Tạo hoá đã sinh ra loài người,
cỏ cây muông thú, trái đất, bầu trời , trăng sao v.v…thứ gì cũng theo một cặp đực
cái, âm dương, chuyển động tuần tự theo phong thủy ngũ hành. Văn và thơ còn gọi
chung là văn chương là sản phẩm cuả trí tuệ, tinh thần cũng không phải là ngoại
lệ. Văn là chồng, thơ là vợ, như dương với âm, có lúc như nước với lưả. Còn muốn
cân bằng cả âm dương, đực cái thì tạo ra trung hoà , chắc chắn ta không còn khả
năng phát triển nưã như ta gọi thường gọi là đồng cô, đồng bóng, hay là đồng
tính luyến ái.
Thường thường thì dương thịnh
âm suy và ngược lại âm suy thì dương thịnh. Trong âm có dương và ngưọc lại
trong dương cũng có âm. Cái gì cứ đổ xô mãi về một cực đến tận cùng thì lại đảo
chiều phát triển ngược lại. Bọn phát xít cố ra sức săn lùng tiêu diệt hết ngươì
Do thái đến tận cùng cuả tội ác thì lại đảo chiều tạo ra nhà nước Israel sau
hai nghìn năm lịch sử. Mao Trạch Đông lúc sinh thời là một lãnh tụ anh minh tối
cao, sau khi chết đi lịch sử đánh giá là một người có chỉ số IQ quá thấp hơn cả
ngưòi dân bình thường. Hitler cũng vậy sau khi chết đi thì lại lòi ra là một
người có bệnh tâm thần.
Cũng giống như các tư tưởng triết
học, luận lý cũng vậy, trong đúng có sai, trong sai có đúng. Văn là đặc điểm cuả
dương cuả giống đực,nên văn là giống mạnh quen nói dai, nói dài miên man bất tận,
hừng hực như lưả cháy. Còn thơ là đặc điểm cuả âm, cuả giống cái nên thơ mềm mại
như làn nước, ngắn gọn và mơ mộng bay bổng như mây như gió. Các cặp bài trùng
luôn đi bên cạnh nhau, có tính chất đối nghịch nhau như âm dương, nước lưả, tối
sáng, ác thiện luôn sảy ra để tạo thành sự phát triển, tàn lụi và tự bị hủy diệt.
Cảm ơn Thượng đế toàn năng
đã ban cho muôn loài một linh hồn để duy trì sự tồn tại. Nhờ có linh hồn mà có
tình yêu giưã người đàn ông và đàn bà. Nhờ có linh hồn mà các văn thi sĩ đã viết
văn và làm thơ. Vậy ta hỏi linh hồn là gì? Thì đến nay vẫn chưa có một câu trả
lời chính xác. Người thì bảo nó giống như một bóng ma chỉ hiện về đêm và rất sợ
ánh sáng, nó có thể đi xuyên qua tường, nó có thể nhập vào một người khi lên đồng
cốt. Cân, đo,tóm bắt hồn khí quả là một việc rất khó khăn cho khoa học hiện đại.
Đạo thiên chuá khảng định khi chết đi thì hồn về trời dự tiệc với thiên chuá .Đạo
phật không thưà nhận có linh hồn, nhưng lại gọi là giác linh tìm về cõi niết
bàn. Người cộng sản thì sổ toẹt tất cả, làm quái gì có linh hồn,giác linh,ma quỷ,
thần thánh. Tất cả chỉ là những phản ứng lý sinh, hoá sinh sảy ra trong bộ
não.Sự giải thích tạm bợ thiếu trách nhiệm cuả những người duy vật vô thần đã
đơn giản đấy linh hồn, tâm hồn vào sọt rác và coi chỉ là sản phẩm cuả vật chất.
Văn thơ là sản phẩm sáng tạo cuả tình yêu, trí tuệ và tâm hồn mà chính họ lại
coi khinh không có linh hồn hiện hữu, không có sự tồn tại vĩnh cửu cuả linh hồn
thì không hiểu họ làm thơ viết văn là nhờ bởi cái gì? Làm thơ, viết văn không cần
tâm hồn trái tim yêu thương mà chỉ dưạ theo chủ thuyết ba voi, ba xu nào đó,theo
đề cương, nghị quyết,pháp luật nhà nước thì không hiểu họ là giống loại gì ở
trên hành tinh này?
Thi sĩ thường đa cảm, thơ là
trái tim yêu thương cuả người mẹ, cuả sự tồn tại và sinh nở. Nên cái lụy cuả
thơ lớn lắm các bạn ạ. Nguyễn Du đã dồn hết cả tâm sức để viết truyện thơ về Kiều,
không phải chỉ là mua vui cũng được một vài trống canh.Thể lực nhà thơ lại mảnh
khảnh ốm yếu. Xã hội lại loạn lạc, trao đảo bao nhiêu điều bất công trái tai
gai mắt vẫn sảy ra. Dù bổng lộc vua ban, quyền cao chức trọng nhưng tâm hồn nhà
thơ vẫn khổ hạnh. Nguyễn Du không thể nào vô tư với cuộc đời.Nguyễn Du một tài
năng sáng tạo, một trí tuệ siêu phàm nhưng ông đã thất bại bởi chính tâm hồn uỷ
mị cuả ông, như khí âm thắng khí dương. Giá như Nguyễn Du còn là một võ quan nhỉ
thì hay biết bao? Ta thường nói âm thịnh dương suy, Nguyễn Du tin Phật nhưng
ông thể ngồi thiền như Phật và ông vui lòng với cái chết khi tuổi đời còn rất
trẻ. Rồi nưã còn Đỗ phủ, Lý Thái Bạch, Tản Đà, Nguyễn Bính, Hàn Mạc Tử v.v…Linh
hồn cuả họ đều phải chịu nhiều đau khổ kiệt quệ trên đường đời. Họ đã tìm thấy
sự vô tư trong chén rượu, công bằng để nghĩ về thân phận mà làm thơ. Khi tỉnh dậy
thì sự thật miếng cơm manh áo bệnh tật, tuổi già vẫn phũ phàng đeo đuổi đày đoạ
họ.Nhưng vẫn còn cái may họ là những con người hoàn toàn tự do.
Những sáng tạo những vần thơ
tha thiết bi thương cuả một tâm hồn tự do để lại cho con cháu. Họ làm thơ không
phải như những cái máy vô hồn theo một lý tưởng chủ nghiã nào cả. Là thi sĩ
theo tôi nên để cho tâm hồn mình tự do, sáng tác theo cảm hứng. Nếu còn bị trói
buộc vì một lý do nào đó như danh vọng, điạ vị, tiền tài, chính trị, đảng phái,
dù có làm cò mồi tuyên truyền sùng bái cho một cá nhân nào đó để kiếm cơm, dù
có lắm huân chương bằng khen… Sống như vậy nhục lắm thà rằng sé toạc bản thảo
ném vào sọt ra ra bến cảng bốc vác kiếm thêm xu vẫn còn hơn… Dù có viết ra trước
sau sẽ bị thời gian đào thải, chưa biết chừng còn bị nguyền ruả làm tiếng cười
cho ngàn năm sau như chàng thi sĩ cóc Tố Hữu chẳng hạn, lúc sinh thời cứ bốc thơm
mãi cho Stalin và Mao Trạch Đông. Tóm lại thơ văn phải có hồn người. Thơ văn là
cuộc đời thực, thơ văn không biết nói sai nói điêu, sau đó mới tính đến nghệ
thuật.
Lệ Rỏ Chân Cầu
hoạ thơ Hàn Thiên Lương
Heo may tơ liễu chân cầu
Phất phơ cành trúc vương sầu
bao nhiêu
Thu vàng rêu bám lối xưa
Áo nâu mái tóc phơi màu trần
ai
Anh đi gửi lại cho đời
Giọt thương giọt nhớ bao lời
yêu đương
Trông theo hút bóng mù sương
Chinh nhân dặm thảm bụi đường
bơ vơ
Biết sao cho đến khi nào?
Người về trở lại bên cầu thương
yêu
Lá trôi dòng nước hững hờ
Bao muà thu đợi ngóng chờ
người xa
Biển đời sóng nước lô xô
Trên cầu soi tóc bóng chiều
buồn đưa
Vàng bay lá uá phô màu
Đôi bờ lau lách tình sầu
trăng mơ
Thuyền ai thấp thoáng từ xa
Mênh mông sóng vỗ sương mù
hoàng hôn
Đường đi cỏ dại lối mòn
Dấu chân thuở trước anh còn
nhớ không ?
Thương đau trong cõi bụi hồng
Nợ người thiếu phụ tấm lòng
thủy chung…
15.11.2009 Lu Hà
Chiều Thương Cố Quốc
Thơ thẩn chiều nay nhớ cố
hương
Thương người thiếu phụ vạn
trùng dương
Mây ơi nhắn gửi miền kinh bắc
Mang tấm hình xưa đã héo
lòng
Tôi nhớ không nguôi tiếng gọi
hè
Khi con tu hú nắng vàng hoe
Ve sầu hoan hỉ muà hoa phượng
Tôi đến nhà em lúc xế chiều
Tôi đã thầm yêu độ thuở nào
Khi hoa chưa hé nụ đào tơ
Ngỏ lòng chưa dám đời con
gái
Khắc khoải tôi mong những hẹn
thề
Tôi đã ra đi vạn nẻo trần
Rừng sâu thăm thẳm dãy trường
sơn
Ba lô súng đạn mòn quai dép
Dấu bóng hình em ở trái tim
Xuân đến xuân đi xuân lại về
Lòng tôi đau đáu nhớ miền
quê
Hỏi thầm em đã bao nhiêu tuổi
Có nhớ đến tôi có đợi chờ?...
Tôi lại ra đi sang sứ Âu
Em tôi càng lớn lại càng lo
Tuổi đời con gái mơ màng lắm
Lại chẳng bên nhau những sớm
chiều?
Tôi vẫn đợi em ánh mắt huyền
Bao muà phượng vĩ nắng vàng
xuân
Em tôi đẹp lắm muà trăng đến
Thương chị Hằng Nga nhớ thế
trần
Em vẫn coi tôi mãi chỉ anh
Hồn nhiên như thể trái vàng
anh
Tình tôi khô héo theo năm
tháng
Như lá cây xanh đã rụng cành
Em vẫn ngây thơ vẫn chẳng
tin
Rằng tôi thầm nhớ vẫn yêu em
Hững hờ như thể loài vô cảm
Tôi phải chôn sâu nỗi tủi hờn
Đã biết bao muà hoa phượng
rơi
Tình em như thể áng mây trôi
Ngỏ lòng vẫn ngại tôi không
dám
Nghĩ đi nghĩ lại thôi thì
thôi...
Cho hay cũng bởi tình huynh
muội
Em lại thương yêu đến một
người
Người ấy nhưng mà tôi chán lắm
Giận lòng tôi đã quyết ra đi
Tôi đã đi xa chẳng hẹn về
Tình tôi biền biệt dấu sơn
khê
Bỗng nhiên sửng sốt chiều
nay gọi
Tôi nhận ra em luống ngậm
ngùi
Tôi vẫn tin rằng em gọi tôi
Thẹn thùng em lại dấu tên đi
Thương em tôi cũng lờ không
nói
Hãy để cho em tự giãi bày
Tôi biết rằng em vẫn nhớ tôi
Nhưng mà em vẫn ngại ngùng
thôi
Không tin cho lắm lòng ai thắm
Nên để trôi đi những phí
hoài….
6.2.2009 Lu Hà
Thơ văn phải thật lòng,
không thể vì lý do chính trị mà cố tình viết những gì trái với lòng mình. Ở Việt
Nam có cái trường Nguyễn Du gì đó, bảo là cái lò đào tạo nhân tài viết văn làm
thơ cho đảng.
Tôi rất không bằng lòng khi
đọc những tác phẩm nhuốm màu thổi phồng đánh bóng cá nhân cuả họ. Rất đáng tiếc
chị Dương Thu Hương được coi là một nhà đấu tranh cho dân chủ nổi tiếng vạch mặt
cộng sản .Nhưng tôi cũng phải ngậm ngùi than rằng: vẫn là lối viết cuả bọn bồi
bút khi chị vẫn còn ca ngợi ông Hồ, trái lại hoàn toàn với nhà văn Trần Khải
Thanh Thủy chưa hề qua cái lò đào tạo cuả trường Nguyễn Du
Xin Chị Đừng Viết Nưã
Nghe chị Thu Hương cũng viết
văn
Cái tài ngoáy đít kiếm cơm
ăn
Sáu mươi năm lẻ xuân vừa tái
Theo đóm ăn sương buổi xế
tàn…
Giả đò chống cộng cũng như
ai
Vưà chống vưà che rõ mặt này
Quốc ngoại đồng bào ve vãn
khách
Luồn trôn bôi nhớt đã quen
tay
Cuộc thế bây giờ có đổi thay
Nào ai ngái ngủ giưã ban
ngày
Đỉnh cao chói lọi văn bồi
bút
Chồn cáo già nua đã lỗi thời…
Kẻ ấy Hồ Ly lỡ khắc tinh
Tội nhân thiên cổ hận trời
xanh
Ngàn thu u ám sầu xương tủy
Cố đấm ăn xôi đánh bóng hình
Viết sách mua vui để gạt đời
Khóc thương chế độ đám ma
chơi
Bao năm theo đảng cho tàn phế
Pháo mã tượng xe đã mất rồi…
Thí tốt non sông giữ tướng
bà
Bàn cờ canh bạc với ma Hồ
Công an việt cộng trò ma
quái
Gửi chị Thu Hương khéo nõn
nà…
Tớ cũng chân thành nhắn mấy
câu
Gửi người cuồng tín nuối
trăng hoa
Văn chương lèo lái cho ai thế
Hải ngoại dân mình đâu dễ
ngu?...
3.8.2008 Lu Hà
Đỉnh Cao Tăm Tối
Cậy có tí văn chương bồi bút
Trường Nguyễn Du chăm chút
tôi đòi
Sông pha giưã chốn bụi đời
Kiếp thân nô bộc lạc loài biết
chưa?
Nơi hải ngoại bôn ba kiếm
chác
Giọng Thu Hương cục tác đong
đưa
Gái già ăn quẩn cối ma
Bôi tro trát phấn mặt thoa
da mồi
Thân xác đó một thời dê cáo
Tiếc làm chi thảm hoạ lầm
than
Lão già hãm dục cô thân
Hư danh đạo đức sói mòn tuổi
xanh....
Nay có kẻ răng nanh mỏ đỏ
Lưỡi cú diều tráo trở nịnh
khen
Cả đời yêu nước thương dân
Tội nhân thiên cổ đàn em
gánh dùm
Khéo đun đẩy giật giàm bấu
víu
Vững lòng tin phe lũ lọc lưà
Theo đòi chủ nghiã ba xu
Cúc cung tận tụy ngọn cờ đảng
treo
Cơn sóng hận vụng chèo khéo
chống
Nhiệm vụ trao chiêng trống
ly khai
Mưu toan kế sách con bài
Nưả trong thì đỏ nưả ngoài
thì xanh
Chửi mấy đưá tội danh sẵn có
Lũ đàn em chó má côn đồ
Thông tin dư luận cơ hồ
Không che được nưã thì ta thẳng
thừng
Thà thí tốt qua sông cứu
Chuá
Vẫn mẹo xưa tà đạo hoang dâm
Đỉnh cao chói lọi cò văn
Văn chương hiện thực điếm
đàn nhục thay
3.8.2009 Lu Hà
Thương tiếc cho Anh
Nuối tiếc cho xuân quá nửa
tàn
Thương chàng thi sĩ lỡ trăng
non
Thơ hay là bởi do nhân tính
Đâu có trường nào dạy viết
văn….
Họ đã dắt anh đến cổng trời
Vô tình đạp ngã xuống âm ty
Cây đa rụng lá chiều thê thảm
Thơ thẩn hồn ma sợ bóng người
Nhớ thuở hồn nhiên tuổi ấu
thơ
Hương bay thiên phú đoá hoa
mơ
Tình quê cánh vạc ru con ngủ
Hạt gạo làng em đã gặp
muà...
Xuân Diệu lăng xăng chăm bẵm
Khoa
Lan Viên Tố Hữu lái đưa đò
Thuyền trăng sóng nước say hồn
bướm
Giưã chốn biển khơi đắm mịt
mù....
Cứ tưởng học nhiều nâng cánh
cao
Bao nhiêu lý luận nhét sao
vưà
Châu âu sứ lạnh đuà ma quái
Nối bước hồn tiên theo bóng
Nga
Muốn viết thơ hay có khó gì
Yêu từng ngọn cỏ gió heo may
Trong tim không chưá bao thù
hận
Chân thật xót thương mọi kiếp
đời
Thế kỷ đau thương ôi thế
gian
Nhân tình bạc bẽo với thi
nhân
Bẻ cong ngòi bút khoe gian dối
Văn phịa phì gia giữ phú quyền...
Thơ chết lâu rồi có biết
không?
Chân dung đối thoại rõ văn
chương
Thị trường kinh tế đua thời
thế
Hành tỏi tương gừng mua bán
dong
Dưạ trí nhân sinh trong tối
tăm
Lập loè đom đóm suốt đêm tàn
Vô tiền khoáng hậu sao ranh
thế
Chia chác cùng nhau dễ kiếm
ăn....
Đưa chuyện văn thơ ra kéo co
Vừa xoa vừa đấm khéo hay trò
Tò mò thiên hạ bầy câm điếc
Ngơ ngác hầu bao dễ kiếm
sao?...
Thiên phú ngày xưa để ở đâu?
Thần đồng phát tiết khí anh
thơ
Trái tim lầm lỡ nên ra nỗi
Kể chuyện tầm phào cũng bẫm
to...
Đáng tiếc cho ai nửa cuộc đời
Hồn thơ nhân ái chết tươi rồi
Rèn văn luyện chữ tung chiêu
quái
Tẩy rửa làm sao được hở trời…
2008 Lu Hà
Sở dĩ tôi không chiụ đọc một
tác phẩm nào cuả chị Dương Thu Hương. Vì tôi chỉ đọc vài bài bình luận cuả nhiều
tác giả trên văn tuyển. Trong đó có nhà văn Long Điền đã phê bình Dương Thu
Hương. Ông ta đã trích dẫn đầy đủ những đoạn văn quan trọng cuả nữ văn sĩ viết
về tâm trạng cuả ông Hồ. Tôi không thể tưởng tượng nổi một ông già hơn 60 tuổi
với một đưá bé gái mà bà Hương mô tả những đoạn văn làm tình, dâm đãng như vậy.
Hơn nưã nghe nói ông Hồ bị hở van dạ dày, mồm ông rất thối. Ông Hồ là con cáo
già đã thành tinh mà bà Hương còn mô tả ông rất đau khổ, khi tổ chức không cho
hai người cưới nhau. Để tay chân hiếp dâm rồi giết đi thì tình yêu cái con khỉ
gì nưã. Cho nên tôi đánh giá bà Hương rất tầm thưòng. Nên tôi không chiụ đọc,
may có Long Điền chiụ khổ hạnh đọc cho rồi. Chính Long Điền cũng phàn nàn là
phí cả thời gian .Tôi cũng rất ít thời gian, dành thời gian đọc những gì tôi thấy
cần thiết cho tôi .
Hồ Chí Minh là vết nhơ cuả lịch
sử, một nhiệp chướng mà dân tộc Việt Nam phải gánh chịu. Cũng giống như Hitler
là thành phần vô sản. Hitler còn nghèo hơn cả Nguyển Tất Thành thuở hàn
vi.Hitler là ngưòi Áo, cha là ông Aloi Hitler thưòng xỉ mắng Hitler đần độn tăm
tối. Sau một vụ hiếp dâm mà sinh ra ông ta. Bà Clara là một người đàn bà Do
thái, nếu theo luật hiện hành cuả nhà nưóc Israel thì Hitler là người Do thái:
Ai có người mẹ là ngưòi Do thái thì được công nhận là Do thái toàn phần. Còn
ngưòi cha thì chỉ đưọc coi là Do thai một nưả. Do thái là quốc gia duy nhất
trên thế giới, con cái theo nòi giống cuả me. Hitler là kẻ diệt chủng cũng vì
lý do cá nhân, từ thuở thiếu thời ông ta căm thù các bác sĩ Do thái và các giáo
sĩ Do thái. Ông oán hận mẹ mình đã già rồi con sinh ra ông ta, thiếu đi một hột
dái…. Ông ta mang bệnh khùng từ nhỏ. Ông Hồ cũng vậy chẳng quý hoá gì với chị
gái và anh trai cuả mình. Ông ta vu cho chị mình mắc bệnh điên để khỏi phải gặp
mặt. Cả đời ông ta chỉ về thăm quê có một lần, không phải vì bận, ông ta đi
thăm lang thang các tỉnh nhưng Nghẹ An thì xin miễn. Lúc sắp chết muốn người ta
hát cho nghe một bài tiếng Tàu. Có phải gốc gác tổ tiên ông ta là ngưòi Tàu?
Hay chỉ vì sở thích nhớ nưóc Tàu? Ông ta thật ra có thể là một anh hùng. Nếu
là, tôi nói nếu là: Sau năm 1945 tuy rằng cướp công cuả Quốc Dân Đảng, và các Đảng
yêu nước khác như Đại Việt, Tân Việt hay các giáo phái Cao Đài, Hoà Hảo, Tin
Lành v.v… Hồ Chí Minh nếu không gấy chiến với Pháp để làm món quà dâng tặng
Stalin trong cái gọi là nhuộm đỏ toàn cầu mà đưa nước ta là một nước dân chủ
trung lập. Thì dân tộc ta sẵng sàng bỏ qua chuyện ám sát giết hại các đối thủ
chính trị như Phan Bội Châu, Huỳnh Phú Sổ, Phạm Quỳnh …và chuyện biạ đặt ra vụ
án Ôn Như Hầu v.v…Không có cải cách ruộng đất, không có Điện biên phủ: Pháp đã
hưá trao trả nền độc lập cho ta theo trào lưu thế giới, không có chuyện xâm lấn
Miền Nam, Cải tạo tư sản v.v.. không có chuyện vì ông ta mà hàng triệu người bỏ
mạng thì chị Hương viết cuốn Đỉnh Cao Chói Lọi mới có giá trị. Nhưng sự thật vẫn
là sự thật không thể bóp méo được chị Hương ạ. Thật ra Hồ Chí Minh chả có công
cán gì hết. Ông ta là nghiệp chướng cuả dân tộc, đơn giản là ta phải gánh chiụ,
vì ông ta đã được sinh ra ở Việt Nam, dù cho gốc gác lai lịch có thể nghi vấn
là người Tàu? Hay do bị mê hoặc tiêm nhiễm nọc độc cuả chủ nghiã Mác mà sinh ra
đổ đốn như vậy? Đồng bào trong nước có thể nhiều người đã biết sự thật về ông Hồ
và đảng CS, Nhưng với kiểu khủng bố, bắt bớ, cùm kẹp như vậy cũng đành phải cam
chiụ mà thôi, hoạ chăng hiếm hoi mới có những kẻ sĩ như Trần Khải Thanh Thủy,
Nguyễn Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài v.v… Dù cho có đến hàng nghìn người dân chủ
vẫn chỉ là dúm muối trong biển cả mà thôi. Tất nhiên có còn hơn không. Nhưng thời
thế là do ý trời ai mà đoán biết được, như cốc nước tràn ly lúc nào không biết.
Tôi viết như vậy sẽ khối kẻ vờ vĩnh săn câu chẻ chữ đẻ bắt bẻ. Nhưng đây là mạng
Internet. Thủ đoạn quen dùng vẫn lấy lòng số đông, niềm tự hào dân tộc. Ngươi
Việt Nam chúng ta rất anh hùng, thông minh quả cảm, có bốn nghìn năm văn hiến.
Dân ta thông minh, trí lược như vậy phải có đảng tiên phong cuả giai cấp công
nhân lãnh đạo mới xứng đáng. Họ sẽ nịnh nhau cầm tay nhau, ôm hôn nhau trong
ngày vui đại thắng, ngưòi Việt Nam muôn năm, người Việt Nam siêu đẳng nhất thế
giới. Nhiều người đã từng mơ sau khi ngủ dậy thành ngưòi việt nam đó sao các bạn
ơi!...các bạn ơi!...
Tấm Gương Bác Hồ
chuyển thể từ bài thơ Nguyễn
Sinh Hồ
Ngẫm nghĩ lại sử xanh Lạc Việt
Mấy nghìn năm thống thiết ai
hay
Phế hưng non nước tô bồi
Sông hồng máu chảy ngậm ngùi
quân dân
Luật trời định giang sơn gấm
vóc
Trăm họ đều tiến bước đi lên
Bỗng đâu có kẻ làng Sen
Dành quyền quốc trị bán buôn
linh hồn
Nguyễn Ái Quốc chung thân
mãi quốc
Nguyễn Tất Thành lầm lạc Chí
Minh
Oán hờn sầu thảm trời xanh
Khói hương nghi ngút Ba Đình
tôn vinh
Vẫn xác ướp ba sinh cừu hận
Thảm cô hồn táng tận lương
nhân
Đầu thai chuyển kiếp vô luân
Gây bao nghiệp chướng dương
trần kêu than
Lúc sắp chết ruột gan bối rối
Muốn được nghe tiếng nói ba
Tàu
Nỉ non xàng xế trăng hoa
Dối gian dân nước ta bà khổ đau
Lũ chúng nó sương sa gió thổi
Tổ quốc này đâu phải cuả ta
Nga Xô Hồ đã tôn thờ
Đại đồng thế giới giấc mơ
Mao thày
Có người bảo con hoang phế
thải
Thù họ hàng anh chị quê
hương
Vận may là đấng quân vương
Nghệ An khúc ruột thê lương
đói nghèo
Lắm thủ đoạn mưu mô quỷ kế
Bậc hiền lương giản dị ai bằng
Nhà sàn gỗ quý trầm hương
Hồ sen ao cá ung dung hưởng
nhàn
Rêu xanh mọc cháu Xuân trắng
nõn
Thân ngọc ngà tận hiến xin
dâng
Cha già dân tộc vinh quang
Theo đòi đạo đức tấm gương
bác Hồ?...
18.3.2010 Lu Hà
Can Trường Kẻ Sĩ
Lê Thị Công Nhân là một hình
ảnh yêu thương cảm phục nhất cuả những người Việt Nam có lương tri và phẩm cách
dù ở hải ngoại hay quốc nội, thập kỷ đầu cuả thế kỷ 21. Mọi người thương yêu chị,
cộng đồng quốc tế chià tay, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt lạnh cóng cuả chị.
Chị đã đi vào lòng người như một huyền thoại, một thiên thần cuả sứ giả hoa
bình. Với tuổi 31 chị vẫn chưa chồng con gì cả, chị cũng thưà biết đời chị dở
dang lỡ làng. Chị chỉ tủi thân nói rằng: chị chỉ biết làm đúng bổn phận cuả
mình, mà trời đất quê hương sông núi và tình mẩu tử đã sinh ra chị. Chị không
thể làm hết được bổn phận cuả 90 triệu dân Việt Nam. Lý tưởng đấu tranh cho dân
chủ tự do, đấu tranh cho quyền làm người cuả chị và cuả đồng bào cuả chị là
đúng, mặc dù cái giá phải trả là cuộc đời con gái kiều diễm cuả chị.
Đời người con gái thì lại
quá ngắn ngủi. Rồi đây người con trai nào dám đến với chị dưới con mắt dòm ngó
cuả lũ cho săn mật vụ công an cộng sản, chị sẽ mất đi sự bình thản hẹn hò dưới
vầng trăng huyền ảo cuả tình yêu. Nhất cử nhất động cuả chị sẽ bị bọn mật vụ
ghi chép báo cáo tường tận, đầy đủ cho thượng cấp. Kể cả đi ra ngoài phố, muốn
đi đại tiện , tiểu tiện cũng không dám mà phải nín thở chạy về nhà.Gặp người
quen ở ngoài chợ, siêu thị, hàng quán, bến tàu v.v.. thì phải nó to lên để cho
những con chó săn lởn vớn xung quanh còn nghe nưã chứ. Chị là một ngưòi con gái
rất thông minh dí dỏm và biết khôi hài. Anh hùng đa hoạn nạn, tiểu nhân hưởng
thái bình, dù cho là bậc nữ nhi cũng không thể gọi là thường tình. Hàng ngàn
hàng vạn những đấng nam nhi tự cho mình là anh hùng hảo hán trong quân đội nhân
dân và công an nhân dân cộng sản sẽ nghĩ sao? Khi chính mắt họ nhìn thấy hình ảnh
người con gái kiều diễm đã làm bổn phận cuả bậc tài trai kẻ sĩ trong đời loạn,
mặc dù chị không phải là con trai. Chị đấu tranh cho ai? Cho chính quyền lợi cuả
cha mẹ anh em họ, cho bà con lối xóm cuả họ. Vì chính nghiã mà chị phải chịu
thiệt thòi lỡ làng cả tuổi thanh xuân. Còn họ những đấng mày râu nam nhi trong
quân đội, công an thì lại chiụ cam tâm, vui vẻ làm công cụ rẻ tiền cho một tập
đoàn mafia hiện đại, gọi là nhà nước vô sản. Chỉ vì niềm tin mù quáng, chỉ vì đồng
lương chết đói, chỉ vì miếng ăn và sự hứa hẹn ban thưởng cuả thượng cấp…
Cũng có thể họ bị bưng bít về
thông tin và bị khống chế. Kể cả những tên ác ôn, nhúng máu tội ác, biết là tội
lỗi nhưng cũng cứ lăn sả vào vì không có đường rút lui, nếu không muốn một phát
đạn bí hiểm đằng sau gáy cuả đồng bọn hay cấp trên. Phóng lao phải theo lao, một
lần nợ máu thì sẵn sàng ngàn lần nợ máu, được làm vua thua làm giặc. Đằng nào
thì cũng tội ác nợ máu cả, nhiều hay ít thì cũng chỉ một thằng mình chiụ, không
có hai thằng mình chiụ đâu mà sợ, mà lo.Mình dù mang tội nhưng vợ con mình, cha
mẹ mình không có tội và nhờ mình họ được hưởng hạnh phúc hơn người. Khi lý trí
trái tim, phẩm giá cuả con người xuống ở bậc thang thấp nhất, con người sẽ trở
thành dã thú, bản năng đấu tranh để sinh tồn sẽ mãnh liệt, tự cắn xé lẫn nhau sẽ
càng khốc liệt.
Thà chết để bảo vệ quyền lợi,
sống sao cho đáng sống dư dả thưà thãi hơn người, dù sao con người cũng chỉ là
con vật cao cấp như Friedich Engels đã nói. Cho nên cộng sản căm thù Phật Giáo,
Công Giáo là vậy. Tín ngưỡng Thiên Chuá và Đức Phật khuyên con người nên là người
, đừng biến thành thú vật. Cái gọi là giai cấp, tình thương chỉ là thủ thuật mẹo
mực, đưá nào khôn đưá nào tỉnh là sống. Cái đám dân đen nó ngu nó cứ tin tưởng,
mù quáng vào tuyên truyền cuả văn thơ báo chí là chuyện cuả chúng nó, ta bất cần
quan tâm đến chúng nó.Ta chỉ biết có đảng và bác là có tất cả, ta sẽ sống vẻ
vang, giàu có hơn người.Mà có phải mình ta đâu, còn khối thằng, hàng nghìn hàng
vạn đưá chả chen chân xun xoe nịnh bợ đảng để chóng lên lon lên cấp đó sao? Lê
Thị Công Nhân là một kẻ sĩ có trí tuệ, có suy tư,lương tâm hơn ngưòi chị xứng
đáng là thiên thần xứ giả hoà bình trong lòng dồng bào hải ngoại và cộng đồng
văn minh quốc tế
Từ Genève Xa Xôi
chuyển thể thơ Bảo Việt&
Ngọc Anh
mến tặng Lê Thị Công Nhân
Lũ chúng nó bắt giam em gái
Đoá hồng nhung tê tái thương
đau
Ba muà gai góc vàng thu
Lưu vong chị cũng âu sầu nhớ
thương
Loài lang sói bất lương tàn
bạo
Dấu tích còn ác bá là đây
Nhịn ăn tuyết thực bao ngày
Vô tri vô giác con người tìm
đâu ?...
Xe chạy suốt đêm thâu nam bộ
Hướng tây nam qua ngả Việt
Lào
Giải về giam ở hoả lò
Bụi đường Hà Nội khuất mờ đằng
sau
Tù tắm gội bên bờ giếng nước
Khóc Minh Tâm lỡ bước diễm
kiều
Vòng tay ấp ủ mẹ ru
Anh Đài Chị Thủy mặn mà thân
yêu
Trải mấy đận sương pha gió hận
Thấu trời xanh ai oán can
trường
Con chim nhốt ở trong lồng
Vẫy vùng cá chậu quê hương
nghẹn ngào
Genève Tây Âu chị nhớ
Đốt bùng lên đốm lưả đoàn
viên
Bạn bè thân hữu xa gần
Truyền thông quốc tế đoá sen
hương nồng
Mơ khi thấy thê lương chim
nhỏ
Hót em nghe song cưả nhà tù
Bàn tay quỷ dữ ta bà
Dân oan khiếu kiện mất nhà lầm
than
Vầng trăng trải Léman giải
luạ
Phải chi em sứ giả thiên thần
Nụ cười nhân ái vì dân
Đấu tranh dân chủ thiên ân
sáng ngời.
6.3.2010 Lu Hà
Chào Em Cô Gái Việt Nam
( Mến tặng Lê thị Công Nhân)
Chào em cô gái của quê hương
Tổ quốc lặng đi nghiêng nuí
sông
Yêu nước thương dân là tội lỗi
Ngàn thu thơm ngát tấm lòng
trong
Như một loài sen hương sắc
hoa
Tuổi còn rất trẻ sống tù ao
Vì ai vô ý gây nên tội
Có phaỉ vì em đòi tự do ?
Em đã sinh ra ở cõi đời
Gan trời trọc giận sống làm
người
Bao nhiêu cưỡng chế đầy bi
thảm
Khổ nhục tang thương đất nước
này
Sông nuí quê hương khắp mọi
nơi
Nó là chẳng phải của riêng
ai
Nghìn năm hương khói hồn dân
tộc
Ác quỷ từ đâu ám hại người
Dân chủ nhân quyền cấm đoán
nhau
Bắt người vô tội chẳng buông
tha
Bơỉ vì em muốn đòi quyền sống
Chống bóng ma xưa đã mưá
thưà
Những lời sáo rỗng vẫn còn
đây
Hưá hẹn bắc nam mua bán thây
Thế kỷ mấy phen hoen ưá lệ
Như dòng nước suối vẫn tuôn
trôi
Từ thuở xa xưa đi đánh tây
Thiệt bao mạng sống thiệt
bao đời
Hô hào độc lập cho tổ quốc
Rồi mất tự do cả giống nòi
Họ đã cướp đi quyền tự do
Bắt người em gái nhỏ ra toà
Vì em chống đối đòi nhân phẩm
Khoan vào ung nhọt hận thù
sâu
Phiên toà sói lở trái tim
người
Thân quyến bạn bè chẳng có
ai
Mật vụ an ninh đầy hắc ám
Mẹ ngồi nước mắt lệ buồn rơi
Dân chủ trò hề có thế thôi
Công khai báo chí nực cười
ai?
Các toà đại sứ cho mời đến
Giữ lại phòng bên hình nộm
coi
Lính kín ma tà đã bắt đi
Minh-Tâm ruột thịt cũng tình
nghi
Chị em cưỡng ép về Cầu giấy
Tra hỏi hỏi tra hết cả ngày…
Phiên toà chấn động cả lương
tâm
Thế giới rùng mình buốt nhói
tim
Vô tội gán cho thành trọng
án
Bốn năm lao khổ tống nhà
giam
Thế kỷ lầm than hận nhuốc
nhơ
Bởi vì quyền lợi chẳng dung
nhau
Số đông cam chiụ nhường cho
Đảng
Bá đạo đong chia giữ chẳng đều
Quyền lực trong tay lũ bất
nhân
Sống trong xa sỉ hại nhân
dân
Công an mật vụ liều sinh mạng
Sống chết trung thành giữ miếng
ăn
Anh viết bài thơ để tặng em
Mà sao cảm phục tấm lòng son
Ngây thơ hiền dịu thơm hoa
trái
Dáng đứng Công Nhân chống bạo
tàn
Em đã công khai nói thẳng ra
Con đường nhân thế chẳng
quanh co
Luơng tri trí tuệ mà em hiểu
Dù phải một mình vẫn quyết
theo
Tuổi trẻ một lần để được yêu
Bao nhiêu mộng đẹp với lời
thơ
Cướp đi hoa trái đời xuân nở
Hãy trả tự do những tháng tù
Thương cho em gái mái đầu
xanh
Em chẳng buồn đâu chẳng một
mình
Non nước còn đây còn cuộc sống
Vững tin bè bạn sẽ xung
quanh.
24 tháng 5 năm 2008 Lu Hà
Tuy bài viết từ năm 2008
nhưng tính chất thời sự của nó nên tôi vẫn post lại
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét