Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

NHỮNG ĐỈNH CAO CHÁY RỤI VỚI TƯ TƯỞNG HÂM MỘ ĐẠI HÁN



-Tác giả Lý Bích Thủy-





Chân dung đỉnh cao cháy rụi Vũ Khiêu.Vũ Khiếu với mũ Đại Hán đội trên đầu trong ngày mừng thọ 100


Gần đây trên làng báo Việt trong ngoài nước có xuất hiện hình ảnh một cụ già 100 tuổi, số tuổi cao chót vót trong làng văn học CHXHCNVN và củng một đỉnh cao chói lọi nhất của một trong những nhân vật tanh mùi văn hoá Đại Hán của dư đảng csVN. Đó là cụ Vũ Khiêu, tên thật là Đặng Vũ Khiêu (19/09/1916), là một học giả nghiên cứu về văn hóa Việt Nam, Viện trưởng đầu tiên của Viện Xã hội học Việt Nam, nguyên Phó Giám đốc Thông tấn xã Việt Nam, nguyên Phó Chủ nhiệm Ủy ban Khoa học Xã hội (nay là Viện Khoa học Xã hội Việt Nam).

Các Danh hiệu được nhà nước CHXHCHVN trao tặng

Giáo sư Vũ Khiêu được trao tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về khoa học công nghệ đợt 1 năm 1996 cho cụm các công trình Anh hùng và nghệ sỹ (1972), Góp phần nghiên cứu cách mạng tư tưởng và văn hoá (1987), Người trí thức Việt Nam qua các chặng đường lịch sử
Năm 2000, giáo sư được phong danh hiệu Anh hùng Lao động thời đổi mới.
Ngày 12 tháng 9 năm 2006, Phó Chủ tịch nước Trương Mỹ Hoa thay mặt Hội đồng Nhà nước trao tặng Huân chương Độc lập hạng nhất cho Giáo sư, Anh hùng Lao động Vũ Khiêu vì có nhiều thành tích đặc biệt xuất sắc trong sự nghiệp phát triển khoa học xã hội và nhân văn, trong xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.

Đại hội Thi đua Thủ đô Hà Nội, khi được trao tặng danh hiệu “Công dân Ưu tú Thủ đô”.

Được Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tặng câu đối “Triết gia trong cách mạng – Nghệ sĩ giữa Anh hùng ( nguồn Wikipedia).

Đỉnh cao cháy rụi Vũ Khiêu trong ngày lễ thượng thọ 100 tuổi

CÁCH MỪNG THƯỢNG THỌ
TRONG TRUYỀN THỐNG VIỆT TỘC.
Thượng thọ hay Lễ mừng thượng thọ hay Lễ khao thượng thọ là lễ mừng thọ các cụ già có độ tuổi từ 80 tuổi trở lên (những người được xem là sống lâu) do con cháu của họ tổ chức đồng thời cũng là lễ mừng của con cháu, vì theo quan niệm đạo đức và tôn giáo, cha mẹ có sống lâu thì con cháu mới được phụng dưỡng, thể hiện đạo hiếu.
Theo giáo sư Đào Duy Anh trong tác phẩm Hán Việt Từ Điển thì: 60 tuổi gọi là Hạ thọ, 70 tuổi gọi là Trung thọ, 80 tuổi trở lên gọi là Thượng thọ.
Người ta có thể nhận được rất nhiều quyền lợi do con người mang lại nhưng được sống lâu trăm tuổi, thì khó cắt nghĩa được vì sao??

Trong tâm thức dân gian, người có tuổi thọ và gia đình có người cao tuổi là có được một cái phúc lớn, có phúc nên mới được sống lâu, mới có con cháu đề huề. Mừng thọ cũng chính là mừng cái phúc ấy. Theo như trang phục cụ Vu Khiêu như hình ảnh nơi đây cho thấy, cái phúc mà cụ hưởng được từ Đại Hán, đại quốc sư được vua tham nhũng Nguyễn Tấn Dũng hâm mộ và vinh danh.

Theo giai thoại thì đầu thế kỷ 20, cụ Tam nguyên Yên Đổ Nguyễn Khuyến làm quan đến Tổng đốc, tuổi cổ lai hy, về làng còn lạy sụp một cụ già nông dân trên 80 tuổi. Tam nguyên Yên Đổ Nguyễn Khuyến lý giải: “Chức tước thì vua chúa có thể ban được nhưng tuổi tác chỉ có trời cho”
“Thượng Thọ” 上壽 là lễ mừng người thọ từ 80 tuổi trở lên. – “Đại Thọ” 大壽 là lễ mừng người thọ từ 90 tuổi trở lên, gọi là “Ráng”. – “Lão thiêm thọ” (thọ đỏ) 絳老添壽.Gọi tắt là “Lão thọ”. 100 tuổi.
Thượng thọ hay lão thọ được coi là một trong những nét truyền thống của người Việt Nam, thể hiện đạo lý làm người “uống nước nhớ nguồn”, “kính trọng người già cả” và đền đáp công ơn sinh thành, dưỡng dục của bậc ông bà, cha mẹ và là một nét đẹp của văn hoá Việt Nam. Theo Kinh Thánh, cách ăn ở tốt nhất với cha mẹ mình là hiếu kính, phụng dưỡng, nghe lời cha mẹ khi các vị còn sống, theo đạo Phật thì việc mừng Thượng thọ cũng thể hiện tấm lòng hiếu thảo đối với các bậc sinh thành.
Việc tổ chức thượng thọ có thể có nhiều hình thức, quy mô từ lớn đến nhỏ, tùy vào điều kiện và lòng thành của con cháu, việc chủ trì trượng thọ cho các cụ cao tuổi có thể do con cháu trong nhà tự tổ chức hoặc làng xóm.
TRANG PHỤC TRONG NGÀY THƯỢNG THỌ
Trong lễ thượng thọ, cha mẹ trong y phục trang trọng, thường là y phục khăn đống, hài (trang phục có màu đồng nhất, màu đỏ hoặc màu vàng) ngồi trên sập kê giữa nhà, hoặc ngồi trước bàn thờ, linh vị hay nơi sang trọng nhất trong căn nhà như gian chính… con cháu lần lượt đến kính cẩn dâng rượu (thọ) và đào (tiên), rồi lễ bái cha mẹ, sau đó mời các cụ dự tiệc mừng. Trong lễ này, ngoài con cháu trong nội bộ gia đình, còn có họ hàng nội ngoại gần xa, lân gia và khách mời đến chúc mừng, chứng kiến niềm hạnh phúc của các cụ và con cháu. Tiếp đến là màn con cháu, khách mời dâng quà tặng thượng thọ cho các cụ. Phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn ( Phúc đức nhiều vô kể, như là biển đông, còn sống lâu như núi Nam Sơn)
Lễ mừng thọ: Lễ mừng thọ thường nhằm dịp sinh nhật hoặc ngày xuân (dịp Tết Nguyên đán). Đây là dịp con cháu báo hiếu ông bà, cha mẹ. Lễ tổ chức to hay nhỏ đều thể hiện được niềm vui của gia đình vì có người sống thọ.
Các lão ông, lão bà được trọng vọng như nhau. Những dịp như thế này mang lại cho các cụ tình cảm ấm áp của con cháu, phố phường, làng xã mà không cảm thấy cô đơn khi tuổi già, sức yếu lúc cuối đời. Đồng thời con cháu hãnh diện với chòm xóm bởi cho rằng nhà có «Phúc » mới có cha mẹ thọ cao. Tại gia đình, con cháu làm lễ cáo gia tiên sau đó thực hiện việc chúc thọ.
Ngày xưa có lệ dâng rượu, dâng đào rồi mỗi người lạy 2 lạy rưỡi, có nhà còn tổ chức tế sống. Khách hoặc họ hàng có lời chúc và quà mừng có nhà mời cả phường hát đến góp vui. Ngày nay con cháu tặng hoa, bà con biếu quà thường là « phong bì ». Nhưng nhiều quan chức dịp mừng thọ cha mẹ trở thành cái cớ để đàn em trả ơn hay hối lộ hoặc có gia đình phải bổ bán kinh phí lo các cỗ mặn sau tiền mừng không đủ sinh ra cãi nhau…Nhưng cái đó làm mất dần ý nghĩa tốt đẹp, nhân văn của việc mừng thọ.
Hình ảnh một cụ ông với trang phục truyền thống của Việt tộc trong ngày thượng thọ

Giày , nón và trang phục được con cháu sắp sẳn trên bàn cho các cụ trước giờ mừng thượng thọ

LỜI CHÚC VÀ ĐỐI TRƯỚNG TRONG NGÀY CHÚC THỌ
Truyền thống của Làng Triều Khúc, Thanh Trì, Hà Nội lại có cách mừng thọ khá đặc biệt. Cụ Cao Hùng Trí, vị bô lão trong làng kể lại: “Theo tục lệ của làng từ hơn 1.000 năm nay, những người đến tuổi 68 sẽ được thành hoàng làng cho thêm 2 tuổi thành 70 tuổi, 10 năm sau lên 80 tuổi 10 năm sau nữa lên 90 tuổi. Những người này được xếp vào hàng thọ trong làng và sẽ được tổ chức mừng thọ vào dịp đầu năm mới từ ngày mùng 9 đến 12 tháng Giêng tại đình làng.
Ảnh trang phục truyền thống một bà cụ trong ngày mừng thượng thọ
mặc áo đỏ khăn xếp, ngồi ghế tràng kỷ

Mũ Đại Hán trên đầu nhà ” Công dân ưu tú Thủ Đô-Vũ Khiêu ” trong ngày thượng thọ

Ảnh hai ông bà cụ trong lễ mừng thượng thọ với Quốc Phục và khăn đóng

Y phục Đại Hán của Mao và Hồ ( tư tưởng về nguồn của họ hồ)

Y phục Đại hán của họ hồ khi bước vào lồng kính còn đến ngày nay

Một số lời chúc ngày xưa hay thường thấy trong các dịp chúc thọ như là: 如東海,壽比南山 “Phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn”, 導壽綿長 “Đạo Thọ Miên Trường” hay: 日月長明; 松柏長春; 榮壽誌慶; 無量壽佛; 晉爵延齡,永祝遐齡; 鶴算龜齡;南山獻壽; 壽域宏開; 奉殤上壽等 Tức là: Nhật Nguyệt Trường Minh ; Tùng Bách Trường Xuân; Vinh Thọ Chí Khánh; Vô Lượng Thọ Phật; Tấn Tước Diên Linh (thăng chức sống lâu) Vĩnh Chúc Hà Linh (dài chúc xa tuổi), Hạc Toán Quy Linh (tuổi như rùa hạc), Nam Sơn Hiến Thọ; Thọ Vực Hoành Khai (tuổi thọ mở rộng), Phụng Thương Thượng Thọ (sống lâu không chết trẻ).. Trong lễ mừng thọ có thể có câu đối. Ví dụ: – Câu đối chúc thọ thông thường như: 福延永劫,壽樂綿長 “Phúc duyên vĩnh kiếp,Thọ lạc miên trường”. 四時春在首,五福寿为先 “Tứ thời Xuân tại thủ, Ngũ phúc Thọ vi tiên”. 香辛到老方知桂, 秀茂泾秋始识松 “Hương tân đáo lão phương tri quế, Thúy mậu kinh thu thủy thức tùng”. 天添歲月人添寿,春滿乾坤福滿堂 “Thiên thiêm tuế nguyệt nhân thiêm Thọ, Xuân mãn càn khôn Phúc mãn đường”. – Mừng 2 cụ cùng thọ và con cháu xum vầy: 百階上椿萱茂,萬足门前桂蕙馨 “Bách giai đường thượng xuân huyên mậu, Vạn túc môn tiền quế huệ hinh”.
GS-TS Trần Văn Khê (trái, 90 tuổi năm 2010) đánh đàn kìm và GS-TS Trần Quang Hải – con trai ông – gõ nhịp sênh tiền trong một buổi sinh hoạt âm nhạc dân tộc tại tư gia nhân ngày mừng thượng thọ 90. Ảnh: A.V.
Pétrus Trương Vĩnh Ký (1837 – 1898), là một nhà văn hoá lớn, nhà ngôn ngữ học, nhà giáo dục học

Nội các Ngô Đình Diệm trong ngày đầu năm 1956

Vua Bải Đại trong y phục truyền thống của Việt tộc.

Vua Hàm Nghi trong y phục truyền thống Việt tộc.

NÉT VĂN HOÁ TRONG NGÀY THƯỢNG THỌ CỦA NHÀ VĂN HOÁ LỚN VŨ KHIÊU
Trong những hình ảnh mà đỉnh cao khét lẹt trình diển trước ống kính của truyền thông nhà nước, nhà anh hùng lao động, một trí thức thời đại, cụ Vũ Khiêu đã xúng xính với chiếc áo đỏ đầy tiếng Hán. Hình như đây không phải là trang phục truyền thống Việt dành cho người có tuổi ở VN.


Mừng Thọ Vũ Khiệu *

Hôm nay mừng thọ Vũ Khiêu
Vú em hai cháu sớm chiều cho ăn
Cố già rõ mặt Hán gian
Anh hùng lao động lường gàn dân ta

Chuột Tàu gặm nát sơn hà
Phèng la trống mõ ác ma lạc loài
Hổ mang trằn trọc canh dài
Trăm phương nghìn kế độc tài hại dân

Khoe khoang nhà ngộ đầy phân
Mao – Hồ lổn nhổn giữ phần chó săn
Ngộ còn viết báo làm văn
Khùng điên ỉa bậy Minh Xuân đăng đàn

Nguyễn Du bóp dái chết dần
Âm hồn gào thét qủy thần kêu oan
Thúy Kiều tủi nhục trăm ngàn
Phá trinh con gái thế gian căm hờn

Tranh nhau cắn xé móc trôn
Xác xơ méo mó cái lồn thảm thê
Hiếp dâm nghìn chữ ê chề
Truyện thành tã rách chó chê mèo cười

Xuất thân nòi giống đười ươi
Từ hang Pác Bó ma chơi yêu hồ
Chúng còn bợ đít tung hô
Chín mươi tám tuổi cao đồ mấy ai?

*Giặc văn hóa Vũ Khiêu chính thức 98 tuổi nhưng báo đài tuyên truyền ngoa ngoét 100 tuổi
17.9.2014 Lu Hà

Mỗi con người khi sinh ra đều có trong mình những nhân cách nhất định. Tôi, bạn và tất cả mọi người cũng thế. Nhân cách con người đi cùng chúng ta, trưởng thành cùng chúng ta từ lúc chào đời cho đến lúc ra đi về cõi vĩnh hằng. Không có nhân cách nào là xấu mà cũng không có nhân cách nào đẹp hoàn toàn, chỉ có những nhân cách trong sáng khi chúng ta biết “mài giũa”, “giữ gìn”, “trân trọng” nó.Tục ngữ Việt Nam có câu: “ Giấy rách phải giữ lấy lề”. Con người cũng vậy, dù trong hoàn cảnh nào thì cũng phải biết coi trọng nhân cách của bản thân, tránh làm những điều tổn hại đến danh dự, nhân phẩm. Đặc biệt quan trọng đối với những người làm văn hoá và những người lớn tuổi có nhiều danhvọng trong xã hội.
Nơi đỉnh cao khét lẹt Vũ Khiêu người ta không thấy đợợc môt nhân cách lớn ?? Mà chỉ thấy toát ra toàn mùi mùi Đại Hán

Đỉnh cao Văn Hoá Vũ Khiêu với trang phục sặc mùi Đại Hán
bên cạnh hai thiếu nũ Việt

Cọp chết để da, người ta chết để tiếng, qua kỳ mừng thượng thọ ( Lão thọ) 100 tuổi vừa qua, có lẽ tiếng tăm của cụ đã vang danh trong hàng ngủ các đỉnh cao cháy rụi của giới lão làng hiện nay tại Hà Thành.
Cụ Vũ Khiếu không chỉ là người vang danh thiên hạ về tư tưởng nổi bật “ÁI ĐẠI HÁN” , cũng là người từng đề nghị hoa MỒNG GÀ ( MÀO GÀ) là QUỐC HOA của VN (?!). Mẫu quốc hoa lọt được vào tầm ngắm của đỉnh cao văn hoá Vũ Khiêu, quả là một loại hoa gắn liền trong dòng sinh mệnh của của nhà văn hoá lớn nầy.
Với một cách châm biếm khá tế nhị của TS Nguyễn Xuân Diên” về cụ Vũ Khiêu, rằng: “Cụ Vũ Khiêu là một người hiếm có trên đời, cụ có đủ NGŨ PHÚC: Phú (giàu, có đến mấy cái nhà), Quý (sang, Sinh nhật mà có nguyên thủ đến chúc tụng), Thọ (sống lâu), Khang (Khỏe mạnh), Ninh (yên ổn). Nhưng mà cụ trước sau KHÔNG PHẢI LÀ HỌC GIẢ. Cụ Vũ Khiêu chỉ là một nhà tuyên huấn, và là nhà tuyên huấn có học nhất trong đám tuyên huấn.”

Ảnh của đỉnh cao khét lẹt Vũ Khiêu trong ngày mừng thọ ( đầu đội mão Đại Hán)

Trở lại với đề nghị hoa Mào Gà là quốc hoa, cụ được mọi người hỏi tại sao cụ lại gắn bó với hoa mào gà; có điều gì đặc biệt mà ông muốn nó trở thành Quốc hoa?

Cụ tâm sự: “Hoa mào gà được trồng nhiều ở nông thôn, gần gũi với người dân. Hoa tượng trưng cho con gà trống, được yêu quý trên đất nước ta. Trong dân ta có câu “Xưa nay gà trống vẫn anh hùng/ Cất tiếng chào đời thế giới rung”. Sáng sớm gà trống cất tiếng gáy, gọi mọi người thức dậy và làm rung động cả thế giới.

Hình tượng gà trống tiêu biểu cho một khí thế anh hùng. Bất cứ con vật nào xâm chiếm lãnh thổ, nó đều chiến đấu bảo vệ đến cùng. Trong một đàn gà thì gà trống bao giờ cũng đứng đầu đàn, nếu nó kiếm ăn được, nó đều kêu gọi đàn gà con, gà mái đến ăn. (Nguồn: http://danviet.vn/xa-hoi/nguoi-tung-de-xuat-chon-hoa-mao-ga-la-quoc-hoa-dong-tinh-chon-hoa-sen-113045.html).

Xem lời phản biện của TS Nguyễn Xuân Diện như sau:

Cháu là Tễu, xin phản biện cụ tý, cụ nhé:

1- Cụ bảo: “Hoa mào gà được trồng nhiều ở nông thôn, gần gũi với người dân”. Cụ nói thế nào chứ, quê cháu và nhiều nơi cháu đi qua, chẳng mấy khi gặp hoa mào gà.

2- Trong dân ta có câu “Xưa nay gà trống vẫn anh hùng/ Cất tiếng chào đời thế giới rung”. Câu này cháu cũng chưa nghe thấy bao giờ!

Cháu chỉ thường nghe câu này:

Kiếp sau xin chớ làm người
Làm con gà trống sống đời tự do
Sáng ra thì gáy o…o…
Suốt ngày đạp mái khỏi lo trả tiền
Đến chết cũng sướng như tiên
Thiên hạ cung kính đặt lên bàn thờ

3- Cụ bảo: “Sáng sớm gà trống cất tiếng gáy, gọi mọi người thức dậy và làm rung động cả thế giới”. Cụ đúng là nhà tuyên huấn đại tài, và được phong đến giáo sư và 2 lần Anh hùng lao động thời đổi mới quả không sai!

Có độc giả mách cháu: Ngạn ngữ thế giới có câu: “Con gà tưởng trời sáng là do tiếng gáy của mình” để chỉ những người dốt mà tự phụ.

4- Cụ bảo: “Trong một đàn gà thì gà trống bao giờ cũng đứng đầu đàn, nếu nó kiếm ăn được, nó đều kêu gọi đàn gà con, gà mái đến ăn”. Câu này thì cháu phản biện đến cùng.

Vì hồi cháu mới về cơ quan, đang tuổi trai tơ các bác các chú có nói với cháu chuyện này, như thế này cơ: Gà trống rất khôn và cũng rất kiêu. Mỗi khi trông thấy mấy ả gà mái đằng xa. Hắn lười đến nỗi không thèm chạy lại, mà cứ đứng nguyên một chỗ, cúi xuống mổ một hòn sỏi, kêu toáng lên: “Thóc thật! Thóc thật!”. Đám gà mái nhẹ dạ, chạy lại, thế là chàng….hành sự luôn, chạy đằng trời. ( phần viết bằng màu tím là trích từ trang Blog Tểu).

KÉT LUẬN:

Qua cách ăn mặc của cụ Vũ Khiêu, người bàng quang có thể thấy đươc nơi cụ một nhân cách đặc dị, đại diện cho thế hệ của những nhà văn hoá lớn của CHXHCNVN. Nhân cách của người có tuổi rất quan trọng vì đó là cái vốn tích lũy theo chiều dài của tuổi tác.

Nhân cách là hệ thống những phẩm giá của một người được đánh giá từ mối quan hệ qua lại của người đó với những người khác, với tập thể, với xã hội và cả với thế giới tự nhiên xung quanh ta, Nhân cách là một thứ giá trị được xây dựng và hình thành trong tòan bộ thời gian con người tồn tại trong xã hội, nó đặc trưng cho mỗi con người, thể hiện những phẩm chất bên trong con người nhưng lại mang tính xã hội sâu sắc.

Một phần nào nhân cách được tìm thấy qua cách ăn mặc. nhân cách vừa là nội dung, vừa là cách thức biểu hiện của mỗi cá nhân riêng biệt.

Nhân cách biểu hiện thế giới cái tôi của mỗi cá nhân, là sự tổng hợp của các yếu tố sinh học, tâm lý, xã hội, tạo nên đặc trưng riêng về di truyền, về sinh lý thần kinh, về hoàn cảnh sống của cá nhân theo cách riêng của mình. Mỗi cá nhân tiếp thu những giá trị phổ biến của văn hoá xã hội, từ đó, thông qua sự lọc bỏ, tự tiếp nhận của bản thân để hình thành các giá trị định hướng của nhân cách. Các giá trị như lý tưởng, niềm tin, quan hệ lợi ích, nhận thức và hành động được mỗi cá nhân lựa chọn để xác lập hành vi cụ thể, hình thành nhân cách trong quan hệ xã hội. Nhân cách được định hình bởi hệ thống những phẩm giá thể hiện qua các mối quan hệ của con người xuất phát từ tâm lý, tình cảm, nhân sinh quan, nhận thức về bản thân và xã hội. Nhân cách là đặc trưng của từng cá nhân, là bản chất thực của con người. Phía trước mọi người, trong cuộc đời, luôn có nhiều con đường. Người thiếu nhân cách sẽ mất phương hướng khi chọn lựa con đường chính đáng cho mình.

Cụ Vũ Khiêu chắc không xa lạ gì với câu: Hữu xạ tự nhiên hương. Cái hay cái đẹp tự nó tỏa ngát hương. Không cần ai phải giới thiệu, Cuộc sống của chúng ta được bày tỏ qua tư cách, thái độ và nhân cách của chúng ta. Sự thật muôn đời vẫn là sự thật.


Cảnh Giác Giặc Văn Hóa

Hãy đứng dậy đồng bào dân tộc
Vững lòng tin khóc lóc làm chi
Diệt bầy hán ngụy man ri
Ba Đình đập nát nguyện ghi sử vàng

Nền văn hóa vẻ vang quốc tổ
Hồn Nguyễn Du muôn thuở Thúy Kiều
Chỉ tên vạch mặt Vũ Khiêu
Manh tâm cưỡng hiếp đặt điều Minh Xuân

Theo lệnh đảng ngu dân mạo hóa
Sửa Truyện Kiều chó má Sở Khanh
Uế xù cóc nhái tranh dành
Tanh hôi nghìn chữ xú danh tà quyền

Chúng hủy hoại miếu đền truyền thống
Phá tinh thần nòi giống của ta
Ca dao sử ký nước nhà
Cú diều xuyên tạc sơn hà lầm than

Óc bại liệt cù lần lấp liếm
Trình độ dân thấp kém ngu lâu
Văn thơ nhơ nhuốc ruồi bâu
Công nông giai cấp đít trâu vấy bùn

Dân mất gốc chổi cùn Lê Mác
Hồ Chí Minh gọi giặc làm cha
Uốn lưng dâng hiến Hoàng Sa
Tây Nguyên Bản Giốc Trường Sa mất dần

Thương con trẻ ngu đần phờ phạc
Không tương lai ngơ ngác đi đâu
Giáo sư tiến sĩ mào đầu
Mua bằng bán tước lâu nhâu một bầy

Lũ chúng nó cáo cầy ăn bẩn
Theo giặc Tàu biển lận tinh hoa
Bản quyền dày xéo nhạt nhòa
Đạo văn ăn cắp vịt gà kêu to

Không biết ngượng chơi trò cu tý
Cuốn Ngục Trung Nhật Ký của ai
Gìa Hồ phổng dái nằm dài
Danh nhân thế giới cãi hoài chuột dơi

28.4.2014 Lu Hà



Ô Hay Thằng Giặc Vũ Khiêu

Ô hay thằng giặc Vũ Khiêu
Nhai mì mằn thắn liêu xiêu mảnh hồn
Theo Tàu cam chịu luồn trôn
Bỏ luôn họ Đặng liếm nồn họ tôn

Quan đô hộ phủ Vũ Hồn
Tề thiên đại thánh lộng ngôn khỉ già
Kiều Nhi nước mắt đầm đìa
Nỗi oan cưỡng hiếp bên rìa mả hoang

Trơ trơ chẳng biết bẽ bàng
Nguyễn Du nóng tiết quát thằng Vũ Khiêu
Thanh tao tiết hạnh nàng Kiều
Cớ sao mày dám cú diều sửa đi?

Nghìn năm bia đá còn ghi
Thiên thu bia miệng còn gì Vũ Khiêu?
Mặt mày như cái con tiều
Mốc meo rúm ró bún riêu xu hào

Giáo sư học vị tào lao
Anh hùng lao động xôn xao chuồng cầu
Bọ hung dũi cứt trên đầu
Hảo lơ chú phỉnh ruồi bâu bọ giòi

Vũ Khiêu là cái con bòi
Dở ngô dở ngọng học đòi văn chương *

* Vũ Khiêu và bè đảng manh tâm sửa đi một nghìn chữ trong Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du ( thơ thi sĩ Lu Hà 30.9.2014)

Ngoài bài thơ trên thi sĩ Lu Hà còn ưu ái trao tặng cho vị Giáo sư anh hùng tào lao nầy thêm nhiều bài thơ khác như sau:


Cáo Cầy Là Đây*
gửi giặc gìa văn hóa Vũ Khiêu

Sơn hà linh khí ôi thiu
Sinh con quái vật liu điu mọt đời
Tung hô bợ đỡ qúa lời
Ngo ngoe sản phẩm nửa vời đười ươi

Hiền nhân kim cổ trò cười
Lưu manh hán ngụy chuột dơi sặc mùi
Nhẫn tậm thi bá chôn vùi
Nguyễn Du huyệt mộ ngậm ngùi xót xa

Quan san muôn dặm sơn hà
Rằng năm Gia Tĩnh có nhà lầm than
Thúy Kiều giọt lệ chứa chan
Thương cha em chịu muôn vàn khổ đau

Chữ trinh lấy hiếu làm đầu
Vũ Khiêu trình độ ruồi bâu sửa càn
Truyện Kiều nham nhở điêu tàn
Văn phong Việt ngữ nát tan vì mày

Minh Xuân dơ dáy mặt dày
Anh hùng phá phách cáo cầy là đây
Nấp trong bóng tối giật dây
Nỏ mồm lấp liếm dở ngây dở đần

* Đỗ Minh Xuân và Vũ Khiêu âm mưu phá hoại văn hóa Việt Nam
Nguyễn Tấn Dũng còn khen tặng:
Sơn hà linh khí tại
Kim cổ nhất hiền nhân “

(30.9.2014 Lu Hà)


Tàu Khựa Chính Tông

Vũ Khiêu tàu khựa chính tông
Chẳng lông cũng cánh tồng ngồng chạy rông
Vịt vờ con Lạc cháu Hồng
Hảo lơ nhắng nhít điên cuồng sủa vang

Anh hùng lao động vinh quang
Huân chương sủng sẻng ngênh ngang miếu đền
Đọc bia khảo mộ vì tiền
Bưng bô đảng cộng chính quyền nhân dân

Sặc mùi cò bựa Hán gian
Đại quan thái giám khôn ngoan lọc lừa
Nhà Thanh Mãn Quốc chẳng vừa
Đẩy sang Nam Việt phòng ngừa mai sau

Cha con buôn bán làm giàu
Luồn sâu chui rúc đỏ màu gạch cua
Nhuộm hồng cho cả thày chùa
Tụng kinh gõ mõ mút mùa việt gian

Nguyễn Du bóp cổ chết dần
Nàng Kiều cưỡng hiếp thằng Xuân mặt dày
Sở Khanh bè lũ cáo cầy
Xâm lăng văn hóa một bầy Tàu ô.

thơ mừng thọ giặc văn hóa Vũ Khiêu
16.9.2014 Lu Hà


Giáo Sư Hót Đươc Cục To

Đồng bào nhớ mặt ngộ đây
Đấu chày đít thớt cáo cầy lưu manh
Giáo sư trình độ trẻ ranh
Lều bều trôi dạt chất thành huân chương

Ông to bà lớn nhún nhường
Xun xoe nịnh bợ uốn lưng cúi chào
Chí Phèo thị Nở tào lao
Trong Nam ngoài Bắc thằng nào hơn ta

Ngộ là ngạ qủy ác ma
Nguyễn Du ngộ cũng cho là cỏ rơm
Nương nhờ Mao – Mác chó xồm
Minh Xuân liếm đít bờm xơm Thuý Kiều

Thưa rằng:Tên ngộ Vũ Khiêu
Trọng Sang Hùng Dũng Rứa Phiêu cùng loài
Loăng quăng Mạnh Triết cũng tài
Ba hoa phét lác điếc tai xóm làng

Bắc loa gào thét thiên đàng
Ngộ quen phóng uế khối thằng tranh nhau
Dăm ba chữ nghĩa ba Tàu
Xu hào bắp cải lau nhau xí phần

Nhà cầu đâu thiếu gì phân
Hàng ngày ngộ ỉa chúng chầu chực xin
Sinh viện đại học kìn kìn
Khấu đầu lạy tạ xìn xìn đô la

Vú em thỗn thện vào ra
Để nuôi ngộ sống sơn hà đảo điên
Ngộ quen lên giọng quàng xiên
Kẻ tung người hứng tuyên truyện mị dân.

viết mừng thọ giáo sư rỏm Vũ Khiêu 98 tuổi
16.9.2014 Lu Hà



Phường Nhơ Văn Hóa*

Tranh ăn con cháu Vũ Khiêu
Hảo lơ chí chóe lều bều phân tươi
Hân hoan mũ áo mỉm cười
Bách niên giai lão của trời ông ơi!

Phường nhơ giòng giõi bao đời
Anh hùng lao động rạng ngời tổ tiên
Ễnh ương nhảy cẫng vì tiền
Xọt quang bộ gắp lấn chen chuồng cầu

Giáo sư trình độ ruồi bâu
Chữ nho lổn nhổn đít trâu vấy bùn
Mác Lê lý luận chổi cùn
Khoe khoang Mao tặc trí lùn óc đen

Hàn lâm viện sĩ ho hen
Cầu phong bố khỉ ngợi khen thiên triều
Dã tâm cưỡng hiếp nàng Kiều
Nguyễn Du tức tưởi tiêu điều mả hoang

Minh Xuân trơ tráo điếm đàng
Bàn tay dơ dáy sỗ sàng tỉ tê
Nghìn từ nhớp nhúa ê chề
Hồn thơ Việt tộc não nề hoàng hôn

Đất trời sấm sét mưa tuôn
Tổ cha thằng giặc luồn trôn ba Tàu
Tinh thần văn hóa ma đầu
Nghìn năm văn hiến vì đâu nhạt mờ?

* Vũ Khiêu và Minh Xuân cố tình sửa Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du
. Đánh một đòn chí mạng vào văn hoá Việt, hòng nô lệ Tàu.

2.10.2014 Lu Hà



Anh Hùng Hót Phân Vũ Khiêu

Anh hùng lao động hót phân
Giặc già văn hóa Minh Xuân một bầy
Hán gian đạo tặc cáo cầy
Manh tâm khai quật xác Thầy Nguyễn Du

Tiền Đường tiếng khóc hu hu!
Suối vàng lạnh lẽo âm u gió lùa
Tố Như khóe lệ nhạt nhòa
Trần gian chó má bắc loa sủa càn

Truyện Kiều nham nhở xé tan
Còn đâu trinh tiết non ngàn biển dâu?
Trải bao thế kỷ dãi dầu
Nỗi niềm dân tộc dài lâu vững bền

Kìa bầy cộng phỉ cướp quyền
Búa liềm cờ đỏ nghèo hèn dân Nam
Hồ -Mao gặm nhấm dâu tằm
Mác Lê mạo hóa tối tăm mịt mù

Giáo sư trình độ gà rù
Gìa mồm gái đĩ móc cu ra ngoài
Vũ Khiêu bợ đỡ độc tài
Sống dai cùng đảng lang sài diều hâu

Một hai chầu chực chuồng cầu
Cục to cục bé trắng râu bạc đầu
Quản chi ruồi nhặng đít trâu
Của trời cố hót gái hầu vú đen

Cố già ra sức bon chen
Dăm ba chữ Hán nhử ghèn lòi dom
Chổng mông tĩ đỏ lòm lòm
Hàn lâm viện sĩ chưa dòm đã khen.

gửi giáo sư rỏm Vũ Khiêu
2.10.2014 Lu Hà



Hiền Nhân Thổi Kèn

Lim dim mắt cóc gật gù
Trông như thằng đểu bố cu thợ cày
Áo hoa mũ mão mặt dày
Văn chương vón cục đọa đầy dân ta

Mấy trang khảo cứu vịt gà
Sinh viên cổ cánh chu cha cố gìa
Tố Như nước mắt đầm đìa
Thân phơi nội cỏ râu ria nhạt phèo

Thày Tàu hăm hở leo trèo
Lên cơn động hớn hắt heo cánh đồng
Minh Xuân sờ tĩ nắn mông
Nghìn từ thối rữa trụi lông nàng Kiều

Mưu mô bày đặt Vũ Khiêu *
Diệt văn hóa Việt Khả Phiêu bầy đàn
Trọng Sang Hùng Dũng phong quan
Gọi là viện sĩ hiền nhân thổi kèn

Sơn hà cóc nhái bon chen
Cổ kim nhơ nhuốc chó khen mèo cười
Hán gian ngạ qủy đười ươi
Trường kỳ mai phục hại đời mọt dân

*Vũ Khiêu. Minh Xuân sửa Truyện Kiều thực hiện âm mưu tàn phá văn hóa Việt, tạo cơ hội cho giặc Tàu xâm lăng
3.10.2014 Lu Hà



Nghề Thày Tàu Béo Bở

Nghề này lòe loẹt tức cười
Giống con khỉ đột đười ươi lạc loài
Vũ Khiêu đứng đó chứ ai
Anh hùng lao động biệt tài móc phân

Xọt quang bộ gắp tranh phần
Ưu tiên nhung nhúc viện hàn lâm xơi
Đọc bia đền miếu dễ chơi
Xăm soi kính lúp tả tơi chữ Tàu

Mấy trang khảo cứu nát nhàu
Văn nô bồi bút cúi đầu cố ơi!
I tờ trình độ chuột dơi
Ăn gian nói dối lả lơi bướm hồng

Sớm khuya thụt ống cạo lông
Truyện Kiều chôm chỉa thổi phồng Minh Xuân
Trèo đèo lội suối săn gân
Áo nâu túi vải nửa gần nửa xa

Bằng Tường Phúc Kiến quê nhà
Huyênh hoang giòng tộc chói lòa phân tươi
Theo Mao Xáng Xế mới hời
Ba Đình xưng tụng sáng ngời hiền nhân.

gửi giáo sư rỏm Vũ Khiêu
3.10.2014 Lu Hà



Ô Hay Cái Mặt Thằng Phiêu

Ô hay cái mặt thằng Phiêu
So vai rụt cổ con tiều của ai?
Con nuôi của đảng độc tài
China Mao tặc lang sài Á Châu

Huân chương bán nước cho Tàu
Hân hoan Phú Trọng Gạc Ma thuở nào
Cô hồn chiến sĩ nghẹn ngào
Chết không kịp ngáp máu đào thành sông

Lưỡi bò liếm trọn biển Đông
Công hàm ký kết Hồ- Đồng chuyển giao
Lim dim mắt cóc thì thào
Ông ơi! cái hĩm bướm đào nhờn ra *

Sướng mày làm khổ dân ta
Bòi tù cu hãm sơn hà lầm than
Cam tâm trọn kiếp việt gian
Con rơi nay đã lớn dần to cao

Nguyễn Tất Trung, dám tự hào
Mẹ Xuân tức tưởi lệ trào bờ mi
Cao lâu mĩ tửu đầm đìa
Một đêm quắn đít còn gì giang san.

* Lê Khả Phiêu, bị Tàu dùng mĩ nhân kế sai gái đĩ vần một đêm sinh con rồi bán nước luôn.

3.10.2014 Lu Hà



Vả Miệng Cú Diều

Tẩy chay vả miệng cú diều
Văn chương sủi cảo bún riêu cua hầm
Trâu già nổi cục da thâm
Cậy hơi đại hán hiếp dâm Thúy Kiều

Minh Xuân chó má viết liều *
Sửa đi nghìn chữ tiêu điều Nguyễn Du
Nắm xương hài cốt vi vu
Dế đàn nức nở âm u huyệt sầu

Thăng trầm bao cuộc bể dâu
Hồn thiêng sông núi dãi dầu nắng mưa
Văn Lang nòi giống hay chưa
Ầu ơ tiếng hát sớm trưa canh chầy

Bắc Phuơng hăm dọa đọa đầy
Tổ tiên ta vẫn ngất ngây bướm hồng
Hoa xinh chan chứa mây rồng
Theo dòng sinh mệnh Lạc Hồng còn đây

Tố Như giọt lệ vơi đầy
Cớ sao bè lũ cáo cầy Vũ Khiêu
Âm mưu xé nát Truyện Kiều
Dã tâm hán hóa tung chiêu hỏa mù

Ngu dận chính sách đèn cù
Trường kỳ mai phục oán thù nợ xưa
Hàn lâm viện sĩ đò đưa
Bao phen mướp đắng mạt cưa trò mèo.

*Vũ Khiêu và Minh Xuân âm mưu phá hủy văn hoá Việt Nam, tấn công đại thi hào Nguyễn Du
bằng cách sửa chữa lại văn bản tác phẩm Truyện Kiều.
2.10.2014 Lu Hà


 viết ngày 3.10.2014 LÝ BÍCH THỦY

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét