Truyện kể của Lu Hà Phần 5
Lên cấp 3 bắt đầu vào lớp 8 tôi học rất nhẹ nhàng kết quả
các bộ môn rất cao, tôi say sưa giải toán, không bài toán nào trong sách giáo
khoa mà tôi không tìm ra đáp số, bài văn nào thày giáo cũng giữ lại làm mẫu, lý
hóa cũng rất tốt. Trong khi đó ngày xưa vào vỡ lòng và lớp 1 thuộc diện học
sinh kém gần như đội sổ, lớp 2 và lớp 3 chỉ là loại trung bình thường xuyên
không thuộc bài nhưng tôi lại ham đọc truyện, lớp 4 và lớp 5 tôi đã nghiền xong
3 tập Thủy Hử, 8 tập Tây Du Ký và 12 tập Tam Quốc Diễn Nghĩa. Tôi kể với bố
tôi: Bố ơi ba anh em chúng con là Lưu- Quan-Trương. Bố tôi rất thích thú chỉ cười
hề hề
Chú tôi thấy tôi lười
học nhưng lại ham đọc sách, mà toàn đọc sách cấm trẻ em, toàn những chuyện máu me
đâm chém. Truyện Võ Tòng giết cả nhà Trương Đô giám, Trương Đoàn Luyện, Tưởng
Môn Thần tất cả 15 mạng người để báo thù cho Thi Ân, chuyện Hắc Toàn Phong Lý Qùy
giết người như phạt chuối để báo thù cho đại ca Tống Giang. Nên chú tôi không
hài lòng, chú cầm tập truyện mang dấu đi, chú kể lại với bố tôi, nhưng bố tôi
im lặng. Chú mới hỏi tôi tên các vị hảo hán anh hùng Lương Sơn Bạc? Chú gãi
trúng chỗ ngứa và sở trường, tôi liền vanh
vách kể đủ 108 vị gồm 36 ngôi thiên cang và 72 ngôi địa sát. Tên họ quê quán và
cả tên chữ tên húy cũng nhớ, trong khi đó sổ học bạ thày cô giáo thường xuyên
ghi là không thuộc bài.
Có lẽ theo tôi các bậc phụ huynh chúng ta ngày nay, không
nên gò ép con em mình phải chăm học quá sớm, tranh nhau xin cho con vào trường
điểm để làm gì? Các vị phụ huynh chớ có vội vui mừng con mình có bằng khen giấy
khen mang về nhà, các vị bắt ép con em học thêm là các vị tham lam háo danh quá
đáng, các vị bắt con cái mình học nhồi sọ
như vậy chính các vị đã xóa mất tuổi thơ của con em mình, các vị sớm ăn sổi ở
thì vội vã thui chột tài năng của con em mình, có thể ở cấp 1 hay cấp 2 học cực giỏi, lên cấp 3 thì
lại đuối, và vào đại học thì chỉ học như chiếc máy và khi ra đời chẳng tài năng có sáng tạo gì. Có được mảnh bằng đại
học chỉ là đồ rỏm. Kiến thức thực sự chả có là bao. Bô óc sẽ đào thải mọi kiến thức, không muốn
tiếp thu thêm và lười suy nghĩ, thích cãi chày cãi cối lý luận suông. Như tôi đây có cần cứ phải là qua đại học, là
giáo sư tiến sĩ gì mà chỉ là người công nhân lao động bình thường và khi đã về
hưu tôi còn ham viết truyện kể về cuộc đời tôi theo dạng văn hồi ký hay truyện
ngắn trường thiên, cứ từng đoạn từng đoạn thung thăng lúc nào hứng lên thì viết.
Bố tôi biết tôi dần dần đã tu chí, bố gửi cho tôi mấy cái
giày da. Tôi ướm vào thấy cái nào cũng rộng quá, cuối cùng chọn lấy một đôi mõm
quả hồng. Thật khôi hài tôi đã là thanh niên mà bà và cô chỉ may bộ quần nâu áo
nâu cho tôi, quần thì thắt dải dút, quê một cục lại thắng cái giày da.Thày giáo
dạy môn sinh vật nhìn tôi tủm tỉm cười, thày bảo: anh Hà anh ấy đi giày da. Tôi
biết thày có ý trêu tôi, nhưng tôi cứ lờ đi. Trong lớp thằng Khoát là lớp trưởng
cách ăn mặc của nó cũng không hơn gì tôi, nó cũng mặc quần nâu thắt dải dút và
đi chân đất tới lớp. Vậy nghèo có phải là xấu đâu, miễn là có chí và học giỏi
là được rồi.
Bà luôn chuẩn bị cơm nắm tôi mang theo, nếu ở trọ là gạo,
xu hào, mắm muối. Bà bán chuối có tiền bà lại cho tôi. Có lúc tôi nghĩ tình
nghĩa bà cháu như tình mẫu tử, bố mẹ tôi tất nhiên vẫn gửi tiền về chu cấp thêm.
Tôi được tiêu chuẩn mua gạo mỗi tháng hình như là 13 kg, kho gạo nhà nước cách
nhà khoảng 5 cây số.
10.6.2019
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét