Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

Hiện Tượng Thơ Rỏm Hoàng Quang Thuận Phần 33



 


trích: Vân Du Yên Tử
Kính tặng Thầy Ni sư trưởng Huệ Giác.

Núi lượn trong mây, mây VỜN núi
Vân du Yên Tử bước chân thầy
Trăm năm đâu dễ hồi du cảnh
Người cũ chùa xưa mé HIÊN tây.


Yên Tử Thầy ơi! Con tới đây
Mênh mông mây núi bóng Sư thầy
Trăm năm duyên kiếp còn lưu lại
Lối cũ đường xưa ngập cỏ cây.

Hoàng quang Thuận

May mắn bài này Thuận chỉ có 2 lỗi phạm đường qui. Tôi xếp vào thể thơ tự do, thơ tự do cũng không nỡ. Còn tứ tuyệt dứt khoát vạn lần không, vì thơ không có đối chữ đối câu ở hai khổ. Thơ nhí nhố chả ra sao cả.

Thôi đã nói là thơ tặng nên tôi không muốn bàn luận phân tích sâu về ý nghĩa nội dung hay cảm xúc gỉa tạo nhí nhố viết lấy được của Thuận. Tác giả đã nói thơ tặng thì không thể do vua Trần nhập đồng cốt được. Nhưng phải nói Thuận là người ăn nói hàm hồ thiếu lôgich như kiểu Chí Phèo vô lý không thể nào chịu nổi như câu: Núi lượn trong mây? Núi là một khối đất đá tĩnh tại mà còn lượn được trong mây như rồng? Còn sư Bà Huệ Giác bị Thuận ví như Bạch Cốt Tinh cũng biết cưỡi mây hay phép cân đẩu vân gì đó như Tôn Ngộ Không, nhào lộn trong mây mà Thuận chỉ nhìn thấy bóng: Mênh mông mây núi bóng sư Thày.

Tôi cũng có thơ sau:

Kính Tặng Sư Bà Huệ Giác

Huệ Giác sư bà Nguyễn thị Cưng
Đỉnh non dạo gót gió mây cùng
Thênh thang lồng lộng hồn thơ dậy
Ríu rít sơn ca cũng hót mừng

Yên Tử tầm cao dõi mắt trông
Giang sơn cẩm tú rộng mênh mông
Vân Tiêu xao xuyến về Tây Trúc
Hoa trái sân chùa thơm ngát hương

Một chuyến vân du đầy kỷ niệm
Duyên tu nào bởi có ai hay
Linh Sơn Yên Tử từng qua lại
Non xanh nước biếc nghĩa vơi đầy

Biên Hoà viện chủ Quan Âm Tự
Sư đã đến đây để toạ thiền
Bắc Nam chung dải đường mây nước
Phật độ chúng sinh giải lụy phiền

thơ làm nhân đọc thơ Hoàng quang Thuận: Vân Du Yên Tử
21.8.2012 Lu Hà


Trích: Vẹt Rừng Yên Tử

Sau trận mưa rừng, ánh nắng rơi
Tùng xanh chao lá đàn VẸT trời
Mẹ BẾ bồng CON phơi NẮNG sớm
Tháp đá điểm xanh áo vẹt phơi...

Hoàng quang Thuận


Đếm được 4 lỗi phạm đường qui. Sau trận mưa rừng ánh nắng rơi là hoang tưởng giống anh chàng Trịnh Công Sơn làm bài hát nào tôi cũng làm thơ phê phán lại, sổ toẹt tất cả vào sọt rác vì thiếu tính logich. Câu chữ mập mờ tối nghĩa, chắc là nhái theo nhạc Pháp cổ điển hay sao ấy mà nghe như thổi kèn đám ma cho nó du dương sầu thảm và Sơn mạo thay lời Việt vào?

Thôi bài chim vẹt này tôi miễn bàn vì nó Chí Phèo quá. Thơ này không thể do vua Trần rồi nhập đồng rối. Vậy tôi cũng có thơ sau:


Vẹt Linh Sơn Yên Tử

Vẹt rừng mỏ đỏ xanh biếc cánh
Hạnh phúc an nhiên giữa núi rừng
Sau cơn giông bão trời mây tạnh
Phơi nắng líu lo ríu rít mừng

Tháp đá rêu xanh lóng lánh trời
Riả lông tíu tít mẹ con tôi
Họ hàng đông đúc thương nhau lắm
Đức Phật từ bi cũng mỉm cười

Linh sơn là chốn chim cò vẹt
Du khách mải vui chẳng muốn về
Thiên nhiên ưu đãi lòng chay tịnh
Nước biếc non xanh khắp nẻo quê

thơ làm nhân đọc 3 câu thơ tự do cuả Hoàng quang Thuận:Vẹt Rừng Yên Tử
21.8.2012 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét