Truyện kể của Lu Hà phần 5
Tôi là kẻ kiêu hùng ngã mạn, không dám nhận mình là linh
khí của trời đất, do âm dương ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ tạo thành là hòn đá
sót lại của bà Nữ Oa khi vá trời, gọi là hòn thông linh bảo ngọc được đầu thai
vào gia đình họ Giả mà thành Giả Bảo Ngọc còn nàng là Lâm Đại Ngọc trong tiểu
thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần.
Kẻ dung mạo hương lồng ngọc giát
Ví phong tư rồng cuốn phượng sa
Trông như hoa mai tuyết phủ
Sạch như bông huệ sương pha…
Tôi chỉ biết mình được sinh ra từ một người cha can đảm
dũng lược, mưu trí hơn người, từ một người mẹ phúc hậu có trí nhớ như thần. Tôi
mất đi một mối tình chan chứa, một người con gái tôi hết lòng nâng niu chiều
chuộng vuốt ve, nàng không hề phản bội tôi nhưng nàng lại chịu áp lực của gia
đình và gia đình lại chịu áp lực của guồng máy xã hội. Tất cả vật lộn trong một
cỗ máy nghiền. Cả tôi và nàng đều là nạn nhân đáng thương. Nhưng trong lúc bấn
loạn mà nàng đã hành động hồ đồ, khi tôi đến thăm nàng nhà anh chị Toàn thì đáng lý ra nàng phải vỗ về an ủi tôi,
nhưng nàng lại bỏ đi nói chuyện với một thằng lại xe mà trong lòng tôi luôn coi
thường khinh bỉ. Tụi nó chỉ là đám vô học bất tài chuyên ăn cắp hàng hóa, hút
trộm xăng nhớt đem bán. Mọi việc làm như cái kiểu giăng bẫy rẻ tiền của nàng
làm sao qua được đôi mắt cú vọ của tôi? Tôi cảm thấy mình bị sỉ nhục, bị một sự
đả kích quá mạnh mà không chịu nổi. Nàng phải bị trừng phạt, vị thần ái tình
khuyên nhủ tôi: Con hãy xa rời cô ta đi, càng nhanh càng tốt…Con tự cứu lấy cái
thân con, đừng ngu muội sa lầy vào vũng bùn tình ái này nữa.
Bố tôi khuyên tôi, ông dùng mẹo khích tướng: Thôi đừng đến
nữa, mày có tài giỏi tài ba lỗi lạc hơn người thì hãy đứng dậy mà đi đi. Đừng
buồn phiền nữa, chỉ có những thằng đàn ông nhu nhược hèn mọn mới dùng chén rượu
giải sầu. Tôi nhếch mép cười gằn: Rồi bố sẽ biết, bố đừng có đánh giá con quá
thấp. Con không đến nhà M nữa đâu. Nhưng tôi nghĩ mình đang cô đơn khát tình
sao mình không tìm đến những người cũng cô đơn khát tình để giải sầu thay cho
chén rượu? Gia Cát Lượng ngày xưa chỉ có một mối tình độc nhất với một cô gái
hơn tuổi mình, nhưng tài hoa thông thái tột đỉnh đó sao? Lưu Bị hơn 40 tuổi còn
cưa đổ một cô gái Giang Đông mới 17 tuổi đó sao?
Một buổi chiều bỗng thằng Tâm lò dò đến. Tàu chậm lại lỡ cả
chuyến xe mày đưa tao về nhà ở một làng bên phía Cầu Giấy. Thôi để tao phi xa
cho, xe bon bon chạy bỗng thằng Tâm phanh gấp. Chị H chị đi đâu đấy?
-Ai đấy nhỉ ?
- Trời ơi! Em là thằng Tâm đây mà
-À Tâm đấy à, trời nhá nhem tối chị nhận không ra
Thằng Tâm nhanh nhẩu thôi để em đưa chị về nhà. Xin giới
thiệu với chị đây là thằng Hà bạn em. Ta din ba cầu đi, không sao đâu. Thế là
chị H leo lên ngồi giữa, chị là diễn viên ngâm thơ kiêm hát hát cải lương. Tôi
đoán chị trạc 40 tuổi, chị quá đẹp, lộng lẫy mê hồn. Tôi ngồi phía sau ôm eo,
thỉnh thoảng tôi nấng tay lên nhích dần vào bầu vú chị. Chị nhẹ nhàng đẩy tay
xuống…
Tôi cũng hết cách chỉ còn một chiêu cuối cùng là dùng luôn
cái chày ngọc huyền sương của ông Bùi Hàng ngày xưa, động viên nó nối lên cuồn
cuộn. Có phải chị là nàng tiên nữ Vân Anh không mà chàng Bùi Hàng là một văn
nhân gặp ở bến Vân Kiều? Ngồi theo thế úp thìa thì có chạy đằng trời…
Chị không biết làm sao, có lẽ tôi làm chị bị nhột? Chị chỉ
con biêt ngọ nguậy cái lồng bàn phốp pháp đáng yêu. Đến Cầu Giấy chúng tôi vào
quán nước, chị cám ơn hai em. Thằng Tâm bảo nhà em gần đây, thôi thằng Hà đưa
chị về nhà một đoạn ngắn nữa. Lúc xuống xe chị hỏi tôi: Em có bao giờ đưa bạn
gái đi biểu diễn không? Tôi trả lời chưa hề có cái hân hạnh đó. Chị bảo chiều
mai chị đi biếu diễn ở một câu lạc bộ cán bộ cao niên một vợ kịch cải lương
Trưng Nữ Vương, chị thủ vai chính. Chị sẽ qua nhà em, nói thật với em lúc nãy
em ngồi phía sau, em làm thế chịu không thể nào chịu nổi. Thằng Tâm quen biết
chị đã lâu, nhưng nó có bao giờ dám liều mạng thế đâu? Tôi thẹn đỏ mặt, ngượng
ngùng ghi địa chỉ cho chị và bịn rịn chia tay chị.
13.7.2019
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét