Truyện dài của Lu Hà phần 6
Con người ta sinh ra cần phải đấu tranh, loài vật cũng tự đấu
tranh theo bản năng sinh tồn. Nếu là bậc thiên tài để mà hiện sinh, nếu là người
bình thường để mà tồn tại. Thiên tài cần hiện sinh ra những phóng thể trí tuệ,
lương tâm, bác ái vị tha, tấm lòng bao dung trắc ẩn với nhân loại. Kẻ tầm thường
là tranh đấu vì miêng ăn, đời sống vật
chất mảnh đất mà nó đang sống, ngăn chặn làn sóng thâm nhập từ bên ngoài. Chủ
trương của Karl Marx đấu tranh theo bản năng sinh tồn, lấy cộng sản nguyên thủ
bầy đàn làm kiểu mẫu, nên ông mới kêu gọi vô sản toàn thế giới liên hợp lại. Chủ
trương của Adolf Hitter là toàn dân tộc Đức liên hợp lại. Cả hai đều muốn xây dựng
chế độ xã hội chủ nghĩa, một đằng là nhuộm đỏ toàn cầu, một đằng nhuộm đen toàn
bộ lãnh thổ Đức. Người Đức nhầm lẫn tin Hitler cũng như nửa hành tinh người lao
động bần cùng khốn khổ tin vào Karl Marx. Muốn đấu tranh phải tạo ra kẻ thù cụ
thể. Hitler chọn Người Do Thái, còn Karl Marx chọn địa chủ, và chủ xưởng nhà máy tư bản tư nhân là kẻ thù giai cấp.
Kẻ thù của Hitler hay kẻ thù của Marx có tính chất đối kháng, một mất một còn.
Tao muốn sống thì mày phải chêt, tao sẽ tiêu diệt tất cả nòi giống tôn tộc họ
hàng hang hốc nhà mày. Mày yêu cái gì thì tao căm ghét cái đó. Mày yêu con cái
của mày thì tao căm thù con cái mày đến tận xương tủy kể cả khi chỉ là một cái
bào thai. Còn riêng tôi chẳng tin ai ngoài Thiên Chúa toàn năng, đấng sáng tạo
đã cho ta tình yêu và cuộc sông. Lãnh thổ dân tộc họ hàng máu mủ là quan trọng,
nhưng tôi không vì nó mà bán mạng bán linh hồn mình cho quỷ dữ.