Kính thưa Bác Miên Thảo,
Cuộc sống cuả chúng ta vốn
dĩ là vô thường. Những cảm nhận của chúng ta với về thế giới xung quanh muôn
hình muôn vẻ, biến hoá vô cùng. Chân giả, thiện ác, sắc tựớng và vô sắc tướng lẫn
lộn. Chả có cái gì gọi là đúng, cái gì gọi là sai tồn tại vĩnh viễn cả. Cái
đúng cuả ngày hôm nay, thì lại là cái sai cuả ngày mai. Ngược lại cái sai cuả
ngày hôm qua thì lại là cái đúng cuả ngày hôm nay. Kể cả trong tư duy, suy diễn
cuả một con người cũng vậy. Trong cái sai cũng có cái đúng và ngược lại trong
cái đúng cũng có cái sai. Nếu là sai nhiều hơn đúng, thì cái quan trọng ta phải
thành thực chập nhận cái sai trong cách suy diễn. Suy diễn là thuộc tính cuả tư
duy.
Suy diễn diễn về hiện tượng,
tâm trạng cuả một người nào đó. Nếu đúng sẽ làm cho người ta hài lòng. Nếu sai
sẽ làm người đó khó chiụ, phật lòng và phản đối. Ngược lại một người nào đó từ
ý thức chủ quan, suy diễn đặt điều chụp mũ thậm chí cố tình vu cáo ta, thì bản
thân ta cũng sẽ tự ái và nhảy lên như con cào cào dùng lời lẽ hay văn bút phản
công lại. Cháu xin thành thực xin lỗi Bác Miên Thảo, vì chưa bao giờ được diện
kiến với bác, nên cháu có đọc qua mấy lời chân thành cuả bác và cháu đã chót hiểu
lầm sai ý bác. Thực lòng bác chỉ muốn khen ngợi động viên nhắc nhở, nhắn nhủ
cháu thôi. Nhưng bác viết không rõ ràng câu chữ mập mờ để cho cháu phải hiểu
sai đi, thật đáng tiếc vô cùng. Nên cháu đã suy diễn thiển cận theo mạch văn cuả
bác. Không phân biệt giưã chân và giả, lời thành thực cuả Bác thì lại nhầm lẫn
cho là có ý miả mai, bóng gió xa xôi .Qua cung cách những gì bác viết giải
thích lại, dù chỉ vài dòng ngắn ngủi, cháu đã nhanh chóng nhận ra bác là một
con người thẳng thắn và rất am hiểu chuyện đời, chuyện nhân tình thế thái. Thưa
Bác Miên Thảo, theo cháu suy diễn có thể cũng là căn bệnh cuả tư duy, không chỉ
là thuộc tính cổ hữu cuả tự nhiên và tạo hoá. Suy diễn sai thiển cận cũng là điều
khó tránh khỏi mong bác hãy tha lỗi cho cháu. Còn các bạn thơ có ai ý kiến gì về
cháu đâu? Họ chỉ bàng quan ngó xem chơi thôi, nên cháu cũng chả có lý do gì kéo
họ vào vòng tranh biện, cháu đâu dám đổ đồng với họ.
Tính nết thì bác bảo có ai
giống ai đâu. Ngay trong cùng một gia đình, con cái mỗi đưá mỗi tính. Cha mẹ
sinh con trời sinh tính, huống chi là một xã hội mông mênh biển người. Còn bạn
Tiểu Thi chắc là một độc giả , vãng lai năm thì mười họa mới ghé thăm quán thơ.
Vô tình đọc những bài tâm văn cuả cháu. Có lẽ khẩu khí cuả cháu không hợp với lỗ
tai nên mới nổi xung lên. Thấy cháu viết lách chẳng giống ai trong cõi đời này.
Bộ óc họ đã từ lâu chây lười theo thói quen phản xạ Mácxít nên họ đã vội cho
cháu làm một ngã vô danh tiểu tốt, chả có tiếng tăm gì trên văn đàn mà cũng ti
toe làm thơ viết văn, xem chừng hắn còn muốn gắn cả tên hắn vào vào cuối sổ
trong bảng danh mục các thi hào từ xưa đến nay.
Có lẽ vì say men văn thơ
Mácxít la đà, vô tình lẫn sang cả công việc cuả nghề kiểm mục danh nhân. NênTiểu
Thi nghi ngờ cháu có ý so sánh ấy chăng? Cho cháu là ngã háo danh tiếng, úp mở
viết ra như vậy là kiêu căng phạm thượng, nên muốn dạy cho cháu một bài học về
lễ độ văn chương. Thấy bài văn luận nào Lu Hà cũng cứ cố tình bơm vào bài thơ,
sao hắn mê thơ kỳ cục như vậy? Đó là do họ không ưa cháu, họ thấy cháu không giống
như những công dân được đào tạo theo kiểu đại trà trong nền giáo dục XHCN. Tính
cháu vậy đó, nếu là đặt bút viết văn, dù chỉ là tâm sự thôi cũng tiện tay muá
bút viết liền một mạch, chót dại lại kê ra hàng loạt các thi sĩ cổ kim nên bị bạn
Tiểu Thi hiểu lầm. Bây giờ cháu xin lổi bác Miên Thảo nhé!
Bây giờ, tôi quay trở lại
đàm đạo với các bạn muôn nơi về những gì tôi đã tâm sự, nhấn mạnh thêm về luận
điểm: „Suy diễn là thuộc tính cuả tư duy hay là một căn bệnh cố chấp ?“. Bệnh
tưởng, bệnh suy diễn linh tinh đã làm nhiều người khổ vì nó. Suy diễn đúng
không sao, suy diễn sai sẽ làm cho người khác phải bận tâm khó chịu. Nếu chỉ là
một kẻ thấp cổ bé họng, có suy diễn kiểu gì dù đúng hay sai cũng chỉ như cơn
gió thoảng qua, chẳng ảnh hưởng gì đến trật tự an ninh hoà bình thế giới. Nhưng
cầm đầu một đảng, một tổ chức, một chính quyền mà lại suy diễn sai, suy diễn bố
láo thì mức độ nguy hiểm tàn phá cuả nó kinh khủng như thế nào? Ngày xưa ông Trần
Dần có làm bài thơ „ Ta nhất định thắng“, chỉ có mấy câu theo tôi rất hay rất
tình cảm, chỉ muốn nhắc nhở động viên nhau hãy tiến lên sau ngày giải phóng, vượt
lên bao nhiêu khó khăn chồng chất cho toàn đảng toàn dân: “ Đi không thấy phố
thấy người, chỉ thấy mưa sa trên đầu cờ đỏ“. Thế nhưng đảng lại suy diễn liên
thiên, mơ hồ, mù quáng, đổ cho người ta là tình báo gián điệp cố tình làm thơ
bôi xấu chế độ.Cái bệnh suy diễn linh tinh cuả đảng mà bao nhiêu người, vô cớ bị
tù oan dài dài.Tôi xin có thơ chỉ để nói rõ thêm về luận điểm“ Suy diễn vưà là
thuộc tính vưà là căn bệnh cuả tư duy“. muốn được chia sẻ với các bạn muôn nơi.
Chúng ta chắc đã đọc nhiều về những mảng tin thời sự, những con số thống kê, những
sai phạm kinh tế, lạm phát v.v.. Đề tài này tôi không có khả năng viết, vì ít đọc
báo vẹm và đọc báo Tây. Tôi thường hay viết, tâm sự những gì gì thuộc về thế giới
nội tâm, tình cảm, tâm hồn, tư tưởng, tôn giáo thơ văn thôi. Những cái này thuộc
đề tài cấm kỵ ở các nước độc tài cộng sản. Mỗi cây mỗi quả mỗi nhà mỗi cảnh,
còn người nào đã có trái tim sắt đá, thấm nhuần tư tưởng Mác Lê Mao Hồ, không
thích những gì tôi viết thì xin mời các vị sang đọc các đề mục khác mà các vị
thích.
Xin cám ơn
14.5.2011 Lu Hà
Thương Ông Trần Dần
( Kính tặng Ông Trần Dần với
tất cả tấm lòng )
Cũng sinh trong cõi dương
trần
Mà Ông phải chiụ muôn vàn
đắng cay
Đường đường lương đống văn
tài
Tấm lòng yêu nước ai người
hiểu cho
Quê hương tầm tã mưa sa
Đám mây cộng sản xoá nhoà
lương tâm
Tuyên truyền chủ thuyết vô
luân
Nâng lên đạo lý nhân văn dạy
người
Lá bài đấu tố ngọn roi
Phanh phui mổ sẻ dập vùi
thi nhân
Bảo rằng: lời lẽ Việt gian
Mựợn thơ yêu nước chửi ngầm
phía sau
Chẻ băm chữ nghiã làm tư
Uốn cong đầu lưỡi bẻ câu
chân tình
Oán hờn tràn ngập biển
xanh
Đại dương thấu tỏ chân
tình người ơi!
Xót xa hàng chục triệu người
Cúi đầu cam chiụ thương đời
trầm luân
Hỡi ôi! Ơi hơĩ Trần Dần
Thương Ông cháu có mấy vần
cảm thông
Xót đau lòng dạ trắng
trong
Lưỡi dao oan nghiệt cắt
ngang dây đàn
Đường thơ lià đứt duyên trần
Cung đàn đứt gánh oán hờn
ngậm sâu
Bao nhiêu nông nỗi cảm sầu
Thương dân yêu nước mà ra
án tù
Căm ai nhóm lưả thâm thù
Một bày ma giáo khói mù
lưà dân
Vầng trăng khi tỏ khi tàn
Sương thu nhật nguyệt lệ
tràn năm canh
Trải bao thập kỷ trung
thành
Gốc sâu chế độ cây xanh
héo dần
Ngọn đèn công lý trăng
ngàn
Cháu con thấu hiểu nỗi oan
Trần Dần
Mấy lời bày tỏ tri ân
Ngàn thu vằng vặc tâm hồn
tiên sinh!
ngày 11 tháng 2 năm 2012
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét