Truyện kể của Lu Hà phần 5
Mong mỏi thấp thỏm mãi cuối cùng chiếc hòm cũng về tới Việt
Nam, tàu chở hàng từ cảng Rostock đã cập bến Hải Phòng. Nhận được giấy báo tôi
đến ngay nhà thằng Cường có biệt danh là Cường bú tủm. May quá anh trai nó làm
nghề lái xe tải. Đúng hẹn hai anh em nó chở bố con tôi đi Hải Phòng. Sau khi
làm thủ tục giấy tờ giao nhận hàng xong, chiếc hòm dùng búa dìu bổ ra. Hàng của
ai người ấy hối hả bốc lên xe. Số gỗ tôi cho anh em nhà thằng Cường hết, muốn
bán đi hay mang về tùy ý.
Trước hết xe qua nhà tôi, xe máy , xe đạp từng cuộn ni
lông, va ly vải vóc, cồn phốt xích líp, phim giấy ảnh, súng hơi v.v… bốc xuống.
Do quá cấp tập tôi quên mất chiếc lưỡi cưa sẻ to bản và dài mà thằng Cường khi
bốc hàng cố ý để lẫn vào số hàng của nó. Sau khi kiểm tra lại tôi mới biết còn
thiếu lưỡi cưa. Chiều tối tôi đến nhà nó nài nỉ đòi lại. Nhưng nó không chịu trả,
cuối cùng hai anh trai nó khuyên bảo mãi nó mới chịu trả. Thằng Cường này mồ
côi cả cha lẫn mẹ, lớn lên nhờ hai anh nuôi nấng. Bố nó nghe nói từng là cán bộ
tình báo của Đảng hoạt động ở Cam Pu Chia. Bố nó thời còn trai trẻ từng là nhà
kinh doanh bạn thân của thái tử Norodom Sihanouk khi ông này còn trẻ tuổi ăn
chơi lêu lổng có vay của bố thằng Cường một số tiền. Khi ông lên làm quốc trưởng
có cùng vợ là bà Monique một thứ gái Tây lai Việt mà người Việt Nam quen gọi là
bà hoàng Mônic sang thăm Việt Nam tại Hà Nội. Thằng Cường hung hăng định viết
thư qua chính phủ Việt Nam đòi lại ông Sihanouk số tiền này. Hai anh trai nó phải
khuyên can mãi nó mới chụ thôi. Tiền của bố nó từ đời nảo đời nao nó cũng muốn
đòi lại, còn chuyện nó lấy cái lưỡi cưa của tôi, là mồ hôi công sức lao động của
tôi, thì nói thẳng là lấy cắp chứ không phải sơ ý nhầm lẫn, nó nhất quyết không
chịu trả. Cái cưa còn dấu trong nhà, chỉ có hai anh nó mới biết được. Vậy tôi
xin cám ơn hai anh tên là Bắc và Nam nhiều lắm, bố tôi nhờ có cái cưa còn đi
làm thêm thợ mộc để có đồng ra đồng vào.
Mẹ tôi mừng lắm số ni lông từng cuộn cắt ra bán cho bà con
hàng xóm từng mét một. Phim giấy ảnh tự tôi đi bán, cho nên mới về Hà Nội tôi rất
thạo giá cả. Sau này tôi còn hành nghề buôn phim giấy ảnh và cả xe đạp, đồng hồ
ở chợ giời. Xe đạp từ Đức mang về thì để cho các em, bố mẹ tôi đi. Riêng chiếc
Simson quý như vàng tôi làm chủ nhân ông hàng ngày chịu khó lau chùi nhẵn bóng
để đưa người yêu đi chơi. Tôi cứ nghe tin ở đâu có thằng Việt Nam mới đi Đức về
là tôi mò đến gạ mua xe đạp và phim giấy ảnh. Xe đạp thì tôi đưa ra chợ trời
bán luôn, còn phim giấy ảnh thì dò dẫm từ phố này đến phố khác, cứ ở đâu trả có
lãi thì tôi bán. Có lần một đứa trẻ hàng xóm đi bới rác được một bọc ni lông, bố
tôi biết là thuốc phiện mới cho đứa bé ít tiền mua lại bọc ni lông đó và ông
cũng đưa tôi mang đi bán. Tuy chỉ là dạng loại nhựa thô khoảng nửa cân, gói vào
lá xen rồi bọc ni lông lại. Tôi một thời gian lăn lộn trên đường phố Hà Nội với
cái việc săn lùng xe đạp Mifa và phim giấy ảnh sản xuất từ cộng hòa dân chủ Đức.
Giá cả lên xuống trong 24 tiếng đồng hồ là tôi biết ngay.
Tôi hăng máu đưa cả thằng em út về tận Lạng Sơn nơi tôi từng
học văn hóa ngày xưa để mua thuốc lá sợi và mật ong mang về Hà Nội bán. Một lần
chả may đi qua trạm công an bị chặn lại, tôi chưa có bằng lái. May quá có thằng
Vận lúc đó cũng đứng kiểm tra, bạn nó giữ giấy đăng ký sở hữu xe của tôi lại.
Thằng Vận có người yêu ở Ngã Tư Sở, nó bảo thôi anh đưa thằng em về, nó rét run
lên rồi nhìn thấy mà thương. Ngày mai sẽ mang giấy tờ xe đến tận nhà cho anh.
Thời gian đó cánh công an không ác ôn như bây giờ tôi lại hay thích giao du với
tụi nó. Tôi tự thấy mình là tầng lớp trên nên tôi không thể tới thăm hỏi đại ca
Đức ve một tay anh chị khét tiếng ở phố Khâm Thiên nữa. Tôi cũng cảm thấy xấu hổ
mình có tiền có của mà lại đi giao du với đám bụi đời của xã hội, dù cho tôi chỉ
là công nhân học nghề thì cũng có tiếng là đi Tây mới về. Thằng Vận sau này học
đại học công an ở Ba Vì Hà Tây thì phải?
Người yêu thằng Vận đang là học sư phạm, nhà cô ta lại gần kề nhà con Phúc đội
phó cùng cánh hẩu với bọn thằng Linh, con Vượng cùng đội với tôi ở bên Đức. Khi
tôi dẫn người yêu tôi đến chơi, thằng Vận định gọi con Phúc sang nhưng tôi giơ
tay gạt đi. Con này nghe nói về Việt Nam chả có gì đáng giá ngoài 1 chiếc xe đạp.
Trong số đám bạn bè của thằng vận có một thằng làm nghề cai tù. Người yêu tôi
khi về nói với tôi: Em thấy mặt anh ấy thật là gớm ghiếc. Tôi chỉ tủm tỉm cười:
Chuyện cái nghề của nó là nghề ngục tốt như Hắc Toàn Phong Lý Quỳ vậy. Quả thực
anh cũng không ưa khuân mặt dữ rằn của thằng cha này, trong lòng anh cũng cảm
thấy có cái gì đó tởm lợm, một khuân mặt đần độn và hung hãn vô cùng.
Tôi còn thân với thằng
Bình loại công an quân nhạc thổi kèn tí toe vì nó hay bố bố con con với ông già
nhà tôi từ khi tôi còn ở Đức và thằng Hà sinh viên trường cao đẳng hội họa. Chính
thằng Bình kể cho tôi hết những mánh khóe kiếm cơm vặt của cái nghề công an loại
lính tráng tép riu hạng bét như nó. Nó bày cho tôi cách đánh võng, đi xe phải
quắp chân vào bình xe…Nó rủ tôi cùng với nó phi xe máy về thăm quê nó ở Hà Bắc,
bố nó là tỉnh ủy viên về hưu, đi đâu nó cũng ba hoa giới thiệu tôi anh Hà đây là
cảnh sát hình sự… Còn nó với bộ quần áo vàng cập kè bên cạnh làm cho nhều người
tưởng thật. Nó kể chuyện bọn nó bắt một thằng bé mới 16 tuổi ăn trộm cá của hợp
tác xã, thằng nhỏ này có gia đình cùng khu tập thể với bố mẹ tôi. Chúng nó bày
trò dùng bật lửa đốt lông dái thằng bé thật là tội nghiệp. Khi tôi đến chơi thấy
gian bên có tiếng rên rỉ khóc rất là thê thảm. Tôi chỉ biết im lặng nghe nó kể,
nó bảo tụi nó có phương châm bắt nhầm còn hơn bỏ xót. Tô bảo thôi hành hạ làm
gì thằng nhỏ, nó gần nhà tao, nếu tha được thì tha…Lúc đó tôi còn trẻ nên tôi
không thấy đó là một sự bất công dã man tàn bạo của cả ngành công an chứ không
phải chỉ riêng nhóm thằng Bình. Cái tính láu lỉnh ranh mãnh mồm mép của nó thờì
gian đó lại hợp với tính cách của tôi, bên ngoài tôi cũng tỏ ra hiền lành có khi hơi ngờ nghệch
nhưng bên trong lại ranh mãnh như một con chó sói. Tôi không thích làm hại ai,
nhưng khi cảm thấy có ai đó muốn hại mình thì tôi sẽ có ngay lập tức thủ đoạn biện
pháp ứng phó tung chiêu ra liền để tự bảo vệ mình. Có lẽ nếu không đi sang Đức
lần thứ hai theo diện xuất khẩu, có lẽ tôi lại nghe theo lời bố tôi nạp đơn xin
vào ngành công an? Hồi đó bố tôi có mua một bộ lưới để khi trời mưa đi bắt cá ở
những nơi sông hồ chuông rạch không cấm
thì chính thằng bạn cùng đi lính với tôi lại ăn cắp mất. May nhờ có thằng Bình
báo cho thằng G này thuộc loại bất hảo, nên bố tôi mới nghi ngờ đến tận nhà thằng G nhìn lên gác
sau mái nhà và thấy đúng tấm lưới ở đó, nên bố đòi lại. Bố tôi chỉ bảo: Cháu từng
là bạn với con trai bác, nỡ lòng nào cháu lấy trộm của bác? Nên tôi không có lý
nào thăm Đức ve là đàn anh của nó nữa. Chính ở nước ngoài lên youtube lên các
trang mạng Internet, lên facebook tôi mới hiểu ra cái tồi tệ của ngành công an.
Cũng là cái may cho cuộc đời tôi, nếu còn ở Việt Nam thì mình cũng ngu xuẩn,
không thoát ra khỏi cỗ máy nghiền. Mình có thể là một dư luận viên, mình bị tẩy
não rửa não. Lạy Chúa đã cứu vớt đời con và Ngài đã mau mau dẫn dắt con ra khỏi
lãnh thổ Việt Nam, con mới đủ trí tuệ mà sáng suốt nhìn lại toàn cảnh xã hội thối
nát bẩn thỉu này.
Sự thật tôi ngày nay hoàn toàn là con người khác, tôi đã
cao tuổi, tôi có kiến thức triết học, văn chương xã hội phong phú, chính tôi lại
thấy rất bực mình khó chịu với công an Việt Nam hà hiếp áp bức dân nghèo quá
đáng, tôi viết văn phê phán chế độ công an trị. Tôi đứng về phía những người
dân oan khốc, những kẻ nghèo nàn bất hạnh đau thương tang tóc trong cõi đời
này, văn thơ của tôi chỉ muốn đòi lại một sự công bằng.
9.7.2019
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét