Phải chăng Mác ( Karl Marx ) bị thần kinh, hay có chứng
ebilepsie động kinh nổi khùng như tụi Hitler,
Stalin, Lê Nin Mao Trạch Đông? Điều này khó có một
câu trả lời chính xác. Chỉ
trừ khi mẹ ông ta sống lại và kể cho chúng ta biết,
sưã của bà nuôi Mác từ nhỏ có bị nhiễm độc hay không? Hay bà ta cho Mác ăn những
cái gì, hay vì thiếu nhiều Vitamine mà ông ta tối dạ nhầm lẫn như vậy? Về Mác
tôi không muốn bàn về lĩnh vực chính trị kinh tế học, cái đó ngay từ thế kỷ 19
Mác đã có những đối thủ lợi hại như Adam Smith hay Taylor. Họ đã đấu trí đấu lực
với Mác kẻ tám lạng người nửa cân trong trường văn trận bút về hai nền kinh tế
tư bản thị trường tự do và nền kinh tế tập trung kế hoạch chỉ huy.Mác ( Karl
Marx) cũng có lý của Mác trong sự phân tích qua lại của mối quan hệ sản xuất-
hàng- tiền hay như quy luật giá trị thặng
dư. Nhưng những điều Mác viết có thể đúng phần nào trong giai đoạn tích lũy tư
bản sơ khởi. Khi giai cấp tư bản buổi đầu đã biết áp dụng những thành qủa của
khoa học cơ khí vào sản xuất, trong giai đoạn
còn manh nha dưạ vào sức người và thời gian là chính. Nhưng hơn một thế
kỷ qua đã chứng minh Mác đúng hay Adam Smith, Taylor đúng? Nay, tôi chỉ muốn
bàn về lĩnh vực tư duy, tâm linh, tinh thần, về những quan niệm tối tăm của Mác
về triết học nhân sinh và vũ trụ quan.
Theo tôi Mác là gã tối tăm điên loạn,
không biết điều, tốn công đọc sách, gom nhặt
kiến thức rơi vãi của các nhà cho vào một bị, rồi trộn nháo
nhào cả lên, bốc mùi men thối, đảo lộn mọi
trật tự của những quy luật tự nhiên: biến biện chứng
duy tâm thần học cuả Hegels thành biện
chứng duy vật của Marx. Thực ra vẫn là biện chứng duy tâm cực đoan
mà thôi, chứ duy vật cái quái gì? Mác rõ ràng là một gã
tiểu nhân ăn cắp đạo văn cuả người khác một cách trắng trợn công khai. Văn Mác
là loại văn cà trớn, ba láp cùng một từ nhưng dùng nhiều nghĩa khác nhau, trong
một trang sách. Thật là khoai tây, sà lách, tương mẻ, mắm tôm trộn nháo nhào cả
lên ướt nhoèn nhoẹt, lên men hôi thối lắm, sau đó mới cho mọi người ngửi, để
hành hạ làm khổ sở, tâm não của hàng triệu người.
Thật vậy cả gần nửa dân số loài người, trên trái đất trong thế kỷ 20 đã trúng phải bả độc cuả ông ta. Những gì ông ta đạo văn, ăn cắp kiến thức cuả người khác, rồi lại viết bài phê phán họ thì mọi người đều biết cả rồi. Tôi không phải là một triết gia, càng không phải là một nhà bình luận, đọc sách chưa nhiều lắm. Nhưng tôi không đến mức tối dạ cứ lao vào để đọc để nghiền ngẫm những gì Mác viết.Theo tôi, ông ta là kẻ bệnh hoạn đáng thương, một đạo tà ma giáo, một kẻ bị mắc bệnh thần kinh, khố rách áo ôm dở khóc, dở cười cuả một giai đoạn lịch sử .Ta thường gọi là giai đoạn tích lũy tư bản, sản sinh ra nhiều biến chứng hệ lụy của nhiều trường phái tư duy triết học. Bây giờ ta thử hỏi những trí thức trung bình ở các nước phương Tây đã có bằng đại học. Họ có bao giờ đọc Mác và nhớ một câu nào cuả Mác không? Tất nhiên là họ mỉm cười nhìn tôi như một thằng ngớ ngẩn từ hành tinh khác đến. Bởi vì đối với họ: Mác là nhà triết học dở hơi, một ngã cha ky chú kiết nào đó, vô danh tiểu tốt không tên tuổi trong các nước dân chủ phương Tây. Nhưng nghe nói, lại được các nước cộng sản tôn thờ lắm?
Tôi sinh ra ở Việt Nam, khi đến tuổi đi học , lần đầu tiên cắp sách đến trường, cái đập vào mắt tôi là những bức ảnh của mấy ông Tây râu xồm, râu dê,râu xanh, râu quặp treo ngất ngưởng trên tường. Dù không biết họ là ai, nhưng trong tâm hồn ngây thơ của tôi thì họ phải là những ông tiên, ông thánh gì đó ghê gớm lắm? Họ đã mang lại hạnh phúc ấm no cho mọi người? Tôi đâu có biết: đó chỉ là mấy thằng đểu, mấy thằng lưu manh trí thức. Nhưng thuở đó trong lòng tôi lại bồi hồi ngưỡng mộ lắm. Những năm đi học dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, tôi cũng rất hãnh diện khi được người ta gắn trên ngực tôi cái huy hiệu Kim Đồng, rồi họ thắt vào cổ tôi cái khăn thòng lọng màu đỏ. Tôi hớn hở phấn đấu để trở thành đoàn viên thanh niên cộng sản. Trở thành đoàn viên thanh niên cộng sản là bậc danh hiệu cao nhất của đời tôi. Ngoài ra đến nay tôi chẳng có cái danh hiệu quái gì hết. Hơn hai mươi tuổi tôi ra nước ngoài và hình ảnh mấy ông Tây râu xồm này cũng tự nhiên biến mất. Tôi sống ở đất nước quê hương của mấy ông Tây râu xồm đó. Muốn kiếm một bức ảnh để trang trí cho cái nhà xí, để làm thần trấn "Yêu" xem chừng cũng khó quá. Vì chẳng ai in, chẳng ai chiụ bày bán như ở Việt Nam. Phải chăng Mác đầu thai nhầm quê hương? Theo tôi ông ta nên sinh ra ở Việt Nam mới phải. Nói về cái lý luận chày cối này thì nó dài lắm, nó dai như điả đói. Không ai bằng mấy Thày ở ban tuyên huấn trung ương Đảng cộng sản Việt Nam. Hình như các Thày chỉ là những con vẹt đọc thuộc lòng mà thôi. Các thày cứ miên man như những đưá trẻ con được bú sữa của con quỷ cái vô thần Các Mác và nằm mơ mình hóa thành những chàng Thạch Sanh của thế kỷ 20?.Các thày như lên cơn điên, những cơn động kinh vì bị nhiễm phải sữa độc của con quỷ cái Các Mác.
Phải kể từ ông Hồ Chí Minh, nhiều năm khăn gói qủa mướp tha phương cầu thực, ăn mày và chiụ làm tay sai gián điệp cho quốc tế cộng sản tha cái cuả nợ này về mới có được. Hồ và lũ đàn em hí hửng vì trúng phải qủa nhầm, bú mớm cho lũ con cháu bần cố nông, tú tài thi trượt, lính khố xanh khố đỏ mắc nợ cờ bạc và bọn lưu manh trộm cắp du thủ du thực.... Nên ngày nay chúng bị nhiễm độc. Bởi do Hồ tuyên truyền, nên lũ con cháu như Dũng, Triết, Mạnh, Trọng cũng như cha ông chúng là Duẩn, Thanh, Đồng v.v... mới bốc đồng đổ diệt luôn cho tầng lớp nhân dân: Điạ, hào, trí, phú đều là những Lý Thông gian ác cả. Cái tôi coi thường khinh bỉ Mác chính bởi cái ý tuởng tuyệt đối bình đẳng của ông ta. Nếu xét từng điểm một, những khái niệm riêng rẽ của từng phạm trù mà ông ta cóp nhặt được thì chỉ đúng từng trường hợp cá biệt trong lĩnh vực duy tâm thần học. Còn duy vật thì gượng gạo, cố chấp sai bét nhè. Tôi không thích miên man, trích dẫn con cà con kê lôi thôi như duy vật biện chứng, duy vật sử quan, các quy luật biến đổi của vật chất… Hãy ném nó vào sọt rác, hãy để cái đó cho các nhà nghiên cứu chủ nghĩa cộng sản, thưà hơi rỗi việc, lai rai như ở Việt Nam và Tàu Cộng xuyên tạc huyên thiên. Các bạn có đồng ý với tôi không?
Người ta sinh ra, chẳng ai giống ai. Từ ngàn năm vẫn có vua có dân, xã hội có công, hầu, bá, tử, nam, trí, công, nông ,thương….Có kẻ giàu người nghèo, có kẻ khôn người dại, có già có trẻ, có ốm có đau, có người rộng rãi hào hiệp quen bố thí giúp người nghèo khổ, ngược lại có kẻ sớm tối mặt cứ hằm hằm nhìn ai cũng thấy ghét, ky bo kiết xỉ. Có kẻ buôn tàu bán bè ngược xuôi tất bật, trong khi đó lại có người sớm tối chỉ phe phảy cái quạt giấy nhàn rỗi vô cùng, ngâm nga xướng vịnh, hoặc chăm sóc mấy cái chậu cây cảnh. Có người mở miệng thì thao thao bất tuyệt, cổ kim tây đông, trên trời dưới biển đều tinh thông bác thuật cả, ngược lại có người miệng lúc nào cũng câm như hến, hoặc thật thà, ngây ngô như đếm. Có ngươì đọc qua nhớ ngay, có ngươì lẩm nhẩm mãi cả ngày vẫn không nhớ nổi một câu ca dao…. Tóm lại con người ta sinh ra, không có sự bình đẳng tuyệt đối, luôn có sự khác biệt nhau về thể xác và trí tuệ. Có thế mới gọi là một xã hội. Sự khác biệt về lối sống, lối suy nghĩ, lối làm việc là cái tự nhiên cố hữu muôn thuở cuả loài người cho đến khi trái đất này tự nhiên vì một va chạm nào đó mà nổ tung đi.
Trái đất dù sao cũng là vật thể khổng lồ, cũng không tránh khỏi quy luật: sinh, trưởng, hoại, diệt. Vũ trụ và hành tinh của chúng ta khởi thủy từ một vụ nổ Bigbang mà ra, tất nhiên nó cũng có chu kỳ sinh trường hoại diệt của nó. Tuổi thọ con người độ 100 năm, nhưng tuổi thọ trái đất có thể là hàng tỉ, tỉ năm? Có sự khác biệt nhau trong thể xác và tư duy, nhờ đó mà loài người mới phát triển mới tồn tại cho đến ngày nay.
Thật vậy cả gần nửa dân số loài người, trên trái đất trong thế kỷ 20 đã trúng phải bả độc cuả ông ta. Những gì ông ta đạo văn, ăn cắp kiến thức cuả người khác, rồi lại viết bài phê phán họ thì mọi người đều biết cả rồi. Tôi không phải là một triết gia, càng không phải là một nhà bình luận, đọc sách chưa nhiều lắm. Nhưng tôi không đến mức tối dạ cứ lao vào để đọc để nghiền ngẫm những gì Mác viết.Theo tôi, ông ta là kẻ bệnh hoạn đáng thương, một đạo tà ma giáo, một kẻ bị mắc bệnh thần kinh, khố rách áo ôm dở khóc, dở cười cuả một giai đoạn lịch sử .Ta thường gọi là giai đoạn tích lũy tư bản, sản sinh ra nhiều biến chứng hệ lụy của nhiều trường phái tư duy triết học. Bây giờ ta thử hỏi những trí thức trung bình ở các nước phương Tây đã có bằng đại học. Họ có bao giờ đọc Mác và nhớ một câu nào cuả Mác không? Tất nhiên là họ mỉm cười nhìn tôi như một thằng ngớ ngẩn từ hành tinh khác đến. Bởi vì đối với họ: Mác là nhà triết học dở hơi, một ngã cha ky chú kiết nào đó, vô danh tiểu tốt không tên tuổi trong các nước dân chủ phương Tây. Nhưng nghe nói, lại được các nước cộng sản tôn thờ lắm?
Tôi sinh ra ở Việt Nam, khi đến tuổi đi học , lần đầu tiên cắp sách đến trường, cái đập vào mắt tôi là những bức ảnh của mấy ông Tây râu xồm, râu dê,râu xanh, râu quặp treo ngất ngưởng trên tường. Dù không biết họ là ai, nhưng trong tâm hồn ngây thơ của tôi thì họ phải là những ông tiên, ông thánh gì đó ghê gớm lắm? Họ đã mang lại hạnh phúc ấm no cho mọi người? Tôi đâu có biết: đó chỉ là mấy thằng đểu, mấy thằng lưu manh trí thức. Nhưng thuở đó trong lòng tôi lại bồi hồi ngưỡng mộ lắm. Những năm đi học dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, tôi cũng rất hãnh diện khi được người ta gắn trên ngực tôi cái huy hiệu Kim Đồng, rồi họ thắt vào cổ tôi cái khăn thòng lọng màu đỏ. Tôi hớn hở phấn đấu để trở thành đoàn viên thanh niên cộng sản. Trở thành đoàn viên thanh niên cộng sản là bậc danh hiệu cao nhất của đời tôi. Ngoài ra đến nay tôi chẳng có cái danh hiệu quái gì hết. Hơn hai mươi tuổi tôi ra nước ngoài và hình ảnh mấy ông Tây râu xồm này cũng tự nhiên biến mất. Tôi sống ở đất nước quê hương của mấy ông Tây râu xồm đó. Muốn kiếm một bức ảnh để trang trí cho cái nhà xí, để làm thần trấn "Yêu" xem chừng cũng khó quá. Vì chẳng ai in, chẳng ai chiụ bày bán như ở Việt Nam. Phải chăng Mác đầu thai nhầm quê hương? Theo tôi ông ta nên sinh ra ở Việt Nam mới phải. Nói về cái lý luận chày cối này thì nó dài lắm, nó dai như điả đói. Không ai bằng mấy Thày ở ban tuyên huấn trung ương Đảng cộng sản Việt Nam. Hình như các Thày chỉ là những con vẹt đọc thuộc lòng mà thôi. Các thày cứ miên man như những đưá trẻ con được bú sữa của con quỷ cái vô thần Các Mác và nằm mơ mình hóa thành những chàng Thạch Sanh của thế kỷ 20?.Các thày như lên cơn điên, những cơn động kinh vì bị nhiễm phải sữa độc của con quỷ cái Các Mác.
Phải kể từ ông Hồ Chí Minh, nhiều năm khăn gói qủa mướp tha phương cầu thực, ăn mày và chiụ làm tay sai gián điệp cho quốc tế cộng sản tha cái cuả nợ này về mới có được. Hồ và lũ đàn em hí hửng vì trúng phải qủa nhầm, bú mớm cho lũ con cháu bần cố nông, tú tài thi trượt, lính khố xanh khố đỏ mắc nợ cờ bạc và bọn lưu manh trộm cắp du thủ du thực.... Nên ngày nay chúng bị nhiễm độc. Bởi do Hồ tuyên truyền, nên lũ con cháu như Dũng, Triết, Mạnh, Trọng cũng như cha ông chúng là Duẩn, Thanh, Đồng v.v... mới bốc đồng đổ diệt luôn cho tầng lớp nhân dân: Điạ, hào, trí, phú đều là những Lý Thông gian ác cả. Cái tôi coi thường khinh bỉ Mác chính bởi cái ý tuởng tuyệt đối bình đẳng của ông ta. Nếu xét từng điểm một, những khái niệm riêng rẽ của từng phạm trù mà ông ta cóp nhặt được thì chỉ đúng từng trường hợp cá biệt trong lĩnh vực duy tâm thần học. Còn duy vật thì gượng gạo, cố chấp sai bét nhè. Tôi không thích miên man, trích dẫn con cà con kê lôi thôi như duy vật biện chứng, duy vật sử quan, các quy luật biến đổi của vật chất… Hãy ném nó vào sọt rác, hãy để cái đó cho các nhà nghiên cứu chủ nghĩa cộng sản, thưà hơi rỗi việc, lai rai như ở Việt Nam và Tàu Cộng xuyên tạc huyên thiên. Các bạn có đồng ý với tôi không?
Người ta sinh ra, chẳng ai giống ai. Từ ngàn năm vẫn có vua có dân, xã hội có công, hầu, bá, tử, nam, trí, công, nông ,thương….Có kẻ giàu người nghèo, có kẻ khôn người dại, có già có trẻ, có ốm có đau, có người rộng rãi hào hiệp quen bố thí giúp người nghèo khổ, ngược lại có kẻ sớm tối mặt cứ hằm hằm nhìn ai cũng thấy ghét, ky bo kiết xỉ. Có kẻ buôn tàu bán bè ngược xuôi tất bật, trong khi đó lại có người sớm tối chỉ phe phảy cái quạt giấy nhàn rỗi vô cùng, ngâm nga xướng vịnh, hoặc chăm sóc mấy cái chậu cây cảnh. Có người mở miệng thì thao thao bất tuyệt, cổ kim tây đông, trên trời dưới biển đều tinh thông bác thuật cả, ngược lại có người miệng lúc nào cũng câm như hến, hoặc thật thà, ngây ngô như đếm. Có ngươì đọc qua nhớ ngay, có ngươì lẩm nhẩm mãi cả ngày vẫn không nhớ nổi một câu ca dao…. Tóm lại con người ta sinh ra, không có sự bình đẳng tuyệt đối, luôn có sự khác biệt nhau về thể xác và trí tuệ. Có thế mới gọi là một xã hội. Sự khác biệt về lối sống, lối suy nghĩ, lối làm việc là cái tự nhiên cố hữu muôn thuở cuả loài người cho đến khi trái đất này tự nhiên vì một va chạm nào đó mà nổ tung đi.
Trái đất dù sao cũng là vật thể khổng lồ, cũng không tránh khỏi quy luật: sinh, trưởng, hoại, diệt. Vũ trụ và hành tinh của chúng ta khởi thủy từ một vụ nổ Bigbang mà ra, tất nhiên nó cũng có chu kỳ sinh trường hoại diệt của nó. Tuổi thọ con người độ 100 năm, nhưng tuổi thọ trái đất có thể là hàng tỉ, tỉ năm? Có sự khác biệt nhau trong thể xác và tư duy, nhờ đó mà loài người mới phát triển mới tồn tại cho đến ngày nay.
Lão tử đã từng nói: Khi người ta còn sống
sẽ không bao giờ có sự bình đẳng,chỉ trừ khi chết đi thì mới có sự bình đẳng
tuyệt đối là thân xác ai cũng thối rữa đi trở về với cát bụi.
Cái điều đơn giản hiển nhiên như vậy, nhưng Mác đã tốn công viết ra hàng nghìn
trang sách, diễn giải lập lý để chỉ cốt sao đánh gục đi 6 chữ XÃ HỘI LOÀI NGƯỜI
TỰ DO thành 4 chữ bệnh hoạn điên khùng
cuả ông ta: BÌNH ĐẲNG TUYỆT ĐỐÍ. Để đạt
được cái bình đẳng tuyệt đối. Loài người đã có những cuộc chiến tranh diệt chủng,
cách mạng vô sản nhằm tiêu diệt 2 phần 3 dân số toàn cầu để tiến lên thế giới đại
đồng ai cũng như ai. Không còn giàu nghèo, khôn dại, người nào cũng giàu có,
trí tuệ ngang nhau cả, đều là bác học thông thái cả. Tư tưởng Mác làm đỉnh cao
cuả tư duy chung, hoặc cho những con vượn biết nói tiếng người và còn đi được bằng
hai chân. Không hiểu sao một ngã điên khùng và tối dạ như vậy mà hơn thế kỷ nay người ta vẫn cúi rập đầu bái lạy
làm bậc Thày mới lạ?
Ngày xưa có người hỏi Phật Tổ rằng: Bẩm
Đức Thế Tôn tại sao con người ta sinh ra chẳng ai giống ai? Có người da ngọc,
thân ngà đẹp như tiên, có người thì dị tật xấu xí, bộ phận cơ thể thừa cái này,
thiếu cái kia. Có người giàu sang phú quý đức độ vô cùng, có người thì bần tiện
nghèo hèn chỉ thích chuyện chém giết sát sinh v.v...Phật Tổ trả lời: bởi vì do
thân nghiệp của họ từ kiếp trước, họ đã có sẵn cái mầm hạt giống từ trước rồi,
gặp duyên thì nở. Giống như những hạt giống khác nhau đã được gieo xuống đất, hạt
ngô thì cho ngô, hạt thóc thì cho thóc, cây to cậy nhỏ, cây gầy, cây mập còn do
điều kiên đất đai, khí hậu, phân nước và sự chăm sóc nưã. Ngày ngay theo Mác,
theo cộng sản như Lê Nin, Stalin, Mao Trạch Đông đã cố tình xoá bỏ tiêu ,diệt
đi những hạt giống tốt, chỉ để một thứ giống vô thần, vật chất, biển lận, tăm tối
là được sống. Cho nên chúng ta mới có thảm hoạ như ngày nay, dở ngô dở dại với
các gọi là nhà nước chuyên chính vô sản. Mong rằng người Việt Nam sớm tỉnh ngộ
trở về cái bản thiện của lẽ tự nhiên. Sống thật với lòng mình, thuần phong mỹ tục,
biết nghe những lời nói phải dù bất kể người đó lài ai? Có vai vế, hay không có
bằng cấp gì trong xã hội. Phải nhìn ra sự thật:
Mác là một nhà triết học dở hơi điên loạn. Học trò của ông ta một lũ người như Lê Nin, Hitler,Stalin, Mao
Trạch Đông v.v... là những đưá có hệ thần kinh u mê không tưởng, một hệ thống
lý luận phản khoa học phản động lưu manh
vô cùng.
Bởi do sự thật thà ngây ngô cuả số đông quần
chúng lao động, đã trót dại tôn thờ bọn này.
Nên chúng nó mới có cơ hội làm lãnh tụ để gây ra bao tội ác cho loài người. Những
người cộng sản, duy vật vô thần theo Mác cứ khăng khăng khảng định vật chất có
trước ý thức có sau. Ý thức là sản phẩm cuả vật chất. Tồn tại xã hội quyết định
ý thức tư tưởng con người là hoàn toàn cố chấp, giảo biện chứ không phải là biện
chứng. Họ chẳng có chứng cớ gì để giảo biện vật
chất quyết định ý thức, hoặc cái dạ dày quyết định lên nhân tính cuả con người.
Đối với con vật thì đúng là như vậy. Vật chất quyết định ý thức, vật chất quyết
định bản năng sinh tồn. Vì miếng ăn mà những con vật cấu xé, và ăn thịt lẫn
nhau. Chủ nghiã cộng sản, vô thần duy vật là lối suy nghĩ giảo biện vô luân, chúng
cố tình đưa con người trở về loài cầm thú. Con người có tâm hồn, điều này là có
thực. Con người đã dùng tâm hồn để làm thơ và viết văn. Nếu tâm hồn, ý thức là
sản phẩm cuả vật chất, thì mọi thể xác, vật chất giống nhau thì tâm hồn, ý thức
cũng phải giống nhau chứ ?. Ai có thể khảng định rằng bộ óc cuả hai người có số
nếp nhăn và những khúc cuộn giống nhau thì sẽ có tri thức giống nhau, hay trí
tưởng tượng giống nhau? Rõ ràng linh hồn là đìều có thực, tồn tại vĩnh cửu
trong không gian và thời gian. Linh hồn có trước thân xác chứ không phải thân
xác tạo ra linh hồn. Sau khi người ta chết đi thì linh hồn lìa khỏi xác và linh
hồn đi về đâu thì còn phải theo quan niệm của từng người và từng tôn giáo.Tôi
xin nhắc lại: Nếu vật chất sinh ra ý thức, theo như Mác nói thì mọi suy tư tình
cảm cuả con người chỉ là những quá trình hoá sinh và lý sinh sảy ra trong bộ
não. Các nhà khoa học, sinh vật học ngày nay cố công đo đạc, tính toán những phản ứng tâm sinh lý trong não bộ cũng
chiụ không thể nào trả lời được? Tình yêu là gì? Cảm xúc xuất thần cuả thơ văn
từ đâu mà có? Tại sao một người sẵn sàng chết vì người
mình yêu? Tại sao có những Thánh tử đạo vì niềm tin Thiên Chuá và Đức Phật?
Bây giờ khoa học hiện đại rồi người ta cũng có
thể các này cách khác tìm ra hai người có bộ óc tương tự giống nhau như qua điện
não đồ, đo đạc và tính toán được những nếp nhăn khúc cuộn của
bộ não v.v... Và ta có thể khảng định hai người đó có những tình cảm, trạng thái
tâm lý tương tự nhau hay chỉ thấy một người là hiền nhân còn một ngưòi là đồ tể
ác ôn giết ngưòi không ghê tay? Cho nên vật chất không phải là cái có trước mà
ý thức mới là cái có trước.Ý thức quyết định vật chất theo quan điểm duy tâm thần
thánh. Hoặc cùng lắm là tồn tại song song, cùng một lúc xuất hiện bởi nhân duyên
như theo quan điểm Phật Giáo? Phật giáo không tin có linh hồn, nhưng không thể
nói Phật Giáo giống cộng sản. Bởi vì Phật Giáo vì theo Phật: Không có linh hồn
nào cả, không có phần bên trong cốt yếu nào thường tồn của một chúng sinh. Phật
khảng định không có linh hồn nhưng sự tái sinh luân hồi vẫn sảy ra. Chỉ có sự
liên hệ nhân duyên giữa kiếp trước và kiếp hiện tại của chúng ta chứ không có
linh hồn nào chuyển sang cả. Đó là sự trái ngược cơ bản giữa cộng sản và Phật
Giáo. Với cộng sản chết là hết chẳng có nhân duyên nhiệp chướng qủa báo gì hết.
Cha ông phạm tội ác chẳng ảnh hưởng quái gì cho con cháu. Không tin linh hồn
nhưng Phật Giáo lại gọi tổng số nghiệp lực nhiều đời là giác linh.
Theo thôi suy nghĩ suy luận: Trong một
thành luỹ bịt kín, ta hãy coi ý thức và vật chất đứng ở hai bên và chỉ có một lỗ
hổng hẹp duy nhất. Muốn qua bên này, bên kia thì ai cũng phải chui qua lỗ hổng
đó cả. Vì không có một con đường nào khác. Không
ai bảo ai cả và cả và đều tự nguyện chui qua theo bản tính của
quy luật tự nhiên. Không ai ép ai cả, và không ai quyết định ai, không ai tạo ảnh
hưởng cho ai. Cái lỗ hổng đó là lối thoát duy nhất cho những sáng tạo của văn
chương thơ ca, triết học, khoa học, toán số và những sáng tạo tinh thần v.v...
Ai dám bảo vật chất tạo ra ý thức? Cái khối lượng
lớn bé của cơ thể khác nhau chừng 50 kg,
70 kg, hay 100 kg hay cái những cái đầu
lớn bé sẽ tạo ra những bài văn và ý thơ? Ừ thì cho là do những tế bào thần kinh, những dây Nervenstrang, những
nếp nhăn, những khúc cuộn trong bộ não mà tạo ra những ý thức, tâm tư, tình cảm….
Tâm hồn, ý thức, sáng tạo thì muôn hình muôn vẻ, chẳng ai giống ai cả. Nhưng để
mổ sẻ, đo đạc hai bộ óc có số liệu giống nhau người ta vẫn có thể làm được.
Nhưng chắc chắn hai con người này lại có khả năng suy tư, sáng tạo trái ngược
nhau. Chưa bao giờ có hiện tượng hai nhà thơ cùng bộ óc tương tự lại làm một
bài thơ giống hệt nhau? Nếu không nói là ăn cắp và đạo văn? Từ hai lập luận theo quan điểm triết học Thiên Chuá giáo và
Phật Giáo đó, theo tôi là biện chứng thần học.
Nên tôi hoàn toàn bác bỏ quan điểm tư duy triết học cuả Mác: Vật chất có
trước, ý thức có sau. Tồn tại xã hội quyết định y thức tư tưởng con người. Nếu
như chỉ viết truyện thần thánh hoang tưởng như Ngô Thưà Ân làm ra bọTây Du Ký
thì con khỉ của Ngô Thưà Ân còn có giá trị hơn nhiều cho con khỉ hoang đường tưởng
tượng của Mác. Cái đáng ghét là Mác xúi giục loài khỉ đâm chém tiêu diệt lẫn
nhau. Mác là kẻ tội đồ cuả lịch sử loài người. Giá không có Mác loài người chắc
chắn sẽ sống hoà bình, phồn thịnh và hạnh
phúc hơn nhiều.
Sự thật rõ như ban ngày: Gần nửa số dân loài người chúng ta đã trải qua hơn một thế kỷ
dài đằng đẵng trong mơ mộng hão huyền. Chúng ta bị ngã triết gia già Các Mác mớm hơi thổi ngạt. Lão thày già
ma giáo thất nghiệp khố rách áo ôm này đã rút hồn gần nửa số dân loài người khốn
khổ chúng ta. Lại còn bị anh chàng I Van hói đầu rụng lông, rụng tóc vì bệnh tiêm
la bỏ thêm buà mê, thuốc lú, xúi giục đám dân nghèo thợ thuyền làm nên cách mạng
tháng mười ở nước Nga. Hắn có kiểu dụ người rất ma quái đơn giản dễ hiểu vô
cùng. Bằng cử chỉ móc trong túi ra nửa
cái bánh mì chưa kịp nuốt chửng và bảo cho mấy con vịt giời đang đói ăn: Sự nhiệp
của
các xô viết chính là cái này đây. Gần nưả
loài người chúng ta đã vội vã bốc đồng hân hoan hò reo khi nhìn thấy nửa cái
bánh mỳ gặm nham nhở của một tên ma cô lưu manh hói đầu .
Họ đã bị trúng buà mê, thuốc lú
như vậy đó. Như những con chuột
ăn nhầm bả độc, rồi lại cam tâm, nhẫn nại ,lầm lũi, sẵn sàng lià bỏ cha
mẹ ông bà, lìa bỏ vợ con chú bác, anh em họ mạc, chòm xóm, quê hương để đi theo
mấy tay anh chị đồ tể trong giới vô sản làm cách mạng. Hành hương trên bước đường
đầy máu và nước mắt, mong mau chóng đến
đến thiên đường của mộng ảo suy vong, được tính bằng 5 bước lịch sử cóc nhảy của
Mác. Chúng ta giống như những đưá trẻ con ngô nghê, ấu trí được nuôi bằng dòng
sữa độc hại của loài quỷ cái vô thần. Cũng may mà chúng ta còn có Thiên Chuá toàn năng đã tạo ra
một thế giới tư bản tự do. Tuy rằng chưa phải là hoàn hảo, vẫn còn có những bất
công, thiếu bình đẳng giữa con người với con người, vẫn còn có kẻ giàu người
nghèo, vẫn còn người ngu kẻ dại, vẫn còn có thiên tài và hạ lưu. Nhưng đó là sự
thật của tạo hoá, của
lẽ tự nhiên. .Nhờ đó loài người chúng ta vẫn
tồn tại, vẫn sống xót sau nhiều
thập bi thương mà chưa bị huỷ diệt hoàn toàn bởi bàn tay cuả lũ quỷ vô thần.
Hoa thơm và cỏ dại vẫn còn có thể chen chúc chung sống hoà bình là một điều may
mắn cho hành tinh.
Tự nhiên vốn dĩ là như vậy thì có gì là
lạ đâu các bạn nhỉ. Người giàu do khối óc thông minh cuả mình, bằng bàn tay lao
động và tài năng sáng tạo chính đáng của mình thì có phải là tội lỗi đâu?. Sao
ta lại có thể ghen tỵ nghe theo lão Mác già để vu khống họ là kẻ bóc lột mà muốn
giết hết đi tất cả. Hay nghe Hồ Chí Minh đấu gian tố điêu vu khống điạ chủ, cứ
tưởng được chia tài sản cuớp được, ruộng
đất vào tay mình? Cuối cùng ép vào hợp tác xã tất cả và tự biến mình thành tá điền cho Đảng.
Ba Duẩn tuyên bố một câu: Toàn dân làm chủ nhưng đất đai canh tác để Đảng và
con cháu cán bộ giữ hộ cho là hết ý.
Giàu và nghèo hay sự bất bình đẳng chênh lệch như hoa thơm và cỏ daị là lẽ cuả tự nhiên cuả tạo hoá. Nhưng Mác đã ngoan cố tối dạ viết lách lếu láo suy tưởng linh tinh để dẫn dắt loài người trở thành đần độn, man dại, trở về với bản năng thú tính nguyên thuỷ hoang dại của loài vật. Mác đòi hỏi một sự bình đẳng tuyệt đối trong xã hội loài người bằng con đường đấu tranh giai cấp đẫm máu. Nếu là hoa thì là hoa hết, nếu là cỏ dại thì là cỏ dại hết. Các bạn thử nghĩ lại có phải Mác bị mắc bệnh tâm thần hay không? Mác thổi bùng lên thành ngọn lưả đấu tranh hận thù vô lý với một hệ thống tư duy triết học cóp nhặt, ăn cắp, méo mó, vá víu tạm bợ. Thế nhưng cũng đủ sức thuyết phục tầng lớp dân đen thất học, những trí thức nửa muà, bọn lưu manh vô sản hoá. Ngọn lưả chiến tranh ý thức hệ, nồi da nấu thịt, nội chiến sát phạt lẫn nhau, chẳng phải là những tấn trò đời hay sao?
Giàu và nghèo hay sự bất bình đẳng chênh lệch như hoa thơm và cỏ daị là lẽ cuả tự nhiên cuả tạo hoá. Nhưng Mác đã ngoan cố tối dạ viết lách lếu láo suy tưởng linh tinh để dẫn dắt loài người trở thành đần độn, man dại, trở về với bản năng thú tính nguyên thuỷ hoang dại của loài vật. Mác đòi hỏi một sự bình đẳng tuyệt đối trong xã hội loài người bằng con đường đấu tranh giai cấp đẫm máu. Nếu là hoa thì là hoa hết, nếu là cỏ dại thì là cỏ dại hết. Các bạn thử nghĩ lại có phải Mác bị mắc bệnh tâm thần hay không? Mác thổi bùng lên thành ngọn lưả đấu tranh hận thù vô lý với một hệ thống tư duy triết học cóp nhặt, ăn cắp, méo mó, vá víu tạm bợ. Thế nhưng cũng đủ sức thuyết phục tầng lớp dân đen thất học, những trí thức nửa muà, bọn lưu manh vô sản hoá. Ngọn lưả chiến tranh ý thức hệ, nồi da nấu thịt, nội chiến sát phạt lẫn nhau, chẳng phải là những tấn trò đời hay sao?
Những vai tuồng đẩm máu muốn tiêu diệt hết tất
cả những giống người có trí tuệ tài năng, biết tổ chức sản suất và biết cách
làm giàu. Rồi lại muốn tiêu diệt tất cả những đám dân đen bất bình muốn chống lại
họ. Ví dụ đơn giản như ở Việt Nam, mấy thập kỷ
qua đã đâm chém nhau chỉ vì những lý do rất đơn giản. Ông hàng xóm có
con trâu kéo cày và nhiều cái nồi nấu cơm hơn ta mà bị quy là điạ chủ mang ra sử
bắn thẳng tay để lấy thành tích báo cáo lên trên, cho đủ chỉ tiêu kế hoạch. Giết
người vô tội như như là một thú vui, một trò chơi của lũ người theo Đảng theo
chủ nghĩa Mác, chủ nghĩa cộng sản ghê tởm.
Chủ nghiã cộng sản tàn bạo vô luân Mác,
Lê Nin, Stalin, Mao Trạch Đông hay hệ lụy của nó với cái gọi là tư
tưởng Hồ Chí Minh vẫn còn là con đường duy nhất của
ban lãnh đạo chính trị bộ, hay gượng gạo gọi là đổi mới theo định hướng xã hội
chủ nghĩa. Họ đã sâu con đường hầm không lối
thoát để kéo thêm cái ngày tàn diệt vong mà thôi. Vì quyền lợi, vì miếng ăn, vì
hưởng thụ vật chất theo lý tưởng cầm thú của Mác, Mao, Hồ, họ có thể kéo dài chế
độ toàn trị 1 năm, 5 năm, 10 năm, 20 năm hoặc nhiều hơn nưã. Thì cũng chỉ là
dày thêm cho cái trang sử đẫm máu, tàn tạ, ô nhục, thiên cổ lưu truyền oán hận
muôn đời. Sụp đổ thì là cái chắc, chẳng sớm thì chày, cho dù tư duy của một đứa
trẻ con cũng nhận biết ra điều này.
Đảng vẫn ngoan cố theo con đường tà đạo,
vẫn chưa chiụ rút ra khỏi chính trường, vẫn không chiụ dân chủ đa đảng để hưởng
dụng những giá trị tinh thần thế giới văn minh, nhân văn, nhân
bản cuả người Việt Nam. Chắc chắn sẽ sảy ra nội loạn và chiến tranh với ngoại
bang trong tương lai. Sự tranh chấp giữa ngưòi Việt Nam có thể dàn xếp được, dù
cho có những nhóm quyền lực quân sự khác nhau đi nưã. Nếu ai cũng biết đặt
tương lai dân tộc lên trên hết, nếu chả may có những nhóm quân phiệt tàn bạo nổi lên thì phe chính nghĩa dân chủ đa nguyên sẽ được
lòng dân và sẽ tất thắng. Nếu có dân chủ đa đảng thì quân phiệt bạo loạn sẽ rất
khó sảy ra, vì bản chất của dân chủ là ôn hoà và hoà bình. Cái đáng sợ là cái Đảng
dở ông dở thằng này, lúc ngoan lúc láo, lúc theo đuôi, lúc xỏ xiên đâm hông một
gã thày Tàu kếch xù, nham hiểm thâm độc mà sảy ra chiến tranh. Hãy từ bỏ chủ
nghiã Mácxít Lêninit , chấp nhận dân chủ đa đảng, tìm sự ủng hộ của chính quyền
Mỹ, Tây Âu và loài người tiến bộ là đường hy vọng duy nhất cứu vãn cho tương lai dân tộc.
Râu Xồm Còn Mọc
Cha ky chú kiết râu xồm
Sinh ra bệnh hoạn âm thầm khổ
đau
Con đông vợ sớm về gìa
Cửa nhà eo óc chầu rià viết văn
Khoai tây nhuận bút trả dần
Chạy giông thiên hạ thằng bần
van xin
To mồm vô sản vùng lên
Lưu manh độc đảng chính quyền
bất nhân
Điạ hào trí phú thương buôn
Đào cho tận gốc cha con hãi
hùng
Da đen da đỏ da vàng
Cả da trắng nữa rõ ràng chủ trương
Vành đai giải phóng xiết
vòng
Kim cô độc lập thê lương não
nùng
Trâu già Các Mác cẩm nang
Nhà giam trại lính thiên
đàng dựng xây
Triệu người mạng sống lót đường
Vành tang nấm mộ khói hương
oán hờn
Ngán thay bè lũ vô luân
Việt Nam Trung Cộng Bắc Hàn
Cu Ba
Lai rai điả đói tôn thờ
Râu xồm cạo mãi bao giờ mấy
xong?
10.4.2010 Lu Hà
TƯ
TƯỞNG MÁC VÀ NHỮNG DI CHỨNG
Các
Mác( Karl Marx) thật ra là một kẻ tội phạm của Lịch sử. Một nhà tư tưởng cực kỳ
phản động trên lãnh vực tư duy tinh thần. Lịch sử loài người không thiếu gì những
nhà tư tưởng sáng giá mà cả nhân loại ngàn năm kính yêu. Nhưng tư tưởng của Mác
thử hỏi có ích lợi gì? Giá không có Mác loài người chắc chắn còn nhiều may mắn
hạnh phúc hơn nhiều. Mác là gã thày rùi, chỉ thích xúi giục loài nguời vào vòng
đâm chém, thù hận, chiến tranh liên liên miên. Cái
không tưởng cuả Mác nếu chỉ dừng lại ở mức thần thoại, hoang
đường thì đã chết ai? Cứ như Ngô Thưà Ân viết ra bộ Tây Du Ký còn đáng tôn kính
chứ cái thuyết khỉ tổ cuả Mác thì chỉ có hại mà thôi .Khố nạn nhất là cái chuyện: Mác hò hét xúi bẩy giai cấp cần lao, vô sản
vùng lên cướp chính quyền bằng bạo lực vũ trang, gây chiến tranh hủy diệt, đòi
đào mồ chôn chủ nghĩa tư bản, xoá bỏ tư hữu tài sản, quốc hữu hoá, tiến tới Xã
hội xã hội cộng sản trần trụi của bầy thú dữ phi nhà nước, phi gia đình, phi
nhân tính thật ra là ý tưởng cuả một thằng điên.
Mác
là một tội nhân thiên cổ, một kẻ tiêu diệt tâm hồn tri thức. Cũng giống như diệt
chủng vậy.Trong triết học Mác coi thường tri thức, sáng tạo, tâm hồn, tình cảm.
Con khỉ cuả Ngô Thưà Ân còn biết đạo nghĩa, lương tri, nhân phẩm, phục thiện
cao gía hơn con khỉ của Mác rất nhiều. Tất cả những giá trị tâm linh thiêng
liêng đều bị Mác đạp đổ như một tên lưu manh vô học. Mác cũng giống như Mao Trạch
Đông coi trí thức không bằng cục phân. Mác là
con quỷ vô thần gân cổ khảng định: Vật chất có trước, ý thức có sau. Mác đề cao
những giá trị vật chất, trước giá trị tâm linh ý thức. Mác lợi dụng học thuyết
sinh vật cuả Dawin để xuyên tạc loài người có nguồn gốc từ con khỉ. Chính vì
coi con người chỉ là động vật cao cấp, nên giết một con ng ười cũng giống như giết một con chó mà
thôi. Lịch sử đã phán xét và đã tuyên án phỉ nhổ Mác và một dây những học trò bất
hảo c ủa ông ta: Lê Nin, Hitler, Stalin, Mao Trạch
Đông,Kim Nhật Thành, Polpot, Hồ Chí Minh v.v...Là hậu nhân, chúng ta phải bình
tĩnh phán xét. Không chỉ riêng mình tôi mà nhân dân các nước Đông Âu và ngay cả
nước Nga và các nước thuộc Nga cũ đã đứng
lên giành độc lập đã đập nát những tượng
đài của Karl Marx, Lê Nin, Stalin v.v...Tôi viết bài nghi vấn Mác có bệnh tâm
thần cũng chẳng sai?
Hãy
trông mặt mũi râu tóc của ông ta, giống như một con quái vật thời
tiền sử nó ghê ghê thế nào ấy. Trông mặt mà bắt hình dong, con lợn có béo thì
lòng mới ngon. Một người trông như quái vật, có đôi mắt trợn trừng thô lố như vậy?
Nên chúng ta cũng chả lạ gì với như tư tưởng hàm hồ
cuả Mác, hòng làm đảo lộn mọi trật tự c ủa đấng tạo hoá. Mác là hiện thân cuả qủy Satan
muốn chiếm đoạt chinh phục loài người phản loạn chống lại Thiên Chuá toàn năng.
Là một con chiên tôi lên án Mác cũng là vì tấm lòng ngưỡng mộ kính yêu Thiên
Chuá mà thôi.
Mác,
quỷ Satan kẻ phản Chuá đã tuyên bố: Tôn giáo là thuốc phiện. Tôi con chiên cuả
Chuá tuyên bố: Mác là con quỷ Satan, con rắn độc đáng phỉ nhổ của loài người.
Mác là tội nhân thiên cổ. Đối với tôi: Mác chẳng là nhà tư tưỏng cái quái gì hết, chỉ là một gã cha ky chú kiết nào đó có cái bằng tiến sĩ
triết học rởm. Mác chết đi nhưng những di chứng tâm thần, những gen vô thần đã
huỷ hoại cả một thời đại. Khốn khổ lây lan ra cả cho con cháu Lạc Hồng. Tội Mác
thật đáng phỉ nhổ ngàn thu, uế xú. Mác hãy trả lại bản quyền ba quy luật cơ
bản cuả triết học cho Hegels. Mác không được ăn cắp, không được quyền
bệ nguyên si những cống hiến cuả Hegels và nhận mình là tác gỉa
Ba quy luật của Hegels
là biện chứng thần học để dẫn dắt loài người tìm đến Thiên Chúa.
Mác lại thay vào chữ biện chứng duy vật và đảo ngược lại tinh thần tuyệt đối cuả
Hegels. Caí gì cuả Zäsar hãy trả lại cho Zäsar. Mác là nguyên nhân gây ra cơn
điên loạn của xã hội Việt Nam ngày nay.
Cơn Điên
Thiên đàng chủ thuyết chôn
vùi
Dở say dở tỉnh buồn vui ưu
phiền
Bình thường ai chẳng muốn
yên
Ta bà điên đảo triền miên
tháng ngày
Cuộc đời bao bỗi đắng cay
Rỉ tai mã tấu đoạ đầy biển
sâu
Nhân quyền dân chủ còn đâu
Chủ trương chính sách đè đầu
thế nhân
Trải bao thập kỷ bần hàn
Lòng dân ly tán con giun xéo
quằn
Tức đê vỡ nước lan tràn
Vòng đai chế độ điêu tàn xác
xơ
Ép cha vào chốn lao tù
Chị đi bán phấn bông hoa cuối
muà
Tô son đôi chút mặn mà
Mẹ ôm con khóc mái đầu bạc
phơ
Trời Nam u ám mây xa
Vô thần chủ nghĩa cơn mưa bạo
quyền
Tận cùng gió nổi sóng điên
Cuồng say mê dại đồng tiền bất lương
Cơn giông đổi mới thị trường
Thảm mùi định hướng đèo bồng
nợ xưa
Đông Âu mưa gió thuận hoà
Triều Tiên Trung Cộng Cu Ba
giật mình
Việt Nam có Hồ Chí Minh
Thân lươn bao quản ruồi xanh
rã rời
Tanh tao mật mỡ thối hôi
Lý tưởng cộng sản cò mồi nhiễu
nhương
Thề cho tát cạn biển đông
Trường Sơn đốt trụi đại đồng
xa khơi
Điên cuồng sóng gió thị phi
Lợi quyền của đảng đười ươi
bầy đàn
Khoá mồm báo chí nhân văn
Tô màu chế độ mấy lần phết sơn
Lắt lay sao miễn sống còn
Châu Qùy Bát Bạt cô hồn thở
than
Điên vì điện toán nhân gian
Hoà bình diễn biến vạch trần
mưu mô
Quan toà chỉ thị đong đưa
Luật rừng dung túng ma cô
làm bừa
Kinh doanh cổ phiếu mua vào
Bí thư chủ tịch ô dù ông cha
Dân đen mất đất tan nhà
Chuà chiền giáo hội thiệt
thua chính quyền
Điên vì quốc tế than phiền
Việt nam vi phạm nhân quyền
công khai
Điên vì cô lập nhân loài
Đi đâu cũng bị chê cười mỉa
mai
Bá quyền cộng sản đười ươi
Điên khùng căng thẳng tôi
đòi bon chen
Nhà thương tăng số giường điên
Tâm thần xã hội chính quyền
mạt dân
Bất bình binh sĩ nhân văn
Viết bài tiêu cực luận bàn tự
do
Giam cầm bắt bớ bỏ tù
Tay sai đế quốc thăm dò lan
man
Vu oan giáo họa nhà văn
Luật sư nhà báo chính nhân
tu hành
Biết bao oan khổ đấu tranh
Công an đàn áp trời xanh hận
đầy
Dân oan khiếu kiện đoạ đày
Làm sao mà chịu thế này phải
điên
Bắt nhầm tư túi vì tiền
Không điên cũng ép bệnh điên
giam liền
Thói thường ai cũng sợ điên
Sơn khê nội tỉnh mọi miền bi
thương
Hoàn cầu nổi trận bão giông
Mác Lê tà giáo tan hoang lâu
rồi
Trung Hoa lươn lẹo lưạ thời
Việt nam bám đít theo đuôi
quan thày
Biến Đông quần đảo ai hay
Công hàm bán nước kià bầy việt gian
Bệnh cuồng tham vọng chưa
tan
Việt nam cộng sản ngày tàn
chẳng xa
Ta bà điên đảo ra sao
Tận cùng tắc biến ngày giờ đổi
thay
Cơn điên nổi giận sóng đầy
Con thuyền cách mạng cáo cầy
tả tơi .
2.7. 2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét