Truyện kể của Lu Hà phần 12
Tôi cần phải lấy vợ vừa cần vừa phải, cần là cần thiết cho
cuộc đời tôi cho cha mẹ và anh em hai bên nội ngoại, cho tổ quốc Việt Nam, cho
nơi chôn nhau cắt rốn, trả lại cái ân tình của hồn thiêng sông núi đã sinh ra
tôi. Phải là phải đạo, hợp với thời thế hoàn cảnh lúc đó. Nếu không cưới vợ sẽ
nảy sinh ra những tình huống bất ngờ, những chướng ngại vật, những rào cản
chông gai, ngáng bước chân tôi ra đi. Một khi tôi đã quyết tâm dời bỏ đất nước
này, tôi nguyện suốt đời sẽ không quay trở lại nữa. Tuy rằng nỗi niềm khát khao
nhớ thương nơi đã sinh ra mình đau đáu, nhớ mong hàng ngày nhưng lại không dám
về thăm, chỉ là luôn cảm thấy bất an, đi một bước là có kẻ bí mật rình mò theo
dõi, một tai nạn giao thông bất ngờ sảy đến, một ly nước nước dừa một bát phở
có thể bị bỏ thuốc độc thế thì về để làm gì? Một đất nước của ma quỷ bệnh tật
và chết chóc?
Tôi sẽ là công dân
của hành tinh trở lại thuở ban đầu mà Thiên Chúa đã tạo ra ông Adam và bà Eva
trong vườn địa đàng. Cuộc đời con người ngày nay thì quá ngắn ngủi, trên một đất
nước tối tăm mù mịt, dù cho ai đó có sống được 100 tuổi thì có phải là nhiều nhặn
gì so với lòng dân còn đang u mê, thích a dua thích nghe lời phỉnh nịnh, thích được
người ta cho ăn bánh vẽ để mà tỵ nạnh hằn thù xâu xé muốn chém giết lẫn nhau, tình
trạng này có thể kéo dài hàng thập kỷ nữa
hay hàng trăm năm?
Tôi ra đi tìm tự do cho tâm hồn tôi, tôi sẽ bằng tất cả lương
tâm và trí tuệ, sự khát khao vô biên để làm thơ viết văn, dùng ngòi bút để rạch
tim trả huyết cho đời cho tha nhân. Vì biết trước như vậy những ngày cuối cùng
sống ở Việt Nam tôi dành tất cả tình thương yêu với Tuyết Mai, tài sản tôi có được
những gì hơn 3 năm học nghề lao động cật lực ở cộng hòa dân chủ Đức, tôi bán hết
tất cả để tôi và Tuyết Mai ăn uống bồi bổ dưỡng cái thai còn nằm trong bụng mẹ.
Nó là sự sống là tinh tuyết truyền thừa của ông bà tổ tiên nhà tôi, mà tôi đã từng
cưu mang chiu chắt.
Đoàn cuả chúng tôi chủ yếu là con em cán bộ công nhân viên
nhà máy dày da Hà Nội, do thằng Nguyễn Văn Thắng đảng viên dự bị làm trưởng
đoàn, thêm với số học sinh học nghề cũ của nhà máy da nhân tạo gom lại khoảng
50 người. Chúng tôi sẽ đến xí nghiệp VEB Lederwaren thuộc tỉnh Schwerin phía Bắc
cộng hòa dân chủ Đức để học nghề may túi da nhân tạo. Buổi sáng hôm đó có đoàn
xe khách của tổng cục lao động đưa chúng tôi ra sân bay Nội Bài. Tuyết Mai cũng
được lên ngồi bên cạnh tôi, tình cảm vợ chồng ai nhìn cũng thấy cảm động. Khi
tôi vào phòng cách ly Tuyết Mai cứ dướn mắt trông theo, và ngồi chờ ở sân bay
khi chiếc máy bay màu đỏ lao vào không trung lẫn vào trong những đám mây trắng
như bông dày đặc thì em mới trở về nhà. Tuyết Mai viết thư nói rõ tâm trạng em
đưa tiễn anh buổi chiều hôm đó, em cứ nhìn theo chiếc máy bay đưa anh đi hun
hút và em biết anh sẽ không bao giờ quay trở lại với mẹ con em…Nhưng em phải chấp
nhận hy vọng mong manh, mặc cho số phận định đoạt theo sự an bài của Chúa…Về mối
quan hệ vợ chồng nửa chừng với Tuyết Mai là những trang đầy nước mắt. Ai đã
mang lại niềm vui cho ai? Ai đã vực đỡ ai tiếp tục sống cho trọn cuộc đời thì
chính Tuyết Mai tự biết rõ.
Cõi Hồi Sinh
Anh đã đến như thiên thần mách bảo
Khi em thề quyết vĩnh biệt trần gian
Phút giây thiêng ngậm ngùi sao đi hẳn
Nắng đang lên le lói một muà xuân
Em ở lại cõi trần gian mộng ảo
Gió reo ca bên suối lệ u sầu
Em gặp anh bên sông Hà u ám
Hay nợ nần cuả tiền kiếp xa xưa?
Là cứu cánh cho duyên tình ngắn ngủi
Vui lên em mà vững gót làm người
Trong đau thương hãy đừng rơi nước mắt
Trong đắng cay hãy giữ trọn nụ cười
Trong nhật ký em tự mình an ủi
Lấy niềm vui trong công việc hàng ngày
Quyên hẳn đi kẻ bạc tình đểu giả
Mối hận này ai đưa đến tuyền đài ?
Anh đã đến khi thuyền em chao đảo
Sóng mênh mông bám giữ một phao đời
Vì thương em mà anh thành bội bạc
Lỗi hẹn với người giây phút chia ly
Người yêu khóc anh bùi ngùi đau khổ
Dấn thân vô mà phải chịu phong trần
Anh quyết chí ra đi tìm sự nghiệp
Bốn phương trời tìm đâu dấu chân chim
Em cũng biết chia tay là biền biệt
Xa cuộc tình như ảo giác chiêm bao
Em cũng biết yêu anh là đau khổ
Nưả năm trời anh dồn hết thương yêu
Em vẫn biết yêu anh là mạo hiểm
Nưả chừng xuân nuối tiếc đoá hoa tàn
Như sương khói mây mờ che một nưả
Tấm lòng trinh gưỉ lại bóng trăng rằm
Đừng trách nhau đừng giận hờn chi nưã
Hận bao lần sao còn nỡ hận anh…?
Anh để lại một niềm vui an uỉ
Ai cho em hồng lại má xuân đào?
19 .10.2008 Lu Hà
Chúng tôi ở ngay một khu công nghiệp trung tâm thành phố
thuộc tỉnh Schwerin, một tòa nhà cao tầng xây dựng theo lối căn hộ cho từng gia
đình. Tôi chiếm luôn một buồng nhỏ dành trẻ con, phòng khách và phòng ngủ mấy
thằng khác kê giường sát nhau. Mỗi thằng một chìa khóa ra vào, riêng tôi còn
thêm một chìa khóa riêng để để tự khóa cửa buồng, phòng tắm phòng vệ sinh và bếp
nấu ăn dùng chung, cả căn hộ là 5 thằng tất cả. Việc đầu tiên, ngày đầu tiên một
mình làm chủ một cái phòng nhỏ, trước khi đi ngủ tôi thảo một lá thư bằng tiếng
Đức cho người em gái ở tỉnh Dreden, lời lẽ sao thật văn hoa tình cảm. Báo tin
cho em biết là theo tiếng gọi của trái tim, tôi vẫn giữ nhúm tóc thề của em
trong cái túi ni lông nhỏ luôn mang theo mình, hứa với em chắc chắn một ngày
không xa tôi sẽ quay trở lại thăm em. Gửi lời thăm mẹ và bà ngoại…
Thời gian học tiếng và học may dự tính chừng 6 tháng sau
đó sẽ phân ra làm ca kíp theo dây chuyền sản xuất. Danh nghĩa là hợp tác lao động
xây dựng chủ nghĩa xã hội, thực chất là một kiểu xuất khẩu lao nô trá hình, thời
hạn hợp đồng là 4 năm. Dân Đức vốn ít đẻ nên thiếu nhân khẩu nhân lực lao động
trầm trọng. Thời gian học tiếng Đức chỉ mới khoảng 1 tháng thì số công nhân đã
từng đi học nghề từ trước, chúng nó vỗ ngực tự cho là mình nói giỏi tiếng Đức rồi,
những đường may cơ bản đã nắm vững, vả lại may theo những đường kẻ đã vạch sẵn
theo mẫu mã đã quy định, chúng nó nằng nặc xin đi làm luôn. Riêng tôi vẫn cứ
vin cớ mình chưa nói thạo tiếng Đức xin ở lại thêm 5 tháng nữa. Bọn chúng nó
không hiểu sao trong đàu tôi nghĩ gì, hay tôi muốn học để xin đi đội khác làm
phiên dịch? Chúng nó ngu nó không hiểu là tôi chỉ là kẻ ranh mãnh nguyên nhân
chủ yếu là lười lao động, hàng ngày đến lớp học ăn mặc sạch sẽ tiền lương lại đảm
bảo theo tiêu chuẩn, còn chúng nó nhanh nhảu xin đi làm tiền lương nó cũng
không nhiều hơn tôi mà còn bị nhà máy nó vắt cho kiệt sức ra. Lúc đó chúng nó mới
bừng tỉnh biết là cả một lũ ngu ngốc.
Ngay từ một hai tháng đầu tôi đã mua giấy ảnh bọc qua lần
giấy bạc để gửi về cho Tuyết Mai sinh sống. Tuyết Mai lại xin đi học lớp tiếng
Đức buổi tối, chắc có ý lăm le xin sang Đức để làm phiên dịch hay làm gì đó, mục
đích cô ta muốn kiểm soát tôi?
Tôi sang Đức lần thứ hai vào tháng 9 năm 1981 thì năm 1982
vào độ sau tết nguyên đán thì nhận được thơ của Tuyết Mai gửi cho cô giáo dạy
tiếng Đức vào lớp học buổi tối, chị được cử làm phiên dịch viên cho một đoàn
cán bộ đoàn thanh niên miền Nam bao gồm các tỉnh sang Đức học kinh nghiệm lãnh
đạo từ đoàn thanh niên FDJ. Tuyết Mai sinh con gái ở bệnh viện Thụy Điển, các
bác sĩ khen ngợi một người đàn bà có quý tướng lên giường đẻ là đẻ luôn, chả phải
đau đớn gì, thật là nhẹ nhàng đơn giản. Con bé bụ bẫm và mẹ rất tốt sữa.
Tôi mừng lắm gửi cho con gái cái áo màu đỏ, phim giấy ảnh
và một cái xe đạp Mifa. Bác Tiệm gái là vợ một ông thứ trưởng bộ công nghiệp
nghẹ sang chơi khen ngợi tôi hết lời. Tôi không muốn để Tuyết Mai khổ, nên thường
xuyên gửi đồ về và trong một lá thư tôi nói rõ có thể chu cấp cho con gái đầy đủ
đến 18 tuổi, nhưng anh sẽ không trở về Việt Nam nữa. Anh chán ghét chế độ và cuộc
sống ở Việt Nam, anh sẽ dùng mọi trí thông minh để đấu tranh cho mình ở lại Đức
bằng mọi thủ đoạn. Tuyết Mai bằng hoàng sau cô ra chợt hiểu ra khóc như mưa như
gió viết thư cho tôi nói nói thẳng tôi hoàn toàn tự do nếu tôi không còn muốn
yêu vợ thương con nữa, không muốn quay trở về Việt Nam nữa thì tự mình định liệu
xoay sở lấy, còn muốn có tờ giấy ly hôn phải gửi cho cô ta 5 ngàn ost-Mark bằng
hàng hóa gửi về liên tục. Tuyết Mai đã công khai ra gía cho tôi vì vậy tôi
không gửi gì nữa. Thật ra Tuyết Mai có coi cái tờ giấy kết hôn ấy là cái quái
gì? Chính cô ấy từng viết thư hỏi ý kiến tôi, cô ta sẽ cho một người bạn mượn tờ
giấy kết hôn đó dể được phân nhà, và người ta sẽ chi cho cô ta một khoản tiền.
Nhưng tôi không đồng ý, bây giờ Tuyết Mai lại còn muốn dùng thủ đoạn đó cả với
tôi ?
Tôi bực mình quyết không gửi gì về nữa, nên Tuyết Mai trả
thù tôi bằng cách mang con gái tôi giao cho bố mẹ tôi và bảo cô ta bị nhiễm sắc
thể máu, có vợ chồng anh chị Dư làm ở viện Hán Nôm cũng đến chứng thực là đúng Tuyết
Mai bị bệnh về đường máu cho nên cắt luôn nguồn sữa nuôi con. Bố Mẹ tôi lúc đầu giãy nảy lên, nhưng thấy cháu gái kháu
khỉnh quá nên lại vui mừng, ông bà vội chạy đi tìm thuốc thang chữa sài đẹn. Cháu
gái cứ lớn dần lên ở với ông bà đến năm 10 tuổi và đã học tới lớp 4. Tôi căn dặn
ông bà thay tôi chăm sóc cháu, còn tôi sẽ quyết tâm chinh phục trái tim cô gái Đức
cũng là mối tình đầu của tôi và tôi sẽ ở lại cộng hòa dân chủ Đức cho tới khi
nào hai nhà nước sẽ thống nhất và tôi sẽ có tương lai cuộc sống ở Tây Đức. Như
có một uy lực thần bí của Thiên Chúa toàn năng, và vũ trụ thiêng liêng mách bảo
khuyên tôi đừng nản lòng thối chí.
17.8.2019
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét