Truyện kể của Lu Hà phần 8
Thời gian đó tàu xe đi lại rất phiền hà, tôi không ngờ Tuyết
Mai lại nghĩ ra một cách giải quyết hay. Cô ta rủ tôi đi thăm một làng ngoại
thành Hà Nội vì có người trong giới buôn bán đồ cổ cho biết tin địa chỉ nhà ông
Long. Khi tới trước cửa nhà đã thấy hai cái bình gốm to tướng như hai cái cột
đình đặt ngay ngắn họa tiết hoa văn rồng phượng rất đẹp. Ở trên nền hè lát gạch
hoa Bát Tràng mát rượi có ba đứa trẻ con ngồi chơi bài tam cúc. Chúng tô hỏi
thăm bố các em có nhà không? Con chị chừng 13 tuổi bảo anh chị đợi một lát để
em đi gọi bố về. Dưới giàn hoa thiên lý tôi và Tuyết Mai đứng chờ. Khoảng vài
ba phút sau chúng tôi thấy một ông chừng 45 đến 50 tuổi, dáng hình cao lớn vạm
vỡ, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn lưỡng quyền cao, để hàng ria con kiến xem ra tỉa
tót rất công phu.
Chúng tôi lễ phép cúi đầu chào chú ạ. Ông Long niềm nở hỏi:
-Hai cô cậu muốn hỏi điều gì?
Tuyết Mai nhanh nhảu đáp lời
-Dạ thưa chú, chúng cháu vô tình đi qua thấy nhà có hai cái bình sứ đẹp quá mới vào xem.
-Dạ thưa chú, chúng cháu vô tình đi qua thấy nhà có hai cái bình sứ đẹp quá mới vào xem.
Ông Long hỏi dồn:
-Cô biết gì về giá trị hai cái bình này, hãy nói nghe thử
coi?
Thế là Tuyết Mai thao thao bất tuyệt nói về hai cái bình,
nếu bán ra nước ngoài chừng chục ngàn đô la, niên đại xuất xứ vân vân và vân
vân… Ông Long ngồi há hốc mồm nghe tỏ ra kinh ngạc về trình độ hiểu biết của
Tuyết Mai quá uyên bác thâm sâu về đồ cổ. Tuyết Mai giới thiệu nhà một người
hàng xóm ở một làng quê thuộc huyện Lập Thạch cũng có cái bình vẽ rồng hình như
màu đỏ. Ông Long thích quá, thế cô cậu dẫn tôi tới xem. Tuyết Mai cho ông Long
biết địa chỉ nhà tôi. Ông Long đúng hẹn buổi sáng hôm đó phi hai xe máy cùng với
một đệ tử đến trước cửa nhà tôi. Tuyết Mai nhờ ông Long chở chú Thỉnh tôi ngồi
sau xe máy còn tay đệ tử chở cái bu gà có 5 con đủ cả trống mái đứng lèn vào
nhau kêu quang quác thò mỏ ra khỏi bu rất thê thảm .
Thế là đoàn xe chúng tôi 3 cái xe máy thong dong phi thẳng
về Vĩnh Yên qua ngả cầu Long Biên. Ông Long và ngã đệ tử tuổi còn rất trẻ chắc
là đi theo để học việc, bồi bổ thêm kiến thức khinh nghiệm về đồ cổ. Tôi vừa hối
hả phóng xe máy lên mặt đường thì bỗng nhiên thấy Hoàn. Hoàn khóc lóc thảm thiết
đòi tôi đưa cô ta đi chơi. Hoàn cứ nắm chặt ghi đông xe máy của tôi. Tuyết Mai
buộc phải nháy xuống. Tôi không ngờ gặp phải tình huống này, không biết nói sao
với em. Tôi đành phải gượng gạo anh đã đặt vấn đề xin cưới em làm vợ, nhưng mợ
gạt đi bảo rằng: Không biết ai là ai? Nhà đông khách khứa bạn bè đến chơi. Vậy
mợ không chấp nhận anh làm con rể rồi kia mà? Hàng xóm láng giềng lao xao xung
quanh. Có một ông chú ngày xưa rất thân với bố mẹ tôi, chú cũng có hai cô con
gái rất xinh và muốn tôi làm con rể chú. Lúc đó chú cũng đứng đó chú xui bọn
thanh niên loại đầu gấu du thủ du đãng đánh cho Tuyết Mai một trận vì can tội
cướp chồng. Bọn thanh niên nhớn nhác do dự, tôi quát to: Chúng mày đừng lo chuyện
bao đồng chuyện riêng của gia đình người khác đừng nghe lời xúi bậy mà xen vào
làm càn. Tình thế căng quá, Tuyết Mai đã bỏ đi xa một đoạn tôi rú ga đuổi theo
và Tuyết Mai vội vã trèo lên rồi chúng tôi phóng thẳng một mạch. Đến chân cầu
Long Biên đã thấy ông Long, Chú Thỉnh và thằng đệ tử đứng chờ ở đó cùng đồng
thanh hỏi:
-Làm gì mà lâu thế?
Tôi trả lời hơi có chút sự cố về mặt kỹ thuật, nay đã ổn rồi
ta đi thôi tranh thủ buổi sáng còn mát mẻ. Sự cố kỹ thuật gì, họ có thể nghĩ là
chuyện xăng nhớt hay phải bơm đủ hơi vào hai cánh bánh xe máy thì tùy ý.Tôi
không có thời gian giải thích kỹ.
10.8.2019 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét