Thứ Hai, 12 tháng 8, 2019

Tôi Cần Phải Lấy Vợ (6)


Truyện kể của Lu Hà phần 6

Chuyến về quê này tôi có mang theo một cái đài bán dẫn nhỏ để nghe nhạc và tin tức dọc đường. Thực ra mọi chi tiêu ăn uống hàng tháng trời lang thang các tỉnh thăm họ hàng và cũng để săn lùng đồ cổ toàn tiền của Tuyết Mai, nên tôi thấy cũng ngượng thì ra mình chỉ là thằng đi theo ăn bám mới quyết định bán quách cái đài đi cho một thằng em trong làng, sau này em gái nó lại lấy con trai chú tôi thành ra hai nhà lại thông gia với nhau. Số tiền này tôi giao cho Tuyết Mai giữ và chào chú thím tôi quay xe trở lại Hâ Nội. Tuyết Mai bảo tiện đường vào ghé thăm nhà mẹ và các cậu mợ ở một cái làng khá lớn gần kề thị xã Lập Thạch, mẹ Tuyết Mai là một bà thẩm phán tòa án đã về hưu. Hai cậu cùng chung một tên gọi là Thắng lớn và Thắng nhỏ. Cậu lớn làm xã đội trưởng, cậu nhỏ làm trưởng phòng thông tin huyện, dì út làm nghề dạy học. Khi tôi đến nhà Tuyết Mai giới thiệu tôi là bạn, bạn kiểu gì thì không nói rõ.


Cái xe máy của tôi chạy vòng vèo trên những con đường đất nhỏ qua các ruộng lúa bị ngã xuống, sang vành và quẹo cả tay lái, nên cứ thế đẩy về nhà. Định sáng hôm sau mang ra thị xã sửa. Tôi ngủ tại nhà một đêm, gần sáng đã nghe thấy tiếng xẻng xúc cát lạo xạo… Mới nhổm người lên ghé mắt nhìn ra, thấy mẹ Tuyết Mai đang muốn chuyển cả đống cát sang một góc để tạo thành lối đi. Tôi bật dậy lật đật chạy ra bác để cháu làm và tôi hăm hở xúc một thoáng là xong. Bà mẹ rất cảm kích cám ơn tôi. Cái xe máy sừng sững dựng ở đầu hè thấy rất nghiêm chỉnh, thì ra đêm qua cậu út đã sửa xong rồi. Tôi vui lắm cám ơn cậu.
Tuyết Mai rủ tôi đến nhà dì Lan chơi. Dì rất vui dặn hai cháu cứ ở nhà, dì còn phải lên lớp dạy học trưa sẽ về. Tôi và Tuyết Mai ôm hôn nhau, tôi dờ thắt lưng không thấy cái bọc tiền đâu? Mới hỏi thì Tuyết Mai bảo đưa cho mẹ rồi để mua thuốc chữa bệnh. Tôi cũng đồng ý luôn, chúng tôi đang ân ái với nhau bỗng dì Lan bất ngờ về, dì hốt hoảng đến nhà kêu với mẹ và các cậu, chưa chi mà hai đứa đã ngủ với nhau. Cậu xã đội trưởng muốn hô dân quân đến bắt trói tôi, nhưng cậu út và mẹ ngăn lại. Cậu út bảo phải cưới xin cho đàng hoàng, chị cậu cũng lo phiền về con gái nhiều mà sinh bệnh….

Hôm sau tôi và Tuyết Mai phi xe ra thị xã thì thấy cậu út đứng giữa ngã ba đường chặn lại, báo tin có điện từ Hà Nội. Thì ra bố tôi điện gấp về nhà ngay để chuẩn bị đi sang cộng hòa dân chủ Đức lao động hợp tác. Nói trắng ra là xuất khẩu lao nô. Bỗng lóe ra trong đầu tôi một tia sáng, chuyến này đi sẽ không quay trở lại Việt Nam nữa, chả cần phải bám theo Tuyết Mai để tìm đường vượt biên vượt biển làm gì?

Chúng tôi lại xin phép mẹ cậu và dì vội vã phóng xe về Hà Nội. Nhưng trước hết phải giải quyết sao với Hoàn cho ổn thỏa. Tôi mới nghĩ ra một mẹo vặt là thưa chuyện với mẹ Hoàn là muốn cưới Hoàn làm vợ. Tôi thừa biết bà mẹ sẽ gạt đi, chuyện cưới hỏi phải có cha mẹ hay chú bác đồng cấp hoặc có người mai mối dạm ngõ, tiến hành các bước thủ tục rườm rà theo đúng truyền thống lễ giáo Việt Nam. Tự nhiên bỗng có một thằng cha ky chú kiết từ đâu như trên trời rơi xuống xông vào nhà người ta: Này bà già tôi muốn cưới con gái bà làm vợ. Thì ai người ta chịu. Mẹ Hoàn trả lời luôn, nhà này luôn có bạn bè của Hoàn đến chơi, tôi không biết ai là ai? Nay bỗng dưng anh hỏi muốn cưới con gái tôi làm vợ thì tôi biết trả lời sao? Tôi làm bộ như thất vọng và xin phép bà về nhà…Còn với Tuyết Mai quả thực là khó, mà Tuyết Mai lại rất nhiệt tình với chuyện tôi quay trở lại Đức làm việc. Tuyết Mai cùng tôi lên tổng cục lao động, và tới gia cư các vị thần thế quyền hành để dò hỏi đích xác ngày ra đi…Đi với Tuyết Mai thì cửa nào cũng lọt.
Thực lòng tôi rất thương Tuyết Mai từ trong lòng, nhưng tình yêu từ trong trái tim thì tôi lại lại dành cho Hoàn. Tôi thấy dòng dõi Tuyết Mai và dòng dõi nhà tôi mà nghĩ tới chuyện truyền giống. Tuyết Mai cũng đã 27 tuổi rồi, chả mấy chốc sẽ 30 tuổi. Dọc đường tôi cứ hay huyên thuyên tán tỉnh con gái nên có con trước 30 tuổi, sau 30 tuổi xương chậu sẽ hẹp lại rất khó đẻ, nhiều phụ nữ phải chịu phẫu thuật mới cứu được cả mẹ lẫn con. Tuyết Mai nghe tôi nói chuyện như vậy rất khó chịu bực mình. Nghe anh nói mà thấy ghét cái mặt, nào là khó đẻ, xương chậu hẹp…
Nhưng những gì tôi nói cũng không phải vô lý mà theo cơ sở khoa học. Chính triết gia Platon cũng từng nói: Phụ nữ tốt nhất là từ 16 đến 30 tuổi nên có con, là thời kỳ tốt nhất để sinh sản. Theo pháp luật ở Việt Nam hay toàn thế giới văn minh 18 tuổi mới được coi là người trưởng thành. Nhưng với tôi thì 16 đã là người hoàn thiện về sinh lý, là bông hoa thời kỳ cực điểm đẹp nhất.

29.7.2019 Lu Hà

























Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét