Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014

Tâm Tình Bạn Đọc



 



thư Gửi Ông Thuận Hoá

Thành thực tỏ lời cám ơn ông Thuận Hoá! Ý kiến cuả ông rất chân thành khéo léo, nhưng dù ở bình diện nào theo tôi cứ lấy cái tâm thành thực mà làm tiêu chuẩn ông ạ. Ngay cả ông nưã với cung cách như vậy, có thể coi là rất chân thành, cũng có thể là một nghệ thuật tâm lý.Tôi chỉ ghi nhận là một ý kiến tham khảo rất đáng trân trọng. Như ông nói thời buổi Internet chân giả hư hư thực thực, bởi vì người viết lời thoá mạ công kích đều nấp dưới một cái tên ảo. Họ không dám công khai tên họ, điạ chỉ eMail hoặc kể cả họ là một nhóm người quá khích tự tạo chung một eMail cũng vậy, họ có thể là một người với những cái tên ảo khác nhau, cũng có thể nhiều người có chung một thói quen suy nghĩ giống nhau từ lâu đời ngự trị trong đầu óc họ.. Theo tôi ta cứ giữ đúng như nguyên trạng ông ạ. Bạn thù, chiến hữu, thi sĩ hay không thi sĩ cũng vậy.


Bản thân tôi mang tâm hồn thi sĩ không được quyền thù ghét ai, kể cả khi họ cứ lăn sả vào để thù ghét mình.Nếu quá bức xúc thì viết bài trả lời họ xong là thôi, tôi tường viết dưới dạng thơ trào phúng, có thể  ý tứ miả mai; nhưng tôi không hùng hổ văng cái con củ nọ củ kia ra hung dữ như họ. Tôi khác họ là còn biết dùng thơ để trả lời cho nó ý vị , sau đó thì quên béng đi ngay. Nếu tôi còn có tâm trạng luôn tức tối hằn học, thì đến chết cũng vẫn thế thôi và sẽ không còn khả năng xúc cảm thi phú nưã ông ạ. Nếu có ai căn cứ vì những bài thơ hay những bài tâm sự cuả tôi mà phản kháng. Nếu họ là người đàng hoàng đủ tư cách trí tuệ để hiểu thấu rõ tôi là ai và họ là ai thì chắc chả có chuyện gì sảy ra. Nếu họ luôn có cảm giác hơn tôi, ăn thua với tôi vì có họ có đảng, có vai vế quyền lự, với thái độ hung hăng hùng hổ lỗ mãng, mày tao chí tớ, văng cái nọ, sả cái kia một cách hằn học thì tôi vẫn cứ vẫn  thẳng thắn mà trả lời họ một cách cứng rắn không khoan nhượng. Nếu ở ông là điạ vị như tôi ông sẽ ra sao? Một là ông yên lặng để nhẫn nhục chiụ sự thiệt thòi, tâm trạng ông sẽ buồn bực, phiền não vì có người cố ý hay hiểu lầm mình, hoặc lôi kéo nhiều ngưòi thành mặt trận chống mình cũng vậy.

Chuyên đời mà, tất cả là vô thường thôi ông ạ . Đừng vì chuyện thiên hạ mà xa dời đi cái tâm cuả mình.Hai là ông cũng như tôi, thả lỏng tâm trạng cuả mình ra thẳng thắn bột phát. Tại sao tôi hay ví những lời công kích tôi giống như cộng sản vậy? Thực ra những bài thơ hay những bài tâm sự cuả tôi đều tỏ nỗi chán chường về cảnh đời oan trái bi lụy, chết chóc tang thương mà phần lớn do chế độ cộng sản gây ra. Cũng có thể ngay cả những người từng là nạn nhân cuả cộng sản, nhưng họ lại viết bài chửi tôi vì lý do tâm trạng cá nhân, tâm lý cá nhân. Điều này cũng không thể tránh khỏi, sự vô tình bồng bồng hay cố ý vì thiển cận kèn cựạ cá nhân cuả họ vì khả năng tư cuả họ đã đẩy họ về phía luôn đối kháng xỉ nhục tôi thì vô tình họ lại rơi vào hệ tư tưởng đấu tranh giai cấp, thù hằn cá nhân thủ cựu luôn thường trực giống như cuả người cộng sản  vậy, thì bắt buộc phải thẳng thừng mà trả lời họ.

Chính vì tôi luôn trả lời công khai đàng hoàng như vậy, mà mỗi lần đều viết dài dằng dặc làm cho tôi cảm thấy thoải mái vì mình chẳng có cái quái gì để giữ lại trong đầu, để phiền não. Nhiều lúc tôi tự hỏi hay vì tâm lý cuả một số người không thoải mái mà muốn mình ngừng sáng tác, hoặc hạn chế đi ? Để dành chỗ trống cho trang Web?  Nhưng tôi lại nghĩ như vậy cũng không ổn vì chỉ được lòng một 100 người thì mình mất đi nghìn người. Mà tất cả những sáng tác cuả mình đều do bột phát, tình cảm hứng thú nghệ thuật mà mình đã tôi luyện nhiều năm mới có, những gì mình viết ra dù hay hoặc dở tin rằng cũng có hữu ích chứ không phải vô ích. Thôi thì cứ để cho ban biên tập làm trọng tài, làm cán cân cuả tâm hồn và công lý. Cho nên thì tội quái gì mà mình phải ttự chiụ gò bó trói cổ tâm hồn mình lại, đẻ làm mất đi chính mình. Ừ thì cứ cho là huyênh hoang, phô trương ngạo mạn, ngông nghênh trong thơ văn  đi....? Nhưng cũng rất nhiều người lại nhìn thấy chính cái đó lại là vẻ đẹp thẳng thắn, một vẻ đẹp riêng cáo duyên cuả Lu Hà. Trong cái tính tình khảng khái tưởng như huyênh hoang, phô trương đó có thể cho là một nhược điểm, lại có thể là một tình cảm rất đúng với người thực? Cái xấu được vui vẻ phô ra công khai có khi nó lại là một nét đẹp thì sao? Tôi  không phải là phật tử thuần thành nhưng tôi rất thích cách xử thế cuả người Phật tử là hỉ sả. Tất nhiên Phật Tử thuần thành, họ khác tôi, họ thường im lặng không thèm để ý gì với thoá mạ cuả bặm bụi trần căn, ngồi thiền hoặc tụng kinh.Tôi lại áp dụng ngược lại là làm thơ hoặc phản công lại thẳng thắn công khai theo nỗi lòng, tâm trạng, tư duy, suy tư, suy luận cuả mình. Những điều tôi viết ra có thể đúng, có thể sai nhưng cứ nên viết ra thì mình mới thoả mái ông Thuận Hoá ạ. Viết như tôi có người bảo cứ thao thao bất tuyệt, mồm 5 miệng 10. Nhưng nếu có người hiểu được, đồng cảm với những điều tôi viết thì họ lại thích. Nhưng nếu họ không đủ sức theo kịp dòng suy tư cuả tôi thì họ lại cảm thấy đáng ghét, cứ miên man vô tận ào ào như suối chảy, lúc trái lúc phải, lúc ngược giòng, lúc xuôi gìòng, không biết đâu là điểm dừng làm cho họ đọc cũng cảm thấy mệt mỏi mà phát ghét đi. Tóm lại theo tôi nếu bạn nào không thích những bài tâm sự cuả tôi thì chỉ nên đọc thơ thôi, vì thơ là vô thưởng vô phạt. Nhưng tất nhiên cũng có bài thơ lại viết đích danh một cá nhân hay một thi sĩ nào đó mà người đọc cảm thấy như vậy là xúc phạm đến cá nhân người đó. Thật ra các thi sĩ tôi hay dùng thơ để viết về họ là những nhân vật đầu nậu cuả văn thi sĩ cộng sản chủ chương nghệ thuật vì nhân sinh. Họ là những tín đồ cuả nền mạo hoá Mácxít mà tôi phải phản kháng đấu tranh vạch mặt. Tôi ít viết bình luận về họ mà lại dùng thơ để bình luận là phong cách riêng cuả tôi chứ có phải là xúc phạm cá nhân thi sĩ  đó đâu? Có phải vì họ cũng là nhà thơ cả mà không làm thơ vẽ bức chân dung thực cuả họ? Nhà thơ cũng có 5, 7 loại khác nhau, thơ giả hay thiệt, thơ vì cảm xúc tâm trạng hay vì bát cơm manh áo, quyền lợi, điạ vị v.v…

Thưa ông Thuận Hoá, theo tôi cứ phải viết ra công khai những gì mà mình cảm thấy phiền não khó chiụ. Ông thấy đấy nhiều người chỉ dăm ba chữ rất xấc xược, hoặc vu vơ rất ngô nghê ngớ ngẩn mà tôi cũng viết  để trả lời họ. Trong số đó phần lớn là công an mạng người ta thường gọi là nàng CAM. Đấu tranh diệt ruồi cũng là một đặc điểm cuả tính cách tôi. Tôi không bỏ qua họ là rác rưởi bỏ ngoài tai, khinh bỉ không thèm chấp.Vì tôi có khả năng để nói chuyện củ hành củ tỏi với họ và coi đó là một thú vui để tìm hiểu, tìm tòi, khám phá ra nhân cách nhân tính cuả người cộng sản, nhất là hạng lôm côm lem nhem đầu gấu.

 Tôi không chấp nhận cuộc đời mọi ngưòi phải giống nhau về khả năng bút luận và cách biểu lộ tình cảm cá tính cuả mình trên văn đàn. Còn ông bảo phải bỏ thời gian ra để nghiền ngẫm phân tích những lời chửi bới thoá mạ mình  sợ vàng thau lẫn lộn, hoặc đề phòng cả những bạn thơ chí tình mà mình kính trọng cũng là chuyện vô bổ thưà thãi ông ạ. Theo tôi thơ là cuộc đời, mình làm thơ hay đọc thơ cuả ai mình cũng hiểu phần đời cuả họ. Đã là thi sĩ mà hai mặt thì cũng tự mình thủ tiêu, tiêu diệt mình luôn. Có làm thơ mới biết quy luật cuả thơ cũng khắc nghiệt, thơ không có chỗ đứng cho những tâm hồn tráo trở. Các thi sĩ cộng sản tâm điạ hẹp hòi thì đọc thơ họ cũng thưà biết tâm điạ hẹp hòi, và họ làm thơ không nhiều, khả năng sáng tác rất hạn chế, phần lớn ca ngợi chung chung, sáo rỗng ào ào như nước lã đấy thôi. Họ kìm hãm người khác và cũng tự  kìm hãm khoá họng mình luôn. Mong ông hiểu cho tôi, cái gì thẳng thắn công khai, không úp úp mở mở vẫn hay ông ạ. Đừng sợ mất lòng  lòng ai? Nếu tự cảm thấy mình không làm gì hại ai
Thành thực cám ơn ông, chúc ông và gia đình an khang, hạnh phúc và nhiều may mắn.

15.5.2011 Lu Hà






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét