Theo tôi người Việt Nam
chúng ta hiện
nay đã trải qua 5 đời thừa thãi. Cũng như
gia đình tôi phải tính từ đời ông tôi, đời cha tôi, đời tôi, đời con tôi và đời
cháu tôi.
Sự nghèo đói bần cùng ngu dốt
thì quá hiển nhiên. Suốt một thế kỷ nay con người ta chỉ nuôi lòng sôi sục căm
thù nhau. Ở đâu cũng chỉ nghe hai tiếng " kẻ thù " Sao mà chúng ta lắm
kẻ thù vậy? Kẻ thù giai cấp, điạ chủ, tư bản , đế quốc, kẻ thù trí thức, tiểu
tư sản v.v…Kẻ thù bằng xương bằng thịt chưa đủ lại còn có thêm loại kẻ thù tư
tưởng. Ngày nay là các thế lực thù địch nước ngoài vô hình tướng. Còn cái thế lực
thù địch nước ngoài cụ thể truyền kiếp như giặc Tàu thì lại không tính đến.
Cái kẻ thù tư tưởng này thì
chỉ mới có một thế kỷ nay ở Việt Nam được viết thành sách, thành khái niệm
không rõ ràng. Cái thằng kẻ thù tư tưởng quái gở này, phải bị tiêu diệt, đàn
áp, bắn giết hoặc bỏ tù những ai có suy nghĩ suy tư gì đó khác đảng. Họ dò xét
tư tưởng cuả nhau qua bài báo, bài thơ, qua các tác phẩm văn học, hoặc bên quán
nước viả hè. Giết chết tư duy sáng tạo, suy nghĩ , tư tưởng cuả người khác tức
là biến con người trở về thành thú vật.
Các nhà duy vật biện chứng cộng
sản rõ ràng là bị tâm thần. Nhưng không hiểu sao người ta lại dễ ràng tin rằng:Loài
người ta từ con khỉ qua lao động mà thành người, từ leo trèo hái lượm mà xuống
đất đẽo đá, trồng trọt trăn nuôi nhờ đó mà có tư duy phát triển thành người. Lập
trình này có thể suy luận biện chứng là như vậy. Cái quá trình tiến hoá hàng chục
triệu năm Mác và Mao lại gói gọn trong một đời người. Tế bào vỏ não, các gen di
truyền có thể được chọn lọc đào thải hàng chục triệu năm lại bị bỗng nhiên sổ
toẹt, mà chỉ chấp nhận lao động là vinh quang. Lao động nảy sinh ra trí tuệ và
họ sẵn sàng giết chết tất cả trí thức để đưa những tầng lớp lưu manh, vô sản
hoá mà sự thông minh trí tuệ hơn con khỉ một chút. Cơ bản là đã qua lao động,
bây giờ phải học tập để thành tầng lớp trí thức cho cái đảng cuả Mác, cuả Mao.
Tôi chưa muốn nói các nhà duy tâm, thần học và các khoa học gia duy truyền học
quả quyết, dù có tiến trình hàng chục triệu năm con người cũng không thể có nguồn
gốc từ con khỉ hay con đười ươi được.
Như lời nhà báo Bùi Tín :
"Pol Pot tên đồ thể diệt
chủng đã dạy đàn em rằng: phải có gan diệt bỏ thế giới cũ, con người cũ, không
chút do dự, thương tiếc theo tình cảm tiểu tư sản, mà phải có gan, “tinh thần
sáng suốt, sáng suốt, rất sáng suốt” của người cộng sản chân chính để phá bỏ
triệt để xã hội cũ, kể cả con người cũ, thấy máu chảy đầu rơi mà không chút ghê
sợ. Hắn dạy đảng viên của hắn: cuộc sống sinh ra từ máu chảy, từ cái chết. Kinh
khủng một học thuyết giết người không ghê tay, một học thuyết chủ trương và cổ vũ
giết vô vàn sinh mạng con người.
Riêng Duch, tên đồ tể ngoại
hạng, chịu trách nhiệm trực tiếp về cái chết của 12.380 tù nhân trong trại tù
Tuol Sleng, kể rằng hắn có một lập luận riêng để dửng dưng khi tự tay giết người,
đập gậy vào đầu, quật trẻ em vào gốc cây, vào tảng đá, là: “mày chết tao cũng
không thiệt mất gì, mày sống tao cũng không được lợi gì, tao bất cần, tao làm
phận sự của tao "
Một thế kỷ qua chúng ta phải
sống không có tự do sáng tạo tinh thần. Vì thuyết khỉ tổ cuả Mác, vì sự mù
quáng vô học cuả tầng lớp lãnh đạo và bọn cai thầu văn nghệ mà ngày nay tôi và
các bạn phải đọc những vần thơ như đấm vào tai. Tôi làm thơ không hay, nhưng chẳng
có ai bắt bò, bắt bí tâm hồn sáng tạo cuả tôi. Tôi mong rằng sẽ cùng các bạn
văn thi sĩ hải ngoại cùng nhau thi đua sáng tác cho tuổi trẻ Việt Nam và cả cho
các bậc tiền bối cuả chúng ta phải bị trói buộc bẻ cong ngòi bút, phải tủi nhục
sống qua cả một thế kỷ thưà thãi vô dụng
Khôn Hay Dại Hở Trời?
Ta đã sinh ra ở cõi đời
Dù khôn dù dại cũng là người
Văn chương thơ phú là căn
tính
Tấm lòng chia sẻ với muôn
nơi
Biết đâu chẳng có thằng sân
sổ
Viết lách như mày quá tự do
Thơ phú xem thường khinh
phép nước
Vạ mồm phải chiụ tội càng
to…
Thuế khoá quyền hành cuả
chúng tao
Cầm cân nảy mực trí Mao Hồ
Thân trâu kiếp ngựa thằng cu
bé
Làn roi chuyên chính nếm mùi
chưa?...
Thơ phú cuả mày đâu có hay
Chua chua đắng đắng lại cay
cay
Chê bai ca thán đời dung tục
Dở khóc dở cười buồn thảm
thay…
Mày cứ bô bô kể hết ra
Chân tình gan ruột nỗi riêng
tư
Vô tình mày cũng moi ra hết
Thói hư tật xấu của chúng
tao…?
Đại diện ước mơ mộng hão huyền
Chủ trương đường lối cứ
tuyên truyền
Hiếu trung xã hội vuông tròn
cả
Lý tưởng tôn thờ đã bốc
men...?
Muốn sống khôn ranh phải ngợi
ca
Tranh tài dối trá có sao đâu
Hoan hô dẻo kẹo như ông Hữu
Miệng lưỡi không xương bạc
mái đầu….
Thân xác thì ai cũng giống
ai
Sang hèn rồi cũng phải chôn
vùi
Riêng cái óc người thì khác
hẳn
Mấy thập kỷ qua cứ nhuộm
hoài
Danh xưng cao học nghe mà sướng
Phúc đức cho ai thoả ước
mong
Suối vàng tìm lại mùi hôi thối
Một đời thanh bạch chẳng
giàu sang...
Ta vẫn làm thơ chỉ khóc than
Thương bao thân phận bọt bèo
tan
Không quen xu nịnh đời tôi mọi
Lạc bước đầu thai ở thế trần?...
Nghe nói dân ta giác ngộ cao
Mọi người được phép chỉ reo
ca
Tự hào tràn ngập hơn khổ cực
Đánh thắng bao nhiêu cường
quốc to?
Thơ phú ruồi bâu lũ lạc loài
Tâm hồn què quặt ruợu men
say
Vinh danh dốt đặc lên thần
tượng
Phá huỷ non sông hại giống
nòi.
Suy tư đâu phải của riêng ai
Ta vẫn làm thơ để tặng đời
Nếu phải mang danh là phản động
Là khôn hay daị hở trời ơi!
2008 Lu Hà
Uớc Vọng Của Con Người Là Thế
Giới Tự Do
Tôi đã sinh dưới trời đất,
chỉ biết trên đầu tôi là bầu trời tự do. Dưới chân tôi là một dải đất mông mà Tổ
Phụ cuả tôi là ông Adam và bà Eva đã để lại và hàng tỉ người khác. Tôi cùng với
chúng sinh là bạn bè, sống hoà bình trên hành tinh này. Tôi không biết trên đầu
tôi còn có ai sẽ áp bức đè nén tôi không? Dù là nhà nước độc tài, đảng phái,
hay một tổ chức nào? Tôi không gây thù hằn với ai. Tôi không mang tội với tha nhân.
Tôi làm thơ viết văn trước hết là cho tôi, cho cái thằng tôi hưởng dụng trước
tiên. Sau đó tôi mới nghĩ đến thiên hạ. Tôi làm thơ rất nhiều có đến gần nghìn
bài. Tôi sao chép thành nhiều điã CD và gưỉ cho các người thân, không chỉ một
người mà nhiều người và dặn nếu chả may tôi chết đi thì sẽ mang đến nhà in và
in ra thành sách. Tôi không có ý định in khi tôi còn sống. Điều đó nói lên tôi
không thích danh tiếng. Chính danh vọng hư danh sẽ giết chết cảm hứng sáng tác
cuả tôi.
Người đời thường hằn học căm
ghét tôi là vì sao ? Và tôi cũng có nhiều bạn thơ văn tri kỷ tri bỉ, họ bảo
tôi: anh cứ viết đi, viết nhiều vào. Chúng tôi rất thích đọc những gì anh viết.
Tôi gửi cho báo Tố quốc, chủ bút và ban biên tập quý mến tôi và đăng là quyền
cuả họ. Họ là con người tự do, họ làm chủ chính họ. Bài viết cuả tôi rất nhiều
người thích đọc, vì họ tìm ở tôi một sự chân thật, ngang tàng và đáng yêu. Họ
biết văn thơ tôi không hề luồn cúi ai, xu nịnh ai. Nhưng cũng lắm kẻ tiểu nhân
có đến hàng tá chứ có ít đâu luôn tìm mọi cách châm chọc vì lý do tâm lý cá
nhân. Nếu như tổ quốc Việt Nam lắm người quân tử thẳng thắn, hào khí biết người
biết ta, thì chắc chắn sẽ không có đảng cộng sản độc tài ngự trị trên quê
hương, chắc chắn sẽ không có ông Hồ Chí Mít là một kẻ không biết làm thơ mà muốn
được phong thánh, đảng tự phong là danh nhân văn hoá dỏm cuả thế giới, chắc chắn
không có 3 triệu đồng bào tỵ nạn cộng sản sống ở nước ngoài.
Tôi biết nhiều người mến tôi
và họ thưà biết tôi không phải là loại người ưa thích được khen ngợi, họ sợ tôi
kiêu căng mà mất cảm hứng sáng tác. Tôi hiểu sự im lặng rất đáng yêu và giàu
trí tuệ tình cảm cuả họ. Trong khi đó khoảng gần chục người cứ lăng xăng lái
xái ném hoả mù trứng thối dưới các bài viết cuả tôi, la lối tẩy chay để chặn họng
tôi. Rồi họ làm thơ con cóc để nguyền ruả tôi và ký luôn tên tôi xuống dưới mới
đểu chứ? Nhân cách tồi tàn như vậy, lại muốn nói chuyện đạo đức văn học với tôi
đây? Họ dùng mọi lời lẽ tiểu nhân, đê tiện hạ đẳng để hạ nhục tôi, dùng mọi biện
pháp tâm lý sơ đẳng cuả loài vật để uy hiếp tôi. Cái này chỉ đáng nên dùng ở Việt
Nam sẽ đắc dụng hơn. Nhưng quy luật cuả tư duy cảm hứng thật lạ lùng, chính những
lời đe doạ, xỉ nhục, lăng mạ đó lại tạo ra những cảm hứng sáng tác theo một
hình nghệ thuật mới. Tôi gọi là văn hoá chửi và một dòng thơ chửi đã ra đời .Chử
lại những kẻ vô lý vì ghen tuông, kèn cưạ, đểu giả, lăng loàn. Vì họ sợ tôi làm
thơ đụng chạm đến quyền lợi vật chất cuả họ, vì sự thèm khát danh vọng cá nhân,
vì không muốn có ai hơn mình, quan điểm bình đẳng giai cấp, bình đẳng về vật chật,
tinh thần và sáng tạo.
Chửi bằng thơ lục bát, song
thất lục bát, bảy chữ, tám chữ, đường thi là một hình nghệ thuật sa sỉ trong thời
buối độc tài chỉ nghe những lời chửi mất dạy cuả bọn vô học có chức có quyền:
đ. m mày, đồ đĩ điếm. đ.m con Hồng, con Nga, con Lan làm thơ viết baó., đ.m mày
chúng ông làm công an đây, ngày là công an đêm đi nhà thổ, ăn cướp thì làm đéo
gì được chúng ông…. Xin lỗi tôi buộc phải viết như vậy vì không có cách nào để
nói rõ hơn là họ đã chửi tục như vậy đó.
Ngày xưa muốn làm thơ viết
văn phải qua trường, phải có bằng, có thẻ nhà thơ nhà văn. Treo thẻ là treo
niêu, là mất quyền sáng tác, có viết cũng không ai đọc. Vì có báo nào chịu đăng
đâu? Dù có tài cũng thành vô dụng thôi. Ngày nay tôi gưỉ bài cho báo tổ quốc
đăng hay không là quyền cuả họ. Một số ngưòi căm thù tôi như điạ chủ, phú nộng
ngày xưa là vì lý do tâm lý cá nhân. Họ viết phản hồi tục tĩu chửi tôi, thì tôi
làm thơ mắng lại, dạy dỗ họ nên người. Phải chăng tôi không bằng Hồ Chí Mít, lời
dạy cuả tôi không đáng giá vì tôi chỉ là một người làm thơ trào phúng, tôi
không phải làm chùm đạo tặc, chùm lãnh tụ lưu manh như ông Hồ Chí Mít? Thật ra
tôi có ngán thằng lưu manh tiểu nhân nào đâu? Như vậy còn ít đấy, ở đây chỉ có
khoảng 10 đến 20 thằng cam thì ăn nhằm gì. So với hơn 60 năm sống dưới chế độ độc
tài cai trị cuả đảng, quan điểm giai cấp,chính sách ngu dân, kèn cưạ cá nhân
thì có hàng vạn bọn lưu manh đá cá lăn dưa đầu trộm đuôi cướp có nghề, có nghiệp
vụ đào tạo
Bản chất cuả bọn lưu manh chuyên
nghiệp này là suả dai, suả mãi hy vọng sói mòn tâm lý, gây mệt mỏi có bài bản
cuả trường dạy chó. Họ không ngu như ta tưởng, bọn phát xít cũng như cộng sản
không ngu khi dùng thủ đoạn mồi chài ,cưõng bức, hạ nhục, ly gián, khai thác
mâu thuẫn v.v.. . Về chiến thuật haị người chúng không ngu, chỉ có chúng ta
ngây thơ và nhẹ dạ cả tin tôi. Nhưng cả chiến lược tổng quát thì chúng nó lại cực
ngu. Chủ nghiã cộng sản không ngu khi dùng thủ đoạn lưà bịp dối trá, giống như
quỷ Satan muốn vượt mặt thiên Chuá. Họ chỉ có lý do duy nhất để kiếm chuyện với
tôi là tôi không khiêm tốn học tập bác Hồ cuả họ, tôi viết nhiều quá tranh mất
phần người khác, tôi là kẻ háo danh, chỉ tìm mọi cách khoe thơ để cái tôi được
thoả mãn. Ngưòi ta viết phản hồi không có thơ, còn hắn cứ ném thơ vào có ý truyền
bá về cái tài làm thơ cuả hắn. Ai chả biết hắn hay thơ, xuất khẩu thành văn.
Quái lạ hắn cũng sinh ra ở Bắc Việt, sao hắn chả giống chúng ta tí nào cả. Hắn
là dị nhân, là quái vật, hắn là, hắn là vân vân và vân vân...Tại sao trời đất
sinh ra hắn như vậy, mà lại không sinh chúng ta là các cam được như vậy? Hắn là
một tên điạ chủ tinh thần đáng ghét, đáng căm thù. Nếu gặp hắn ngoài đường ta sẽ
bỏ chạy hoặc xúm vào hội đồng đánh chết tươi hắn đi mới hả ...
Nguyện Cầu
Con chắp tay thành kính nguyện
cầu
Cầu cho bóng tối sẽ qua mau
Cho quê hương bốn muà hoa
trái
Mong nắng về thơm trái tự do
.
Bạn hỏi vì sao đất nước ta ?
Bao nhiêu thập kỷ nối thương
nhau
Làng quê xơ xác màu cờ đỏ
Vắng bóng trăng soi những điệu
hò ...
Từng đoàn già trẻ rủ đi đâu
Mồ mả cha ông cũng dã từ
Chen chúc tha phương tìm miếng
sống
Phu xe bới rác giưã thành đô
Bạn hỏi vì sao lắm kẻ giàu ?
Tiền tiêu như giấy sống xa
hoa
Rêu rao giai cấp không còn
nưã
Tư sản nay là ông bí thư .
Bạn hỏi vì sao lại thế này ?
Hôm qua đâm chém để làm chi
Bắc Nam điạ chủ tương tàn giết
Thằng mõ giờ đây quý phái
thay .
Tất cả chỉ là dối trá thôi
Tuyên truyền cho mãi lũ chuột
giơi
Bơm căng tô vẽ vì cộng sản
Rồi lại khom lưng sống đoạ đầy
.
Xin Chuá ban cho người Việt
Nam
Xoá bao thù hận lấp vô luân
Cho hồn dân tộc về muôn thuở
Đoàn kết Bắc Nam chống bạo
tàn .
Đất nước ngày nay vẫn gió
sương
Rên la quằn quại tím chiều
thương
Hỡi bao hồn khổ chưa siêu
thoát
Tuổi trẻ trường sơn gửi nắm
xương !
Chiến đấu vì ai hơĩ các anh
?
Để rồi mang tội cảnh điêu
linh
Biển Đông phơi xác người thê
thảm
Tỵ nạn cánh chim chốn đậu
lành .
Con chắp tay quỳ gối nguyện
cầu
Cầu cho dân chủ sớm đơm hoa
An lành đất nước chôn tàn bạo
Lòng người tương ái biết
thương nhau .
Bao em gái nhỏ trở về nhà
Chót daị làm dâu đi bán hoa
Hứa hẹn ngây thơ vào cạm bẫy
Để mình em chiụ chốn phương
xa..
Con lại cầu cho thương phế
binh
Hai bên trận tuyến những người
anh
Xuất cười chén lệ xin Ngài
nhớ
Quằn quại thâu canh giấc chẳng
lành !
Còn nưã bao nhiêu những cụ
già
Không nơi nương tựa thiếu
chăm lo
Chiến tranh mất mát thành
đơn độc
Xã hội bỏ rơi con cháu xa !
Nhiều lắm con xin cầu Đức
Chuá
Kể làm sao hết cảnh lầm than
Bao tang thương tắm mình
trong máu
Bởi lũ vô thần giữa thế gian
28.5. 2008 Lu Hà
Nguyện Ước
hoạ thơ Nguyễn Thanh Giang
Nguyện làm gió giưã trời mây
trắng
Nâng cánh diều em bé tự do
Bao khát khao cho đời tủi nhục
Dòng sông quê lặng lẽ u sầu
Xin làm chim bóng chiều
hoang vắng
Xua nỗi buồn ảm đạm xót
thương
Nâng cánh bay thiên thần viễn
vọng
Ôi quê hương lầm lạc thê
lương
Nguyện cầu giưã sóng thuyền
giông bão
Tiếng chõng tre thủ thỉ khóc
than
Mưa lất phất oán hờn khóm
trúc
Chuyện ngàn thu sầu đọng trần
gian
Ước vầng trăng ngọn đèn chân
lý
Tan bóng đêm soi lối chỉ đường
Khỏi lạc bước thiên đàng ảo
mộng
Bởi lòng người trống rỗng
mênh mông.
12.12.2009 Lu Hà
Một kẻ rất mất dạy, lưu manh
tráo trở vô cùng, nó ký tên tôi dưới bài thơ để lăng mạ xỉ nhục tôi. Ở các nưóc
văn minh có thể kiện ra toà vì tội lạm dụng bút danh để xúc phạm đến nhân phẩm
người khác. Tội ăn cắp thơ, lạm dụng bút danh vi phạm bản quyền, có thể bị xử
tù rất nặng. Nhưng trên mạng Internet thì biết nó là thằng nào? Thằng này gần
như điên loạn lên, tính cách rất giống những tên côn đồ, quản giáo coi giữ tù
nhân. Người ta thường gọi là ác ôn, lưu manh, chó nghiệp vụ. Thằng này cũng học
đòi làm thơ bảy chữ nhưng nó không biết quy cách đổi thanh, cuả loại thơ 3 vần,
không hiểu luật bằng trắc. Hắn cứ viết liên thiên như trút hết tất cả hận thù cứ
tuôn ra loạn nhịp, nhắng nhít trong đầu hắn. Về nguyên tắc tôi có thể yêu cầu
ban biên tập xoá đi vì nó mạo danh tên tôi. Nhưng thôi, cứ để đó cũng được cho
mọi người đọc. Để mọi người hiểu thêm tâm điạ cuả loại ngưòi này va hiểu hắn muốn
gì? Tôi cũng trả lời hắn bằng bài thơ song thất lục bát. Cả bọn lưu manh cuối
cùng cũng cố làm bài thơ nhí nhố để mong hạ nhục tôi cho bõ ghét. Tôi sẽ diễu cợt
lại bài thơ song thất lục bát. Gọi là nghiệp chướng quả báo .
Đồ Đểu Giả
gửi nggười mạo danh tên tôi
Bỗng có kẻ nổi khùng điên dại
Cũng học đòi ngậm thối phun thơ
Ký tên danh bút Lu Hà
Lưu manh tự thú dê bò thối
tha
Thơ uế xú ba xu lắp bắp
Chẳng ra vần bằng trắc than
ôi
Bon chen bảy chữ tôi đòi
Cóc hôi mèo chết giưã đời nhặng
bâu
Một thằng đểu sinh ra thiếu
tháng
Chửi lung tung chó dái ma cô
Trừ riêng không động già Hồ
Nâng bi dê cụ vẫn là muôn
năm
Đồ khỉ đột ươn hèn như thế
Viết tràng giang đại hải vu
vơ
Oán trời hận đất sinh ra
Việt Nam lại có Lu Hà làm
thơ
Thơ với phú lao xao trần thế
Vạch mặt ai chuột cống mọt
dân
Đầu tư tham nhũng công quyèn
Đất đai chiếm đoạt lấn dần
bán buôn
Hồi tưởng lại phong luân u
ám
Kể từ ngày cộng sản Chí Minh
Oán hờn sầu thảm trời xanh
Tổ tiên nòi giống điêu linh
hoang tàn
Bọn vô lại nắm quyền chính sự
Chửi đàn anh ngày xưả ngày
xưa
Lu loa nguyền ruả thây ma
Trần Hoàn Tố Hữu côn đồ còn
ai ?
Chúng réo hết dưa giòi đồng
bọn
Chốn âm u chuộc tội quỷ
vương
Cho mình một khoảng trời
riêng
Già Hồ nằm đó thiêng liêng
phụng thờ
Con ong chuá mồ ma chẳng trọn
Nằm tênh hênh giữ cuả ma hờ
Tranh ăn chí choé cắn nhau
Vẫn trò vu khống mặt trơ ai
bằng.
22.3.2010 Lu Hà
Phải chăng chúng ta và cha
ông chúng ta từ năm 1930 đến nay phải chịu đựng tủi nhục sống một cuộc đời thưà
thãi vô nghiã. Nói như nhà thơ Vũ Hoàng Chương: "Lũ chúng ta đầu thai nhầm
thế kỷ?"
29.5.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét