Thứ Tư, 4 tháng 5, 2016

Lục Bát Tâm Tư Chùm 106

 



Cô Gái Bên Bờ Biển

Ơ kià con gái nhà ai?
Xôn xao cồn cát biển khơi trập trùng
Trời xanh mây nước tưng bừng
Khăn voan phấp phới áo hồng nôn nao

Xinh tươi như một trái đào
Hải Âu cánh  trắng vẩn vơ ven bờ
Mảnh mai thanh thoát quần bò
Long lanh mắt kính chàng nào chả mê


Tôi đi khắp nẻo sơn khê
Tìm đâu cho được tràn trề niềm vui
Hôm nay được thấy Thục Vy
Trăm năm biết có duyên gì hay không?

Bồn chồn dưới bóng hàng thông
Muốn hôn một cái cho lòng thuả thuê
Mong rằng tuổi tác không chê
Trường Giang một dải bộn bề Đông Ngô

Nàng về Thục Quốc năm nao?
Trau tria son phấn má đào lâng lâng
Một lời thệ hải minh vương
Kiếp sau tôi sẽ cùng nàng đầu thai?

Kiếp này ướm hỏi thế thôi
Phong trần cổ lụy nổi trôi luân hồi!

 16.8.2011 Lu Hà




Tơ Đàn Nguyễn Bính
hoạ thơ Lê Cẩm Thanh

Trăng thanh gió mát dạo đàn
Mấy dây vần vũ thả hồn sang chơi
Nỉ non réo rắt cho ai
Sợi tơ nghiệt ngã mà người tặng tôi

Trăng lên bóng đứng thôi rồi
Đàn tôi lỡ đứt giưã trời yêu thương
Còn đâu sợi óng chỉ vàng
Hoàng hôn trông bóng người sang lại về

Yêu nhau từ thuở đồng quê
Bên dòng sông chảy tôi mê mẩn nàng
Từ ngày đưa tiễn sang ngang
Thắt lưng dải yếm theo chồng đi luôn

Tôi mang một nỗi đau buồn
Nhớ thương vương vấn nụ hôn tình đầu
Vườn bên hoa bướm cũng sầu
Lưá tằm dang dở vườn dâu nỗi niềm

Còn đâu bóng dáng quanh thềm
Muà trăng thương gọi trái tim muộn màng
Phải chăng tình ái lỡ làng
Đứt dây ai ai gảy nỗi lòng biệt ly!

10.11.2009 Lu Hà




Xuân Thiếu Phụ
cảm tác từ thơ Tuyền Linh

Em ngồi bên cưả xuân sang
Mây trời lãng đãng bóng sương nhạt nhoà
Sóng lòng dồn dập trào dâng
Hoa còn hương sắc theo dòng thời gian

Mênh mông một cõi tâm hồn
Thuyền em dang dở trăng ngàn biển xa
Trời xanh lồng lộng bao la
Ngõ tình đóng cưả sương mờ bao quanh

Ai xây một bức trường thành
Ngăn sông cách biển mộng lành tiêu tan
Kể từ chớm nở tình xuân
Bướm kia háo hức sang vườn tìm hoa

Trăng soi ảo mộng đường tơ
Bỗng nhiên gió nổi mây mưa lạnh lùng
Thương cho một bóng trăng vàng
Bao đêm chứng cảnh cõi lòng trần gian

Muà xuân con én xa gần
Để người thiếu phụ mang hồn thê lương
Làm sao nối lại tình thương
Làm sao xoá được vấn vương thuở nào?

Ngậm ngùi rỏ lệ mưa sa
Bên song cưả sổ lòng hoa não nùng…!

10.11.2009 Lu Hà




Chiều Thu Nhớ Cố Huơng

Mây bay hiu hắt lá vàng
Diệu Hương bảng lảng Thanh Hoàng đón Thu
Kià ai lững thững Lu Hà
Đồi xanh một dải chiều tà ngẩn ngơ

Xa xa làn khói ươm tơ
Mái tranh phủ bóng con cò lả bay
Quê hương quằn quại đắng cay
Việt Nam biển cả đắm say ngàn trùng

Châu Âu Mỹ Quốc ngóng trông
Úc Châu dào dạt non sông nghẹn ngào
Lá vàng theo gió lên cao
Tâm hồn Việt tộc quện vào cố hương

Muà thu gieo nỗi thân thương
Lá vàng rơi rụng mà lòng ngổn ngang
Cuộc đời ảo não trăng vàng
Tự do hải ngoại đêm trường Việt Nam

Bao nhiêu mong nhớ âm thầm
Mưa thu tê tái tím bầm ruột gan
Muà thu sầu mộng chưá chan
Diệu Hương nói vậy lệ tràn hàng mi!

thơ theo ảnh minh hoạ và tâm tình Kiều Diệu Hương: Muà Thu Đẹp Nhưng Buồn
15.5.2010 Lu Hà




Hồn Theo Mây gió
hoạ thơ Tuyền Linh

Hồn ta phiêu lãng trong mây
Cưõi trên lưng gió phương trời lạ xa
Tìm nàng ở chốn nơi nao
Năm canh huyền ảo giấc mơ ta bà

Ngẩn ngơ vào cõi chiêm bao
Như con bướm trắng la đà chiều thu
Trang Sinh lạc lối vườn đào
Duyên thiên định mệnh giăng tơ đợi chờ

Lòng ta như giọt mưa chiều
Ngoài hiên thánh thót còn chờ hoàng hôn
Đêm thu vằng vặc trăng ngàn
Mênh mông hiu quạnh nỗi niềm vì ai?

Nỗi buồn theo sóng ra khơi
Mưa sa gió táp nổi trôi luân hồi
Ôi thôi thuyền vỡ tan rồi
Chuyến đò duyên phận bao người lạc nhau

23.11.2009 Lu Hà




Cơn Say Ảo Mộng

Yêu nhau cũng bấy nhiêu ngày
Hương xa thoang thoảng khói bay nghẹn ngào
Lá vàng xẻ nưả trăng muà
Nụ hôn lầm lỡ mặn mà còn chăng ?

Lãng quên nghèn nghẹn mùi hương
Tần ngần bến nước xuôi dòng bi thương
Tiếc chi sợi chỉ tơ hồng
Vì sao ra nỗi thê lương não nùng ?

Phù du một kiếp bão bùng
Bọt bèo trôi nổi theo dòng trùng dương
Cơn say ảo mộng phũ phàng
Duyên thầm bạc mệnh hai hàng lệ rơi

Sờ tay nghe trái tim côi
Nỗi niềm thổn thức đêm dài người ơi !
Ra đi chẳng nói một lời
Giận hờn xoá hết một thời xa xưa

Không gian ảm đạm phai màu
Rửng rưng như thể qua bờ trầm luân
Mắt xanh thế cuộc phong trần
Hữu duyên tương ngộ xa gần sá chi

Vô duyên vật vã làm gì?
Mình làm mình chiụ ai người xót thương
Sông sâu biển rộng mênh mông
Thuyền quyên hội ngộ tương phùng trần duyên...

Cảm xúc riêng khi đọc thơ Tuyền Linh: Mái Tóc trầm Hương
17.5.2010 Lu Hà




Đan Áo Dở Dang
 hoạ thơ T.T.Kh

Em đi tìm lại bến yêu
Sầu vương bi lụy mang nhiều khổ thương
Giang đầu ngào ngạt mùi hương
Trái tim theo cánh chim sương bão bùng

Mịt mùng chẳng thấy hừng đông
Xót xa cho kẻ lấy chồng mù tăm
Mấy muà đông lạnh băng tâm
Áo len đan giở trái tim chất chồng

Lồng son buộc sợi tơ hồng
Con chim bé nhỏ theo dòng tương tư
Bốn muà nhạt nhẽo bơ vơ
Tiêu sơ tàu lá bơ phờ khóc than

Rối lòng gỡ chỉ áo đan
Đan đi đan lại tấm thân phũ phàng
Vàng anh ủ rũ não nùng
Làm sao thoát khỏi lồng vàng khổ đau

Ngoài kia mưa nắng lao xao
Còn chi mong đợi muà hoa nắng vàng
Thương con chim nhỏ trong lồng
Như người nhân thế lạc vòng trần oan

Tình thù duyên trái oán hờn
Bao đời lễ giáo nguồn cơn má hồng
Tháng năm tóc uá cỏ bồng
Miả mai cho kẻ cùng đường như tôi

Đời em khổ lắm chị ơi!
Đêm giông mà nghĩ ngày mai ngậm ngùi
Ngoài trời tầm tã mưa rơi
Vùi chôn sầu tủi đầy vơi tuôn trào

Áo len dang dở má đào
Đêm đông gió bão bao giờ bình an
Xứ sở lạ, tháng năm tàn
Tìm đâu thấy bến muôn vàn yêu thương !

16.2.2010 Lu Hà




Như Tiếng Gọi Đò
hoạ thơ Mai Hoài Thu

Nưả đêm trở lạnh cơn mưa
Mong ai như tiếng gọi đò canh khuya
Em về như giấc chiêm bao
Nưả hư nưả thực bóng nhoà lệ rơi

Bao năm biền biệt cách vời
Như cơn gió thổi mây trời đưa chân
Sông xưa gửi lại tâm hồn
Cuốn trôi giọt nước u buồn xa hương

Động lòng bao cảnh vấn vương
Em về gom lại giọt thương giọt buồn
Giọt theo con sóng chân cồn
Gịọt bay vào lớp bụi trần lầm than

Hiu hiu làn nước lăn tăn
Bến sông đò vắng trăng ngàn nôn nao
Em ơi! Trời biển bao la
Còn đâu bóng dáng mà mơ lưỡi liềm

Thương ai rỏ lệ quanh thềm
Bao năm xa cách êm đềm nhớ em
Em về trả mối tình duyên
Đêm khuya gió đập mộng liền tàn canh...!

14.11.2009 Lu Hà




Phiền Muộn
tặng an cư ẩn sĩ

Đã lâu tôi muốn yên thân
Mà sao trời cứ gieo buồn thế nhân
Chúng sinh thụ tạo muôn vàn
Làm sao thoát khỏi san sân thế trần

Trách người quân tử đa đoan
Hư danh chẳng khéo chan chan lụy phiền
Người đâu đến thế là duyên
Ngỡ ngàng mà để thuyền quyên giận hờn

Biết rằng vạn nẻo nhân gian
Nghĩ xa mà laị nghĩ gần chẳng yên
Thà rằng chẳng biết chẳng quen
Bụi trần chẳng vướng nỗi niềm tha nhân

Hương hoa chưa trọn vuông tròn
Gío mây bi lụy phong vân chẳng cần
Kiên trì dạm nẻo phong trần
Con thuyền bát nhã dương buồm qua sông

Bến bờ khổ aỉ mênh mông
Lạnh lùng chẳng nỡ lòng riêng chẳng màng
Kiếp này sóng vỗ lỡ làng
Thuyền qua bến nước dở dang chuyến đò

Phong trần khi tỏ khi mờ
Anh hào hội ngộ khi nào gặp nhau?
Thôi đành phận mỏng bèo dâu
Kiếp này chẳng gặp ta đầu kiếp sau

Trách gì quân tử vô tư
Bởi người thục nữ vương sầu thế nhân
Lôi thôi lếch thếch dương trần
Chúng sinh thụ tạo muôn phần nổi trôi

Aí hà biển khổ ai ơi!
Trùng trùng duyên khởi bóng người chinh nhân
Lang thang gió núi mưa ngàn
Bao giờ gió lặng mây tan nắng tràn

Dẹp đi ong bướm hoa rừng
Đã là huynh muội vấn vương trong nhà
Mặc cho dạm nẻo sơn hà
Tâm đầu ý hợp ta bà không xa

Tính huynh ngay thẳng thật thà
Thế nào cũng được miễn là muội vui
Tiếc rằng muội quá đa tài
Thiên tư quá rộng cho ai thiệt thòi

Kinh luân bàn luận nghiêng trời
Cái quyền nho nhỏ muội ơi! Quên rồi…

24.1.08 Lu Hà




Kính Bái Hương Hồn Bà Trưng

Hồi đêm đốt nén hương trầm
Khói bay nghi ngút lên tầm mây cao
Vân du theo gió trăng mơ
Gặp Bà Trưng Trắc thướt tha la đà

Bồi hồi chỉ có mình ta
Kim Đồng tiểu nữ ngọc ngà hai tiên
Oai phong hổ tướng đứng bên
Hẳn ông Thi Sách Châu Diên thuở nào

Khoan thai mừng rỡ hỏi chào
Khách từ hạ giới lạc vào tự nhiên
Phong tư dáng vẻ ưu phiền
Trong lòng nặng gánh triền miên âu sầu

Dập đầu lã chã xin thưa
Hồn thiêng non nước tình xưa ông bà
Thánh linh pháp lực hiển phù
Cháu con thoát nạn ba Tàu đảo điên

Hiện nay Cộng Sản bá quyền
Gây bao thảm cảnh oan khiên cơ cầu
Liên minh với cả kẻ thù
Ngàn năm nợ cũ bên bờ Hát Giang

Thói quen đại Hán bắc phương
Biên giới bành trướng biển Đông lấn tràn
Tớ thày nuôi mộng ngu dân
Đấu tranh giai cấp sát nhân chẳng dừng

Qua bao lớp sóng bão bùng
Thù chưa rưả hết cột đồng còn chôn
Chúng còn liếm gót chui luồn
Hận từ thiên cổ nguồn cơn giống nòi

Ăn chia đong đếm vô loài
Tây nguyên bô xít khắp nơi não nùng
Lắng nghe lệ đổ dòng dòng
Đầm đià ướt đẫm má hồng Tiên Nga

Song Thành Tiểu Ngọc lắc đầu
Chư T iên Thi Sách dầu dầu sầu thương
Bước lên tôi nắm tay ông
Giật mình tỉnh giấc trầm hương nguội tàn...?

 30.04.2009 Lu Hà









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét