Thứ Năm, 31 tháng 12, 2020

Nguyễn Du Và Lu Hà Chùm 9

 

Tài Mệnh Tương Đố

cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 81

 

Ân trạch chi bẽ bàng hủ bại

Mỉa mai thay quan lại nhiễu nhương

Minh triều tàn lụi kỷ cương

Từ nghe lời vợ chán chường tinh binh

 

Tướng lãnh nản sinh linh thấp thỏm

Quân rã rời từng nhóm lân la

Đợi chờ cơ hội bê tha

Ngọn cờ chểnh mảng dề dà trống canh

 

Quân do thám ngọn ngành tỏ rõ

Hồ gian manh bài bố dàn quân

Chiêu an phủ dụ công thần

Sẵn sàng tập hậu sát gần bản doanh

 

Từ đâu biết rắp ranh thế trận

Thân chinh ra đón tận cửa viên

Hồ bèn ném chén rượu liền

Lễ nghi pháo nổ bốn bên phất cờ

 

Râu dựng ngược ai ngờ trúng bẫy

Quyết liều thân vùng vẫy trận tiền

Cọp rừng nổi giận khùng điên

Xông pha tả hữu đánh rền một thôi

 

Giữa vòng vây  đâm xuôi chém ngược

Rách áo bào quyền cước tướng quân

Hùm thiêng thất thế thành thần

Oai phong lẫm liệt chôn chân sắt đồng

 

Trơ như đá máu hồng ướt đẫm

Mắt trợn trừng ảm đạm chiến trường

Loạn quân tay dắt thê lương

Nàng nhìn Từ đứng, khí đương ngút trời

 

Càng thểu não lệ rơi lã chã

Khóc than rằng mất cả cơ đồ

Tài năng dư sức hải hồ

Bởi nghe lời thiếp nên cơ sự này

 

Mặt nào nữa nơi đây tỉnh ngộ

Thà cùng nhau hầm hố chôn thây

Tan xương nát thịt bạn bầy

Lao đầu vào gốc cây bên vệ đường

 

Lạ thay oan khí thương cảm vợ

Từ bỗng nhiên ngã đổ xuống ngay

Ôm thây lòng dạ đắng cay

Hồng nhan họa thủy xưa nay tương triền

 

Triệu Phi Yến thôi miên Hợp Đức

Bao Tự cười rạo rực quân vương

Tây Thi quốc sắc phi thường

Phù Sai mất nước tang thương não nùng

 

Nay sơn hà hãi hùng chiến địa

Biết tìm đâu tròn trịa tấm thân

Kiều càng ảo não bần thần

Trách mình ngu dại mà ra nỗi này

 

17.1.2019 Lu Hà

 

 

 

 

Tài Mệnh Tương Đố

cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 82

 

Kiều dằn vặt thân này đáng chết

Bước chân đi thảm thiết liêu xiêu

Quan quân thấy dáng mĩ miều

Hỏi ra mới biết Thúy Kiều phu nhân

 

Chúng đưa tới trung quân trình diện

Hồ ngẩn ngơ luống thẹn hỏi han

Vờ thương má phấn hồng nhan

Gặp cơn binh lửa hoa tàn xác xơ

 

Cuộc chinh phạt ai ngờ chóng vánh

Đã giúp ta thiêu sạch bản doanh

Bây giờ sự thể đã thành

Công thành chiến quả oai danh thiên triều

 

Cả thành quách tiêu điều đổ nát

Kiều khổ đau bi đát làm sao

Ngập ngừng giọt lệ tuôn trào

Đắn đo dè dặt thấp cao tỏ bày

 

Tin lời tôi ai hay thế sự

Đã năm năm hùng cứ một phương

Dọc ngang trời đất phi thường

Bỗng dưng tan vỡ thê lương não nùng

 

Từ là đấng anh hùng cái thế

Tôi khuyên chàng nặng nhẹ cân đo

Chiêu an dũng tướng khỏi lo

Hiền tài giúp nước trời cho phen này

 

Cơ hội tới dịp may hiếm có

Cửa thiên triều rộng mở tôi trung

Đại dương sóng gió chập chùng

Còn hơn vô định mít mùng biển khơi

 

Miền duyên hải chơi vơi thế đứng

Nay làm tôi bền vững triều đình

Sao bằng phu quý phụ vinh

Xếp kho gươm giáo tinh binh trễ tràng

 

Nên giải giáp quy hàng thiên tử

Chớ đừng nên cố thủ làm chi

Tấm thân bèo bọt chim di

Nay đây mai đó ngu si tại mình

 

Từ tin tôi triều đình ân huệ

Để cháu con hậu duệ muôn đời

Quyền cao chức trọng thảnh thơi

Điền viên đàn hạc còn nơi chốn nào?

 

Chẳng ai khen Hoàng Sào nổi loạn

Thân thế cô đại nạn lâm đầu

Đống xương vô định dãi dầu

Đêm mưa ngày nắng bóng câu phũ phàng

 

Khéo khuyên để bẽ bàng thân phận

Nay hiểu ra hối hận muộn rồi

Sống thừa chi nữa thân tôi

Xin cho tiện thổ một nơi an bình

 

Nghe nói thể thương tình thỏa đáng

Lệnh truyền cho cảo táng di hình

Gọi là đắp điếm tử sinh

Nghìn năm sóng vỗ hồn linh thiêng về

 

18.1.2019 Lu Hà

 

 

 

 

Tài Mệnh Tương Đố

cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 83

 

Cuốc khắc khoải tiếng ve rầu rĩ

Hồn đỗ quyên rền rỉ tang thương

Sóng dâng cuồn cuộn thê lương

Khấu đầu van lạy khói hương nhạt màu

 

Đấng trượng phu dãi dầu sương gió

Dưới suối vàng nào có tha không?

Trăm năm chịu tiếng giết chồng

Háo danh phú quý má hồng là ta

 

Tham vàng ngọc mà ra nông nỗi

Cạn nghĩ suy tội lỗi đèo bồng

Thà rằng chết quách trên sông

Thư cưu trống mái ngóng trông sớm chiều

 

Còn dại dột lắm điều càn rỡ

Chê Hoàng Sào bợ đỡ hôn quân

Mắc mưu tặc tử gian thần

Kinh luân chi nữa luồn quần nữ nhi

 

Kiều nức nở thầm thì khấn bái

Tự trách mình tê tái quan san

Giờ lâu vật vã khóc than

Lính canh bước tới đốc quan gọi bà

 

Hồ Tôn Hiến ngất nga ngất ngưởng

Say chiến công tiệc thưởng tam quân

Ép Kiều chầu chực dưới màn

Lờ đờ lại bắt gảy đàn cho vui

 

Cung mưa gió sụt sùi dòng lệ

Bến thương đau kể lể nguồn cơn

Năm dây tứa máu tủi hờn

Một thiên bạc mệnh chập chờn bướm bay

 

Hồ cũng phải chau mày buồn bã

Mặt sắt càng bả lả ngất ngây

Nỗi niềm tâm sự riêng tây

Bôn ba đất khách đọa đầy tấm thân

 

Hồ càng ngắm bần thần ngơ ngẩn

Dương quý phi thơ thẩn lầu son

Nghe như chim hót véo von

Muôn sầu ngàn oán héo hon cõi lòng

 

Phận liễu bồ long đong thảm kịch

Hết Lâm Truy, Vô Tích, châu Thai

Ba sinh hương lửa lạc loài

Cánh hoa trầm gửi u hoài đáng thương

 

18.1.2019 Lu Hà

 

 

 

Tài Mệnh Tương Đố

cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 84

 

Quan tổng đốc xuống giường bế xốc

Năn nỉ nàng đòi cuộc truy hoan

Giăng màn hổ đói lăng loàn

Vu thần dào dạt mưa tràn hồ sâu

 

Kiều giãy giụa dòng châu lã chã

Buông xuôi tay vật vã tấm thân

Nõn nà chi mảnh hồng quần

Tiểu Lân cuốn chặt gốc phần dây tơ

 

Hồ Tôn Hiến nửa mơ nửa tỉnh

Con trâu già tích tịch hoài lang

Bình minh sực nhớ mơ màng

Ngẩn ngơ nuối tiếc thân nàng ca nhi

 

Nghĩ phương diện nhất nhì khanh tướng

Đặc sai còn dưới trướng tam quân

Triều đình nể trọng lão thần

Lại còn bách tính thảo dân trông vào

 

Ả vợ giặc son đào hương phấn

Lẽ nào ta nghĩ quẩn hay sao?

Xung quanh tả hữu xôn xao

Tính cho êm ả tiêu dao tháng ngày

 

Hồ đi lại chắp tay suy nghĩ

Lấy vợ người dị nghị thân ta

Tuyệt tình Hồ lệnh quan nha

Thuyền đưa nàng tới nẻo xa mịt mù

 

Bộ lạc trưởng gật gù thưởng lãm

Ban thưởng cho ai dám cãi lời

Xe tơ cay nghiệt hỡi trời

Kiệu hoa ép xuống chơi vơi bến bờ

 

Màn the rủ xác xơ cành liễu

Ngọn đèn khêu ai điếu xót xa

Hận người giăng bẫy lừa ta

 

Cả tin nàng mới sa đà vực sâu

 

Quân hèn ấy dễ đâu thắng nổi

Ngã bượm già ăn xổi ở thì

Dày vò hoa lại bỏ đi

Nàng càng ủ rũ đầm đìa giọt châu

 

Trăng vàng võ bóng câu ảo não

Người thổ quan vơ váo quàng xiên

Tóc xanh mơn mởn đào tiên

Ngót ba mươi tuổi hờn ghen đất trời

 

Không chịu nghe những lời Từ nói

Để bây giờ gán mối duyên hờ

Mênh mông một giải hoang xơ

Chập chờn sóng nước cá chờ mồi ăn

 

18.1.2019 Lu Hà

 

 

 

 

Tài Mệnh Tương Đố

cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 85

 

Kiều buồn bã trở trăn hối hận

Liễu phai dần hoài giận cái thân

Long đong nếm trải phong trần

Mà còn dại dột ngu đần thế sao?

 

Dưới ngọn đèn ứa trào giọt lệ

Công mẹ cha biết kể cùng ai

Thông minh sắc nước thiên tài

Cầm kỳ thi họa trang đài đào tơ

 

Nắm xương tàn bơ vơ chẳng biết

Gửi chốn nào thảm thiết non sông

Tình không ý nghĩa mặn nồng

Giết chồng mà lại lấy chồng nhục thay

 

Càng trằn trọc đắng cay thểu não

Một giấc mơ hư ảo vàng son

Mảnh trăng rầu rĩ héo hon

Đá tan ngọc nát ta còn tiếc chi?

 

Nghe gió thổi ầm ỳ sóng dữ

Ngọn thủy triều gầm rú điên cuồng

Lênh đênh một giải mênh mông

Hỏi ra mới biết là sông Tiền Đường

 

Lời thần mộng đoạn trường xóa kiếp

Nàng Đạm Tiên đón tiếp ta ngay

Hẹn thì đợi ở dưới này

Chị em hội ngộ vui vày bên nhau

 

Thư tuyệt mệnh về sau sẽ biết

Kéo rèm châu thảm thiết bao la

Từ công luôn hậu đãi ta

Tham lam phú quý mà ra phụ chàng

 

Mặt nào nữa bẽ bàng son phấn

Trong cõi đời oán hận ngàn thu

Trăng sao mây gió vi vu

Thôi thì một thác ngao du với chàng

 

Đôi hạc trắng thênh thang trời đất

Dây tơ hồng thắt chặt thêm đây

Thủy cung ân ái tràn đầy

Loan bồng phượng bế canh chầy nỉ non

 

19.1.2019 Lu Hà

 

 

 

Tài Mệnh Tương Đố

cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 86

 

Vui chi nữa mà còn dai dẳng

Kết thúc nhanh cay đắng khổ đau

Kiều lao đầu xuống dòng sâu

Trường giang chảy xiết nhuốm màu trần gian

 

Sợ tái mặt thổ quan vội vã

Chẳng kịp rồi vàng đá mất tiêu

Thương thay cái xác mĩ miều

Hồng nhan bạc mệnh phiêu diêu nửa hồn

 

Mười lăm năm thân chuồn cánh bướm

Cánh hoa tàn thấm đượm hơi sương

Hồng quần lấy đó làm gương

Cơ âm tăm tối cực dương luân hồi

 

Bầy tiên nữ xa xôi thế kỷ

Bỗng gặp nhau muội tỷ tri âm

Bạch Nương, Bảo Xuyến mừng thầm

Ngu Cơ diễm lệ đá ngầm đứng bên

 

Mạnh Khương Tử thuyền quyên thục nữ

Đạm Tiên còn ý tứ đắn đo

Xôn xao nghêu hến ốc sò

Mai rùa hầu tọa nhỏ to dãi dề

 

Lại kể đến Giác Duyên từ giã

Aó nâu sồng giày tía vân du

Tình cờ Tam Hợp đạo cô

Nằn nì dò hỏi thiên cơ về nàng

 

Đầy oan trái phũ phàng duyên nợ

Toàn gặp bầy thớ lợ gian manh

Mã Giám Sinh, lại Sở Khanh

Bạc Hà, Bạc Hạnh lầu xanh Tú bà

 

Sư phúc họa mà ra bởi tại

Đạo trời kia oan trái lòng ta

Trời cao nhỏ giọt quan hà

Tu về bến giác tình sa vũng bùn

 

Kiều ương ngạnh chẳng chùn chân bước

Sắc sảo chi dây buộc chặt thân

Đa tình lạc nẻo thanh tân

Yêu ma dụ dỗ mỹ nhân đoạn trường

 

Hết khổ này thê lương nạn nọ

Tránh làm sao nay đó mai đây

Ngồi không yên ổn chốn này

Thanh lâu hai lượt thanh y hai lần

 

19.1.2019 Lu Hà

 

 

 

Tài Mệnh Tương Đố

cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 87

 

Khi trả hết nợ nần oan nghiệt

Lụy ái tình khẩn thiết từ tâm

May sao tránh khỏi tà dâm

Giữa dòng nước xoáy ầm ầm sóng vang

 

Giác Duyên nghe bàng hoàng hoảng hốt

Một đời nàng thiêu đốt còn gì?

Vỗ về song chẳng hề chi

Cân đo tính lại bớt đi cũng nhiều

 

Sư khảng định Thúy Kiều nhẹ tội

Bán thân mình động tới lòng trời

Hiếu nhi lễ nghĩa vâng nhời

Một người thiệt hại muôn người bình an

 

Công đức ấy non ngàn biển rộng

Túc khiên xưa chất đống sạch rồi

Lâng lâng thanh tịnh bồi hồi

Tiêu trừ nghiệp chướng tôi bồi trần căn

 

Thả bè trôi thuận ngăn dòng nước

Quăng lưới sâu mà rước nàng về

Giác Duyên ân nghĩa tràn trề

Trước sau trọn vẹn lời thề chị em

 

Nương cửa Phật buông rèm gõ mõ

Không nâu sầu tu ở tại gia

Một nhà phúc lộc trau tria

Tiếng thơm muôn thuở khắc bia để đời

 

Sư Giác Duyên nghe lời mừng rỡ

Thú lân la lều cỏ thảnh thơi

Thuê năm ngư phủ đôi nơi

Kết chài chực sẫn vớt người trôi sông

 

Dòng nước cuốn bềnh bồng tới chỗ

Đầu lao vào trúng rọ lưới quăng

Ngư ông thấy nặng vội vàng

Kéo lên đã thấy đúng nàng Kiều nhi

 

Âm dương gọi thầm thì tỷ muội

Cả hai đằng í ới gọi tên

Đạm Tiên và vãi Giác Duyên

Phân chia ranh giới cửu tuyền nhân gian

 

Lôi lên bờ người dằn kẻ úp

Nước ộc ra từng chập phều phào

Mơ màng tôi ở chốn nào ?

Từng tia nắng chói nghẹn ngào châu sa

 

Sư an ủi về nhà sẽ tính

Cùng bên nhau yên tĩnh sớm trưa

Cơm chay đạm bạc muối dưa

Duyên xưa đâu biết hay chưa chốn này

 

19.1.2019 Lu Hà

 

 

 

Tài Mệnh Tương Đố

cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 88

 

Kiều đại nạn chứa đầy uẩn ức

Linh tính càng thao thức vấn vương

Hộ tang muôn dặm chẳng hay

Nửa năm trằn trọc chuỗi ngày nhớ mong

 

Đất Liêu Dương lễ xong kỵ húy

Trở lại nơi vườn Thúy dò la

Dầm dề cỏ dại mưa sa

Song thưa mạng nhện cửa nhà than ôi!

 

Đào năm ngoái còn cười héo hắt

Gió mùa đông réo rắt cánh chuồn

Đàn xưa phảng phất u buồn

Bâng khuâng tư lự lệ tuôn đôi  hàng

 

Vì sao vậy ngổn ngang trăm mối

Lòng chàng Kim bối rối biết đâu

Xót xa như trận bể dâu

Cuối tường gai góc giếng sâu não nùng

 

Nhìn quang cảnh hãi hùng ảm đạm

Không bóng người thê thảm tả tơi

Có người hàng xóm sang chơi

Gạn gùng thăm hỏi tới nơi sự tình

 

Ông thì mắc tụng đình kiện cáo

Nàng bán mình hiếu báo chuộc cha

Bầy đàn nhũng nhiễu sai nha

Của riêng vơ vét mà ra thế này

 

Hai chị em hiện nay sa sút

Cùng lần hồi cun cút kiếm ăn

Viết thuê may vá khó khăn

Cả nhà lăn lóc nhọc nhằn mưu sinh

 

Chàng ôm mặt thất kinh chới với

Mới lần đường tìm tới tận nơi

Mái tranh lúp xúp tả tơi

Đất tường ẩm ướt rã rời phên thưa

 

Cỏ rậm rạp dầm mưa dãi nắng

Nghe tiếng ông húng hắng nằm ho

Liều mình chàng mới gọi to

Vương Quan ngơ ngác lò dò bước ra

 

Hai huynh đệ xót xa sầu não

Dắt tay nhau lảo đảo vào nhà

Gặp ngay đủ mặt ông bà

Thúy Vân nức nở lệ sa đôi dòng

 

20.1.2019 Lu Hà

 

 

 

 

Tài Mệnh Tương Đố

cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 89

 

Thúy Kiều đã nặng lòng công tử

Mong mỏi ngày kết nghĩa tào khang

Nào ngờ đôi lứa dở dang

Giữa đường đứt gánh phũ phàng phân ly

 

Cơn giông tố bất kỳ thảm khốc

Phải bán mình cứu chuộc cha về

Quản chi dặm nẻo sơn khê

Cù lao chín chữ trăng thề héo hon

 

Cậy Thúy Vân em còn thơ dại

Dây tơ hồng nối lại mối duyên

Ngàn thu chị sẽ không quên

Dẫu cho thác xuống cửu tuyền chưa thôi

 

Thân bèo bọt nổi trôi đây đó

Gió hắt heo ngọn cỏ lắt lay

Rảy cho chén nước cầu may

Thấy con bướm trắng là hay chị về

 

Kim vật vã nửa mê nửa tỉnh

Mắt trợn trừng bi kịch ai hay

Đời sao bạc bẽo đắng cay

Cả nhà hoảng hốt tìm thày thuốc thang

 

Ông vỗ về nhẹ nhàng khuyên giải

Ván đóng thuyền em gái còn đây

Ngàn trùng xa cách thơm lây

Kim bôi hợp cẩn vui vầy tử sinh

 

Nghĩa đèo bòng thần linh chứng giám

Lòng thủy chung muôn dặm nẻo xa

Cũng là máu mủ trong nhà

Lá rơi về cội ông bà tổ tiên

 

Chàng ngồi dậy ưu phiền tư lự

Giở kim hoàn do dự đàn hương

Lòng càng rẫu rĩ như tương

Xót xa đòi đoạn khóc thương Thúy Kiều

 

Bước chân đi liêu xiêu chẳng vững

Vân đỡ chàng cố đứng vịn vai

Giọt sầu chưa bớt nguôi ngoai

Vì tôi trót lỡ đường dài biệt tăm

 

Lời vàng đá tơ tằm đã cuốn

Chưa gối chăn ý muốn vợ chồng

Phải điều đâu dám nói không

Tâm linh cách cảm núi sông trọn lòng

 

20.1.2019 Lu Hà

 

 

 

 

Tài Mệnh Tương Đố

cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 90

 

Càng tưởng nhớ sầu đong chờ đợi

Gặp lại nàng tôi mới yên tâm

Đành rằng cốt nhục tình thâm

Tháng năm khắc khoải âm thầm khổ đau

 

Việc kíp trước mau mau thu xếp

Vườn Thúy xưa dọn dẹp khang trang

Sắm sanh vật dụng sẵn sàng

Ông bà đón rước thay nàng lo toan

 

Bao công sức gian nan chẳng quản

Viết thư đi đều đặn nhắn nhe

Lâm Thanh mấy độ đi về

Dò la tin tức sơn khê dặm đường

 

Tháng ngày dài thê lương ảo não

Người một nơi kẻ bảo nơi kia

Thương đau giọt lệ đầm đìa

Thân hình tiều tụy  hồn lìa chiêm bao

 

Sinh thảm thiết khát khao hy vọng

Tăm cá sôi trông ngóng cánh chim

Xa xăm mòn mỏi im lìm

Cuốc kêu rền rĩ bóng chìm xác ve

 

Ông bà quyết nên se duyên sớm

Đóa hoa nhà thấm đượm hơi sương

Chọn ngày làm lễ gia đường

Thúy Vân đến tuổi xuân đương dậy thì

 

Người yểu điệu kẻ kia uyên bác

Tài văn chương đàn hạc xứng đôi

Dập dìu hoa bướm bồi hồi

Nâng niu chén rượu kim bôi mặn nồng

 

Đêm tân hôn vợ chồng âu yếm

Chốn thiên thai dấu diếm làm gì

Thanh mai trúc mã rầm rì

Yến oanh thỏ thẻ thầm thì thâu canh

 

Vui duyên mới chưa đành an phận

Nỗi nhớ nàng Kiều hận gió trăng

Ngờ đâu hai chữ xích thằng

Mang từ chân chị khéo chằng sang em

 

Cứ vương vấn buông rèm than thở

Đốt lò hương nức nở thư phòng

Châu tuôn đòi đoạn nát lòng

Phím đồng lạnh ngắt sầu đong càng đầy

 

Khói trầm bay gió lay ngọn cỏ

Áo xiêm người bóng nhỏ chiều hôm

Mơ màng chới với tay ôm

Chập chờn đom đóm hương thơm cuối vườn

 

Khi say khướt đòi cơn ân ái

Gọi tên Kiều tê dại lòng ai

Sáng ra e ngại nét ngài

Vào ra tha thiết trang đài liễu xanh

 

Tuần trăng mật qua nhanh vội vã

Chàng nguôi dần vàng đá thảnh thơi

Bấy lâu lấy lại nụ cười

Tinh thần sảng khoái rạng ngời tinh anh

 

Mài nghiên mực công danh trông đợi

Quyết phen này vươn tới bảng son

Vườn nhà chim hót véo von

Nửa vầng trăng khuyết lại tròn như xưa

 

21.1.2019 Lu Hà

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét