Việt Nam
Quê Hương Ta
tặng Hoà Đàm
Cám ơn em đôi dòng chia sẻ
Rất cảm thông tri kỷ vô cùng
Mênh mông suy tưởng trập
trùng
Sóng đời hư ảo bập bùng triều
dâng
Em im lặng đôi hàng lã chã
"Trái tim anh hoa lá phũ
phàng
Thời gian sẽ mãi lang
thang..."
Cung đàn lơ lửng dở dang đoạn
trường
Nếu mai mốt quê hương tìm lại
Giọng miền Nam ưu ái thiết
tha
Tình huynh nghiã muội sơn hà
Đôi bờ trong đục mặn mà vấn
vương
Ôi tang tóc tình thương non
nước
Gạt lệ sầu dân tộc tổ tiên
Ngót gần thế kỷ triền miên
Tháng năm u uất ưu phiền thế
nhân...
Cả trái đất trần gian nhân
loại
Có nghe chăng tê tái u hoài
Hoa Kỳ Đức Quốc xa xôi
Việt Nam non nỉ bồi hồi chiều
thu...!
cảm tác khi đọc thơ Hoà Đàm
23.9.2012 Lu Hà
Còn Đâu Nưã
Bởi thuở trước thiên đình
dây mực
Nên kiếp này chẳng được gần
nhau
Trách gì duyên phận trôi đâu
Người sau kẻ trước bể dâu đoạn
trường...
Em vương vấn sầu thương bi lụy
Chút tình xưa tê tái nhạt
nhoà
Tháng ngày tầm tã mưa sa
Anh như cơn gió bóng tà
hoàng hôn...
Đêm sương nhỏ trào tuôn sóng
vỗ
Biển mênh mông tình đã xa vời
Thuyền anh chấp chới ra khơi
Lênh đênh vô định biết nơi
chốn nào...
Cơn huyễn hoặc bơ phờ ảo não
Gặp nhau chi buồn bã thế anh
Lạnh lùng quay mặt sao đành
Hoa rầu cỏ héo cao xanh ngậm
hờn...
Ngày xưa đó anh buồn chẳng
nói
Em đợi hoài bao nỗi thương
đau
Lỡ làng sầu muộn tương tư
Bao nhiêu cách trở sương mù
quẩn quanh...
Khi em biết lòng anh băng
giá
Lại lúc là em đã yêu anh
Tình như chiếc lá lià cành
Phút giây giãy chết yến oanh
bẽ bàng...
Ong bướm lượn bên đường lơi
lả
Hoa nhụy tàn tơi tả người
ơi!
Cuộc đời thiếu phụ chơi vơi
Miên trường ảm đạm xa xôi trập
trùng...
Khi hai chữ thủy chung dầm
nát
Em nghẹn ngào thảm thiết bơ
vơ
Còn đâu cảm giác dạt dào
Rèm buông đèn tắt mịt mờ đêm
đen...
Còn ai nưã ưu phiền thiếu phụ
Chuyện đời nay em đã rõ mười
Nụ cười héo hắt trên môi
Còn đâu trong trẻo như thời
xuân hoa...
Thơ theo tâm trạng riêng khi
đọc thơ Mai Hoài Thu: Giá Như
10.8.2012 Lu Hà
Giọt Mưa Sa
cảm tác khi đọc thơ Liên Lưu
Em như giọt mưa sa lóng lánh
Cả đất trời nhấp nhánh tinh
khôi
Xinh tươi nhờ bởi nụ cười
Tóc mây tha thiết bồi hồi
chơi vơi
Mắt biêng biếc xa xôi huyền ảo
Gió thu về anh ngỡ muà xuân
Hoa niên lai láng mấy tuần
Vần thơ say đắm trăng ngàn
ngẩn ngơ
Hồn thi vị buồn đâu Liên nhỉ
Rộng thênh thang thần trí
cao vời
Vượt lên trên những đỉnh đồi
Khổ đau quên lãng mảnh đời
lang thang
Thủy cung thẳm trào dâng cuồn
cuộn
Chiếc kim vàng lắng tận đáy
sông
Chìm sâu hiểu được nỗi lòng
Biển sông hồ nước mênh mông
nỗi niềm
Hoàng hôn đợi êm đềm sương
phủ
Người trần gian chan chưá biết
bao
Trải qua cuộc thế ba đào
Tương tư sầu mộng dạt dào
làm sao...!
2.10.2012 Lu Hà
Về Đi Anh
Miền cát trắng quê hương em
đó
Nắng mưa hoài tầm tã đơn côi
Thùy dương rợp bóng chân trời
Chôn nhau cắt rốn chơi vơi
biển hồ...
Nơi em có tuổi thơ yêu dấu
Tiếng đầu đời ba má nâng niu
Buổi chiều sóng vỗ đìu hiu
Chày đôi giã gạo thiu thiu
ve sầu...
Gà gáy sáng bốn muà khốn khổ
Lòng trào dâng nổi nhớ trong
mơ
Nắng vàng hoa súng bờ ao
À ơi kẽo kọt ngọt ngào chõng
ru...
Em sẽ đón anh về dệt mộng
Rồi rong chơi ngày tháng thu
ba
Vui đuà dưới bóng hàng dưà
Bờ tre xoã tóc chân cầu xôn
xao...
Nghe biển hát nôn nao muôn
thuở
Bản tình ca hoa nở vườn rau
Chuồn chuồn ong bướm hàng
cau
Bến đò quê ngoại chiều thu
cánh diều...
Nằm hóng gió trăng ngà ẻo lả
Mộng tưởng về quá khứ xa xăm
Đông tàn hoa lá âm thầm
Hồn thơ ngơ ngác tình thâm
giống nòi...
Vai trĩu nặng gánh đời bươn
trải
Kẻ tha hương tức tưởi sụt
sùi
Bát canh rau muống ngậm ngùi
Tương cà muối lạc ngọt bùi
anh ơi!
Ta đi dạo quanh đồi sim chín
Khóc thi nhân lận đận một thời
Bài thơ dang dở bồi hồi
Về đi kể chuyện tình người
xa xôi!
thơ cảm tác từ thơ 8 chữ cuả
Mai Hoài Thu:" Rồi Anh Sẽ Đưa Em Về"
29.9.2012 Lu Hà
Thiên Đình
Đóng Cưả Sớm
Hoàng hôn lạnh trời vưà chớp
mắt
Anh nhớ em da diết nỗi niềm
Thiu thiu trong đống chăn mềm
Mây bông xôm xốp vương thềm
ánh giăng
Gió lướt mướt nhẹ nhàng bóng
tối
Ánh sáng mờ nhạt lối vườn
xanh
Màn đêm u uẩn trên cành
Đàn chim về tổ sương thành
khói tan
Không gian cũng chưá chan giọt
lệ
Tiếng chuông chuà câu kệ lời
kinh
Nâu sồng thấp thoáng bóng
hình
Giận hờn chi nỗi chúng mình
chia ly
Anh vẫn thế chai lỳ năm
tháng
Chiều thu bay bảng lảng xa
xôi
Ái ân thuyền đã ra khơi
Phong ba bão táp tả tơi chân
trời...
Nhớ đôi mắt nụ cười đắm đuối
Mái tóc dài sợi rối đường tơ
Bóng hồn ảo não bơ vơ
Lá vàng đôi ngả bến bờ nào
đây
Bưã nay lạnh đắng cay ủ rũ
Thiên đình buồn đóng cưả rồi
sao?
Đằng vân vào mộng chiêm bao
Hằng Nga lả lướt má đào
đương xuân...
thơ làm nhân đọc 4 khổ thơ 8
chữ cuả Xuân Diệu: Tương Tư Chiều
24.9.2012 Lu Hà
Người Chị
Cuả Tôi
Ngày xưa ấy thời tôi còn nhỏ
Đi lễ chuà quần áo xênh xang
Tôi đeo khánh bạc dâng nhang
Chị tôi hương nến đinh vàng
mới mua
Chị lóng ngóng cúi đầu đảnh
lễ
Có hai chàng trai trẻ đôi
bên
"Lòng thành lễ vật đầu
niên
Ra giêng tiểu muội hồn nhiên
lấy chồng"
Chị phụng phịu má hồng ngây
ngất
Ngúng nguẩy ra quên mất cả
tôi
Vùng vằng chị đứng chị ngồi
Tam quan ngoài mái chị cười
luôn luôn
Quẻ thần mách mà khôn đáo để
Số cuả nàng dâu rể đầy nhà
Chồng thương cùng bạc mái đầu
Phong lưu đàn hạc bốn muà nở
hoa
Nay chị đã tuổi già xế bóng
Đời trầm luân cay đắng biết
bao
Chị còn nhớ mãi điều mơ
Nắng mưa dầu dãi sương mờ
khói trăng
Tôi thì cũng là chàng thi sĩ
Khói hương chuà nhân ái như
xưa
Chuông vàng khánh bạc lưa
thưa
Nỗi buồn thiếu vắng giọt mưa
chiều tà
Chân đi đếm chuông chuà phảng
phất
Tâm hồn tôi da diết nhớ
nhung
Tuổi thơ nũng nịu theo cùng
Chị tôi ãm bế trập trùng nước
mây
Mơ tuổi ngọc đắm say tha thiết
Đi lễ chuà cảnh vật ngây thơ
Chị tôi xuân nở hoa đào
Thời gian níu kéo nghẹn ngào
xót xa...!
thơ cảm tác đọc thơ Hồ
Dzech: Rằm Tháng Giêng
4.10.2012 Lu Hà
Tái Hồi Muà
Xuân
viết tặng Liên Lưu
Khóc thương mẹ nhiều đêm ấm ức
Xác pháo hồng tiễn bước chị
đi
Xót xa ân hận làm chi
Có em thay chị quản gì gió
sương
Dâu em hái ruộng nương canh
cửi
Rám má hồng sớm tối ai lo
Lưng ong dải yếm bếp lò
Ngày hai buổi chợ qua đò
sang sông
Chuyến này chị tơ vương đã hết
Ngó sen gày đã đứt từ đây
Bướm hồng rũ cánh hồn say
Đỗ quyên thôi hót suốt ngày
nỉ non
Đời chị sẽ biển cồn sóng dội
Hận đầy thuyền tức tưởi em
ơi!
Tấm thân bèo bọt tả tơi
Sầu riêng miếu lạnh ở nơi cuối
trời
Ba đêm trắng chơi vơi cô quạnh
Chỉ thương mình nặng gánh
giang san
Nhà chồng mòn mỏi canh tàn
Quê cha đất tổ trăng ngàn bơ
vơ
Tóc tơ rối làm sao gỡ được
Em lại còn gương lược làm
chi
Phen này chị quyết ra đi
Không quay đầu lại sơn khê dặm
trường
Quang cảnh lạ trùng dương biển
cả
Bao nhịp cầu tầm tã mưa rơi
Thôi đành tặc lưỡi là thôi
Phù du giấc mộng nổi trôi
luân hồi
Mẹ cặm cụi quay tơ dệt luạ
Em băm bèo cám bã nhìn ra
Chị thì sương khói nhạt nhoà
Lợn gà eo óc cưả nhà người
ta...
Chị mày lỡ dãi dầu mưa nắng
Giưã trùng dương cơn sóng bục
thuyền
Theo dòng mê dại triền miên
Xác thân tàn tạ tật nguyền
bi thương
Mười năm hận bên giường chăn
chiếu
Nước mắt trào dàn duạ năm
canh
Mím môi hương sắc tan tành
Vùi sâu chôn chặt mộng lành
năm xưa...
Người hàng xóm đợi chờ còm
cõi
Những năm dài tăm tối trôi
qua
Cái duyên còn nợ mái đầu
Đi không trở lại điã dầu cạn
khô...
Nhưng em hỡi hoa na lại nở
Xác ve sầu nay đã hoàn hồn
Chị về tìm lại nụ hôn
Dừng chân bên bến sông buồn
đò ngang
Đoái thương chị dỡ dang
duyên phận
Mối tình xưa lận đận làm sao
Kể từ nuối tiếc bướm đào
Thư từ dan díu nghẹn ngào hồi
sinh...
Trái tim khắc dấu tình sâu đậm
Tấm lòng chàng cỏ rậm phát
quang
Bình minh sáng chói nạm vàng
Trái hồng chín mọng môi nàng
lại tươi...
Chờ đợi mãi tái hồi Kim Trọng
Mong gì hơn vượt sóng ba đào
Sá chi nhỡ bước qua đò
Thuyền còn nhớ bến đôi bờ đục
trong
Tình nối lại dây cung đàn đứt
Ca lại bài réo rắt năm xưa
Nhặt khoan mưa gió lưa thưa
Mặn mà chăn chiếu chị thưà
ái ân...
Không ngăn nổi máu tràn sôi
động
Trở về tim trống rỗng em ơi!
Dạt dào bổi hổi bồi hồi
Xôn xao ong bướm nụ cười hồi
xuân...
Chị đan lại nồng nàn chiếc
áo
Mà ngày xưa trót lỡ bỏ quên
Bây giờ sợi cũ còn nguyên
Long lanh ánh mắt hồn nhiên
lại về
Qua bao chặng miền quê lam lũ
Tấm chân thành rực lưả canh
thâu
Bùng lên thắp ngọn đèn dầu
Bước qua tủi hận giang đầu
đèo non
Chuyện tình ái nguồn cơn ai
tỏ
Vần thơ bay cổ độ trăng soi
Đêm qua mưa gió đầy trời
Hoa soan phủ trắng mảnh đời
chị tôi
Mẹ già đã thảnh thơi mây gió
Hồn phiêu diêu nấm mộ trần
gian
Chị tôi thắp nén hương tàn
Âm dương cách trở muôn vàn
nhớ thương!
Tôi giờ đã hương nồng thanh
sắc
Gái hồng nhan phận bạc làm
sao
Tìm người bầu rượu túi thơ
Thi ca xướng hoạ đêm chờ
trăng lên...
cảm tác từ thơ Nguyễn Binh:" Lỡ Bước Sang
Ngang"
31.9.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét