Truyện kể của Lu Hà phần 2
Tôi xuất ngũ trong lúc miền Bắc Việt Nam cuộc sống rất
nghèo khó bấp bênh, vì nền kinh tế bao cấp.
Tôi phải thớt mặt sáng sớm tinh mơ, xếp hàng đi mua mấy bìa đậu, vài cân thịt bạc
nhạc, từng bát mắm tôm, cũng phải dùng mấy hòn gạch xí chỗ.
Khi ở trường văn hóa tôi quen thằng Th học hệ chỉ huy, khi
đi bộ đội nó mới học xong lớp 9 và chỉ cần thi có bằng tốt nghiệp ba môn toán
lý hóa là đủ, đi học sĩ quan. Tôi cầm lá thư của nó về cho thằng Kh em nó đang
làm cảnh sát hình sự ở quận tôi. Ngày đó tôi cũng hay bè bạn với đám công an và
có cả tay thượng sĩ cảnh sát khu vực thối
tai hay qua nhà tôi chơi, lúc nào tai y cũng chảy mủ. Chắc cũng viêm tai giữa
như tôi, nhưng tôi không để nước vào tai, nên tai tôi luôn khô ráo lành lặn. Hắn
khuyên bố tôi, bảo tôi nạp đơn xin đi công an, thằng Kh cũng rất thích thú khi
tôi chấp nhận nạp đơn, chính nó sẽ tiếp nhận đơn và gửi lên cấp trên. Tôi đang
lưỡng lự hay là mình đi công an? Thì có giấy báo tôi sẽ sang cộng hòa dân chủ Đức
học nghề hóa chất dẻo. Tôi vui mừng đến lớp học báo tin cho chú biết, nhưng chú
chỉ cười và tỏ ra rất dửng dưng. Không ở nhà thi đại học, đi học cái công nhân
kỹ thuật thì có gì quý giá ? Khổ vậy đấy, tâm lý người Việt rất háo danh, trọng
bằng cấp, mặc dù có vào trường đại học thì cũng chỉ học vài chữ sàm xí đúm
trình độ thực chất chả có gì, ngoài ra còn phải tốn thời gian vô bổ để học cái
tư tưởng không có gì của ông Hồ Chí Minh. Cha mẹ phải thắt lưng buộc bụng, làm
lụng vất vả đổ mồ hôi trán dán mồ hôi đít ra cho con đi học. Có học xong đại học
kỹ thuật như thằng Tuấn nhà ở phố Quán Sứ, có bố là con cóc kếch xù ở bộ đại học,
khệnh khạng đi cái xe đạp luôn tuột xích, cái mũ dạ sĩ quan trung cấp của ai đó
đội dính lên đầu để khoe mẽ cũng chả là cái thá gì, lương thiếu oái thời gian
đó vặt lông mũi không đủ nhét cho đầy lỗ miệng.
Ngày tôi lên đường thằng Kh rủ một thằng bạn cũng cảnh sát
hình sự đến thăm. Trong khi đó một thằng
tôi tôn vinh là đại ca nhà ở phố Khâm Thiên cũng đến chơi. Đối thủ gặp nhau,
nhìn nhau gườm gườm… Bố tôi cũng giận tôi giao du lêu lổng, nhưng tôi đâu có tướng
đầu trộm đuôi cướp. Ngày đó ở Hà Nội không có trường dạy võ nên tôi phải lợi dụng
nó để học lỏm vài miếng võ thôi, được tí nào hay tí ấy, nghĩ bụng là để phòng
thân.
Tôi được tín nhiệm cho làm đoàn phó kiêm phụ trách tài
chính, đoàn trưởng là thằng Binh. Cái chức đoàn phó của tôi rất quan trọng, tôi
được giao những tấm sec, khi xe lửa sẽ qua các nước Tàu, Mông Cổ, Nga, Ba Lan,
Đức tôi phải ký tên nhận tiền ở các nhà băng trên nhà ga thành phố và mua đồ ăn
thức uống cho mọi người. Đoàn có 3 đội, mỗi đội 10 người học các nghề khác
nhau. Tôi được tổng cục đào tạo giao cho một xấp dày tiền nhân dân tệ. Dặn dò nếu
còn tiền thừa phải nộp lên đại sứ quán, chi tiêu ăn uống cái gì cho cả đoàn phải
có biên lai ghi nhận.
Mẹ tôi đón tôi ở đường Lý Thường Kiệt có đưa cho tôi 2 cái
nhẫn vàng bảo sang đó và dặn rằng khi cần thiết cứ bán đi. Mẹ bảo bố vẫn giận
con, nên không ra tiễn. Mẹ chỉ dặn con một câu: Sang bên đó đừng có ăn cắp. Mẹ
nuôi tôi khôn lớn, biết tôi từ bé hiếu động, chơi nghịch đất cát bẩn, nhưng lớn
lên bản chất lương thiện, có bao giờ trộm cắp của ai cái gì đâu? Sao mẹ lại dặn
chỉ một câu đó?
24.6.2019
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét