Già Rồi Nên Để Cái May Cho Đời,
Đừng Làm Hại Người Nữa
Lão Tử nói cũng không phải
là vô lý. Đời người giống như ánh sáng mặt trời lướt qua song cửasổ. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã xế chiều rồi. Kẻ tất bật xuôi ngược, người
buôn tàu bán bè, ki bo kiết xỉ, giàu sang phú quý hay nghèo xác xơ khố rách áo
ôm thì cũng thế thôi. Khi chết đi thì mình trần thân trụi, ai cũng như ai, bình
đẳng vô cùng. Cái quan tài thì nhỏ bé, cái hố chôn cũng chẳng lớn bao nhiêu,
nên chẳng mang theo được gì. Con cháu phải mua đất theo gía chợ đen, xin phép
chính quyền khúm núm thưa gửi, khổ lắm. Phải phong bì bao thư, chai rượu ngoại
đắt tiền may mới được chui vào chỗ cao ráo sạch sẽ. Dù cho có theo tiêu chuẩn
cán bộ cao cấp chôn dấm, chôn dúi ở đâu thì cũng chẳng vẻ vang gì. Chưa nói đến
lúc sinh thời nghiệp chướng nặng nề, phạm nhiều tội ác, bị người đời nguyền rủa
oán giận ném phân tro rác rưởi lên bia mộ…
Chết chỉ là cái xác thối
thôi, chẳng còn công an mật vụ nào thèm canh gác cho nưã. Tuổi già khổ lắm,
trên o dưới bế có lúc nào được yên thân đâu. Luôn phiền não, khắc khổ mọi điều,
trăm thứ lo sợ. Sợ ông chính quyền hơn là sợ con cọp. Đi đâu cũng phải khai báo
hộ khẩu, trình diện công an xóm, công an khu vực. Dạ dạ vâng vâng cả với đưá oắt
con miệng còn hơi sưã. Bỗng dưng chả may lăn ra ốm thì chỉ còn nằm chờ chết. Tiền
viện phí đắt lắm, giật gấu vá vai vay mượn họ hàng cũng không đủ tiền trả. Đời
người dù sống đến 100 tuổi đâu có phải nhiều nhặn gì? Hàng trăm ông tướng lãnh
sĩ quan cao cấp cộng sản mới có 40 hoặc 50 tuổi thôi đã phải ngồi tù vì quy án
thành phần xét lại, chống Đảng. Thực ra đảng là
cái quái gì ? Đầu tiên chỉ là một nhóm người ô hợp, những bần cố nông thất học,
những học trò thi trượt, những tay anh chị đầu gấu, chuyên cướp giật, trấn lột,
đâm thuê chém mướn mà thôi. Khi được thả ra, thì đã tóc bạc răng long. Thành phần
có chức có quyền lúc nào cũng phải luôn nơm nớp lo sợ. Bận rộn củng cố phe cánh
mệt mỏi lắm. Luôn sợ bị thủ tiêu, sợ bạn bè phản phúc, thật ra cũng chẳng sung
sướng gì. Vài chục năm vội vã hưởng lạc rồi cũng trôi hết vèo.
Chết là hết, chẳng ai biết
đó là đâu? May ra thì có người phúng điếu đưa rước tử tế. Chẳng may dù đã một
thời trung tướng đại tướng, huân huy chương đeo nặng rách túi thì cũng thế
thôi. Nhưng khi thất sủng chết đi cũng không hơn gì con chó dại là bao. Rồi cũng
là vô sản khố rách áo ôm cả vật chất lẫn tinh thần. Chẳng có tiền của hay có cống
hiến giá trị gì cho văn chương thơ phú tinh thần để lại cho con cháu. Chẳng ai
biết đó là đâu, dù có bằng nọ cấp kia, học chui học lủi thi đỗ đặc cách hay mua
bằng đãi ngộ rồi cũng phải ném vào sọt rác chẳng ai thèm đọc.
Tuổi già ở nước ngoài tuy có
được tự do chẳng sợ ai bắt nạt chèn ép, nhưng cũng khổ lắm. Ngôn ngữ bất đồng,
đi tàu xuống xe phải có người dắt. Nghe thì ù ù cặc cặc ông chẳng bà chuộc, con
cháu phải làm phiên dịch mãi nó cũng chán . Đôi khi cũng có cụ đạo cốt tiên
ông, tiếng Anh tiếng Pháp nói làu làu. Nhưng bạn bè tri kỷ thì ở xa, thành ra
chỉ còn trông mây ngắm nguyệt mà than vắn thở dài….
Tuổi xế chiều cũng giống cái
lá vàng treo trước gío không biết rụng xuống lúc nào. Thế nhưng vẫn còn khối cụ
vẫn còn nặng nợ đá đeo, còn đam mê sắc dục, danh tiếng, bổng lộc. Chưa chịu
buông sả, tranh cãi sát phạt phỉ báng nhau chí choé „ Ninh thọ tử bất ninh thọ
nhục“. Nhiều cụ có chức có quyền trong bộ máy cuả đảng và nhà nước cộng sản, sắp
xuống lỗ rồi nhưng vẫn còn ham cái hư danh. Họ chẳng khác gì như những con trâu
già chỉ còn một nhúm da cóc, một nhúm xương tiều thôi, trông thê thảm lắm.
Nhưng năm hết tết đến, những ngày long trọng kỷ niệm cuả đảng phải cố gắng đóng
bộ thật oách như ông tướng Giáp chẳng hạn phều phào mấy câu chẳng ra ngô ra
khoai gì để lấy hên cho Đảng. Thế giới có ai khôi hài lố bịch háo danh như ở Việt
Nam đâu? Làm đại tướng thì đại tướng suốt đời, sắp chết cũng phải quân phục sao
lon cho đủ bộ. Mấy dòng tâm về tuổi già với các bạn. Tôi cũng có thơ về cái tuối
hạc chân chì, tóc bạc, răng long này với các bạn muôn nơi. Bài thơ nói về đoá
hoa mai ở nơi xứ lạnh ấy mà.
Hoa mai xứ lạnh
( Nhân đọc tâm bút của Anh Trần
trung Đạo)
Nhớ hẹn xuân về ra đón hoa
Năm nay tựa cửa ngóng từ xa
Lang thang mây lạ chiều cô
quạnh
Hồn lạc phương xa nhớ chốn
nào?
Hà nội giờ đây cơn gió mưa
Còn đâu diễm lệ buổi xa đưa
Ngọc Sơn hắc ám mờ sương
khói
Gợn sóng mặt hồ xa nhớ xưa…
Tuổi đã cao rồi vẫn mộng mơ
Tuy rằng sức khoẻ kém hơn
xưa
Muà đâu hoa trái thời thơ ấu
Năm tháng xa vời bao cánh
hoa…
Bàng bạc chiều nay nhớ cố
hương
Bỗng ai nhắc lại đoá hoa
thương
Lơ thơ bông tuyết hồn cô lẻ
Tâm sự bâng khuâng lệ ưá
dòng
Đất khách quê người mấy chục
năm
Dật dờ thứ lữ xót thương
thân
Mỗi năm mỗi tuổi già thêm
nưã
Lực bất tòng tâm chịu gió
xuân…
Kẻ Mỹ người Âu cũng thế thôi
Xa quê biền biệt xót thương
đời
Cây mai sinh phải thời tao
loạn
Chiu chắt tình ai ở xứ ngươì
Cũng chỉ mong rằng mai nở
hoa
Giưã muà giá lạnh gió tây âu
Gưỉ thân Việt quốc lòng bắc
mỹ
Thầm gọi hồn nhau với nước
nhà
Mỗi độ xuân về thương cánh
hoa
Mong ngày trời nắng tối
không mưa
Nâng niu ngóng đợi xanh chồi
lá
Bao kẻ xa hương lệ ưá nhoà
Ai bảo rằng mai rụng cuối đời
Thân cây còn gửi góc trời
tây
Việt Nam xa cách ngàn muôn dạm
Ai hiểu lòng ai những tháng
ngày…
Ai chắc rằng mai đã uá tàn
Mỗi năm mỗi tuổi gió đưa
xuân
Đêm nay khô héo tàn hương lạnh
Mai sớm chờ ai nảy nhánh
non?...
Biểu tượng muà xuân những
cánh hoa
Lòng người dân Việt ở phương
xa
Trùng dương vẫn hướng về quê
mẹ
Chăm sóc chậu hoa nỗi nhớ
nhà
Biết đến bao giờ toại ước mơ
Đàn con xứ lạ trở về quê
Cha ông tiên tổ hằng mong đợi
Chẳng sợ đêm đông sợ tuyết
muà…
Xuân 2009 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét