Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

Hiện Tượng Hoàng Quang Thuận phần 6



 


Trích: Đường Rừng

Cổ thụ vươn cao xoè tán rộng
Rừng già nắng lọt đốm hoa rơi
Dây leo chằng chịt vắt cành lá
Chim rừng líu lót với hương trời

Hoàng quang Thuận



Đáng tiếc bài thơ này của ông Thuận vẫn phải xếp vào sọt thơ tự do thôi, không thể gọi là tứ tuyệt hay thơ mới được. Vì sao thì tự biết lấy, tôi không muốn chai mồm lên nói nhiều nưã. Ông luôn chơi trò treo đầu dê bán thịt chó để bíp đám dân vô học háo danh bởi hai vần rơi và trời ở cuối câu 2 và 4. Vậy chỉ xin phân tích về phần ý nghĩa cuả bài thơ. Không lẽ làm thơ chẳng có ý nghĩa gì? Theo tôi đây là một bài thơ vô nghiã không để lại một cảm xúc gì. Ông Thuận làm như thiên hạ chưa bao giờ biết cây cổ thụ. Làm như cây cổ thụ này ông nhìn thấy ở hành tinh khác có cái quái gì đặc biệt?

Cổ thụ vươn cao xòe tán rộng? Đã gọi là cổ thụ thì cây nào mà chẳng vươn cao xòe tán rộng? Đến đưá trẻ con chưa nứt mắt chưa vỡ bọng cứt nó cũng biết tỏng ra rồi. Rừng già nắng lọt? Khó tin lắm có lẽ ông chưa vào rừng gìa bao giờ hay sao? Một vùng ẩm ướt âm u thì mới đáng gọi là rừng gìa chứ. Hoa ở đâu mà lốm đốm rơi? Ở trên trời hay dưới gốc cây cổ thụ? Thơ ông ngoa ngoắt tối nghĩa vô lý vô cùng.

Dây leo chằng chịt vắt cành lá? Ok cái đó mọi cây cổ thụ ở mọi khu rừng gìa đều có cả. Chim rừng líu lót với hương trời? Hương trời nào ở một khu rừng gìa đáng lý phải là ẩm mốc, rắn rết, hùm beo, ma thiêng nước độc? Một bài thơ nghêu ngao nhạt nhẽo vớ vấn như ai đó vưà mới ngái ngủ chửi bậy chứ ai nỡ dám sưng sưng mặt lên gọi là thơ hở giời?


Tôi nhân dịp này cũng là bài thơ, không dám gọi là tứ tuyệt nhưng ai dám bảo đây không phải thơ mới?


Vòm Cổ Thụ

Sừng sững hiên ngang vòm cổ thụ
Dây leo chằng chịt hạt sương rơi
Len lỏi rừng già mai trúc nưá
Bướm ong dìu dặt mải rong chơi

Réo rắt chim ca với đất trời
Gà con thấp thoáng vực chơi vơi
Rung rinh rắn rết thường qua lại
Rảo bước qua mau kẻo tối trời

Du khách dùng dằng vui cảnh vật
Chân tu nào quản chốn rừng sâu
Nưả đêm vượn hú hùm beo rống
Ngày tháng thoi đưa bạc mái đầu

Yên Tử Trúc Lâm hồn kẻ sĩ
Phong ba dày dạn nắng vàng phai
Giai không tứ đại say thiền định
Rũ bỏ hồng trần tránh thiện tai

Cỏ biếc thiên thu từng in dấu
Vi vu gió thổi nước non ngàn
Chuyên tâm tu luyện hằng tinh tấn
Gương để muôn đời đức thánh nhân

Thơ làm sau khi đọc 4 câu thơ tự do cuả Hoàng Quang Thuận: Đường Rừng
16.8.2012 Lu Hà



Trích: Am Tranh

Non cao kết cỏ dựng am tranh
Áo lá rau xanh uống nước lành
Túi vải trên vai cùng gậy trúc
Vô vi cõi Phật giưã rừng xanh

Tìm về nơi dấu Phật, tích tiên
Tiêu dao trong cõi động rừng thiền
Giưã trời thảm cỏ xanh ngút ngát
Mọc đầy dược thảo núi Hoa Yên

Thác bạc nên thơ thật dịu hiền
Nước hồ trong vắt, nắng xiên xiên
Chếch dưới cánh rừng tùng xanh biếc
Bảy trăm năm trước am Dược Tiên

Hoàng quang Thuận


Theo tôi bài thơ này có thể tàm tạm xếp vào thể thơ mới được đấy ở khổ 1 và 3. Nếu so với bài „Thăm Mả Cũ Bên Đường“, ngay cả cụ Tản Đà thỉnh thoảng cũng không tuân thủ theo niêm và luật cuả dòng thơ tứ tuyệt. Nên gọi là thơ mới. Vậy theo tôi bài thơ này cuả ông Thuận không nên nỡ ném sang thể thơ tự do. Bây giờ tôi khảo sát ý nghĩa của bài thơ? Không lẽ làm thơ không cần ý nghiã mà cứ gân cổ viết bưà để câu khách như kiểu làm kinh tế theo định hướng xã hội chủ nghiã miễn là có lắm fun và lợi lộc?

Non xanh kết cỏ dựng am tranh. Áo lá? Bậy sao lại áo lá? Theo tôi ông nên bỏ chữ áo lá không người ta hiểu lầm ông lăng nhục đức vua Trần?
Vua Trần nghèo gì đến mức mặc áo lá như vượn người. Nếu chuyện đó có thật thì đáng trách vua con đã không kính hiếu vua cha, cả triều đình là lũ hủ bại để Ngài phải sống như vượn rừng?

Trên áo lá dưới túi vải? Hay áo lá là áo đi mưa? Cũng vô lý vì không thấy tả trời mưa. Chỉ có áo lá theo kiểu vượn người thôi. Tất nhiên thơ lắm nghĩa nhưng tôi hiểu áo lá theo kiểu ông Thuận muốn chứng tỏ Ngài thanh bạch nghèo nàn đơn giản nhưng viết quá đà thành ra là lăng nhục đức Vua mất thôi? Tóm lại một bài thơ bâng quơ vô nghiã . Với tôi là nhạt nhẽo vô vị, nhưng với người khác là thơ thần thì là quyền lưạ chọn cuả mỗi người về cái thú đọc thơ.

Thác bạc nên thơ thật dịu hiền. Nước hồ trong vắt nắng xiên xiên. Chối tỉ quá chừng? Chả là trên vần hiền dưới vần xiên cho nó xong chuyện. Thơ thế mà cũng hội thảo cái con khỉ gì hả trời ơi là trời!

Tôi xin kết thức cho sớm chợ không muốn dài dòng bàn thêm nưã. Tiện đây cũng có bài thơ cho vui.

Cầu Xin Ngài Thương Chúng Con

Am con lều cỏ dấu chân nhân
Đắc đạo sư ông khỏi luận bàn
Thảnh thơi dưa muối ngày qua tháng
Đức độ tài năng đức thánh Trần

Vi vu tiếng sáo rừng mai trúc
Hoa lá xanh tươi cả bốn muà
Ong bướm vờn bay chim cúc trái
Lừ đừ cá lội đáy hồ sâu

Náo nức Phật quang cảnh trích tiên
Vân du cánh hạc tuyệt thiên nhiên
Túi vải trên vai hàng thích tử
Ngàn thu vằng vặc ánh trăng thiền

Thảo dược nơi đây trừ bệnh tật
Tốt tươi mơn mởn núi Hoa Yên
Triều thần nhờ cậy ơn mưa móc
Bia đá còn ghi bậc thánh hiền

Cộng sản bây giờ chúng lãng quên
Theo chân đại Hán chỉ vì tiền
Tham quyền cố vị quen đục khoét
Đục nước béo cò đã mấy phen

Đạo tặc hồ ly gây nghiệp trướng
Chiến tranh tang tóc thật thê lương
Độc lập tự do trò xảo trá
Cầu xin Đức Phật rủ lòng thương

Mới quyết đi chuà rừng trúc lâm
Kim xà con cũng cũng chẳng quan tâm
Phóng sinh lưà bịp trò con trẻ
Trăm lạy xin ngài cứu Việt Nam

thơ làm nhân đọc từ 3 khổ thơ mới cuả Hoàng quang Thuận: Am Tranh
16.8.2012 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét