đủ
vành
Riệu chè trai gái mộng quyền
hành
Tham quan cố vị hôi mùi sái
Thứ đến kể là nghiện khói
xanh
Bại hoại thuần phong sợ lắm
sao
Đời nào chẳng có thấm vào
đâu
Bạc đầu con nghiện lâu già
nhất
Chủ nghiã Mác- Lê uống máu
đào
Sái thuốc Mác- Lê lúc hết thời
Đàn anh quốc tế đã thôi chơi
Nga xô hấp hối đòi cai nghiện
Đổi mới tro tàn lơ lửng bay
Nhìn đám tro bay đất nước
tàn
Một đàn nô quốc lũ vong thân
Độc tài đảng nghiện say màu
đỏ
Tín ngưỡng chiêu bài mượn phấn
son
Đảng cũng rêu rao cai nghiện
thôi
Thị trường kinh tế áng mây
trôi
Tấm thân tiểu quốc phò vương
quốc
Á phiện Trung hoa sống laị rồi
Môi lại kề môi răng hít răng
Hà hơi thổi ngạt nghiện càng
hăng
Non sông phụ tử nghiền cơn nặng
Say khói Mác- Lê giấc mộng
vàng…
Chỉ trích Đông âu tan khói
mây
Anh em thề thốt chẳng kiên
trì
Nhớ xưa uống máu lời gan ruột
Nhuộm đỏ toàn cầu mới chịu
thôi
Hẹn biển thề non chót nặng lời
Tình thương giai cấp ở muôn
nơi
Năm châu tứ hải là huynh đệ
Ôm súng say men giết chúng
loài
Vô sản liên minh hỡi các anh
Bần cùng sôi máu hận trời
xanh
Tam vô chủ nghiã đồng xây đắp
Khói thuốc thiên đường mộng
hiển vinh
Tiên tri Các Mác thật ranh
ma
Lận trắng con đen mẹo lại
cao
Tôn giáo người ta vu thuốc
phiện
Vô thần nghiện thật vậy làm
sao?...
Tiên nâu đồng chí hút cho
say
Các Mác la bàn chỉ lối đi
Sống chết muôn dân làm thượng
đế
Độc quyền dân chủ ở trong
tay
Nghiện ngập ma cô thật sướng
đời
Mị dân sáo ngữ dễ như chơi
Tôn xưng giáo chủ là khoa học
Cho chúng thần dân dở khóc
cười
Các Mác ma thần của nuí sông
Say xưa quỷ đỏ nguyện chung
lòng
Đắp xây tổ quốc hành tinh đỏ
Biện chứng sử quan vỏ ốc
không
Phét lác như thần con nghiện
say
Lên cơn đoí thuốc có ai hay
Mượn màu học giả che tâm điạ
Nghiên cứu gì đâu một lũ
say.
Thế kỷ lầm than vẫn chẳng
tan
Bao nhiêu chết chóc cảnh
điêu tàn
Dư hồn Các Mác còn lồng lộn
Nhắm mắt tam vô vẫn sói mòn
Chỉ taị đảng ta trót nghiện
rồi
Hơn hai triệu đấy thảm
thương thay
Tuyên truyền sái phiện bao đồng
chí
Mất thuốc Mác lê mất cuộc đời….
15.5.2008 Lu Hà
Thơ về xã hội, chính trị có
thể là dài, các bạn nếu không thích thì miễn đọc thơ cũng chẳng sao.Vì dài quá
khó tập trung gây ra cảm giác mệt mỏi. Đọc phần văn theo tôi cũng rất bổ ích
cho những ai muốn tìm hiểu mở mạng tri thức. Mỗi người mỗi ý bàn rộng thêm về đề
tài độc tài và tự do dân chủ.
28.5.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét