Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014

Nhân Nào Qủa Ấy



 
 Ngồi nhà một mình, bất giác lại nhớ quê hương. Ngậm ngùi tìm bạn bè để dốc bầu tâm sự. May còn có các bạn từ năm châu lục, tuy rằng chẳng ai quen biết ai ,nhưng đã gặp nhau ở trang báo tổ quốc, hay trang facebook này thôi thì cứ cho
là tri kỷ tri âm, đôi khi cũng có lời qua tiếng lại mà để làm mếch lòng nhau. Chuyện đời mà có nóng có lạnh, có cay có đắng, lúc thanh lúc tục, khen chê là lẽ thường tình mà thôi. Nói đến quê hương ai mà chả nhớ, cha mẹ ông bà tổ tiên là cội nguồn của tâm hồn.

Cha hiền con thảo, người cha độc ác gian ngoan thì con cái nó cũng như vậy thôi. Ví dụ như: ông Aloi Hitler là một người Áo, độc ác tàn bạo đã hiếp dâm bà Clara, một người phụ nữ Do thái nghèo làm công cho nhà ông ta mà sinh ra Adolf Hitler.Cái quái thai được miễn cưỡng tạo thành từ một đêm mưa gió với người đàn bà Do thái đã luống tuổi. Có ai ngờ họ đã sinh ra một con quỷ lồi mắt, thiếu một hột dái (xin lỗi các bạn là theo lời kể cuả ông bác sĩ riêng cho Quốc Trưởng Hitler thì ra Hitler là một dị chủng không hoàn hảo). Sau này lại là ác nhân tội đồ cuả lịch sử loài người. Hitler không phụng thờ quý hoá gì tổ quốc quê hương mình là nước Áo, và cả giòng dõi cuả mình là người do thái. Theo luật do thái ( Israel) đã định nghĩa: Ai là người Do thái nếu có người mẹ là người do thái. Do thái là dân tộc duy nhất mà nguồn gốc con cháu tính từ người mẹ. Hitler mất gốc và không cần quê hương. Hắn lợi dụng người Đức, viết sách tuyên truyền chống do thái ( Antisemitismus), để được nhập quốc tịch, rồi được tôn làm lãnh tụ thoả mãn cho cái danh vọng hão huyền và trả thù cá nhân cuả hắn. Người Đức là những con cừu thật thà đã tôn vinh Hitler là cha già dân tộc.

Ông Hồ Chí Minh cũng bôn ba hải ngoại , không phải vì yêu nước mà đi làm cách mạng, chẳng qua vì trong lòng đầy sân hận muốn sang Pháp để kiếm cơm, hay cố tình tạo nên một sự đã rồi, cứ ở lỳ bất hợp pháp tại Pari để ép người Pháp phải nhựợng bộ cho mình vào học trường thuộc điạ, hy vọng sau này làm quan lại tay sai cho Pháp. Nhưng vì thành phần bất hảo của người cha là ông Nguyễn Sinh Sắc can tôi đánh chết người. Ông Sắc do bản tính hung tợn giống như ông Aloi Hitler và trình độ cuả anh chàng Nguyễn tất Thành còn quá kém nên không được cấp học bổng và nhận học.

Tâm lý của Hitler và ông Hồ rất giống nhau muốn được làm quan, làm lãnh tụ và muốn được trả thù cá nhân. Lòng dạ hẹp hòi tiểu nhân trái hẳn với đức độ người quân tử: Thù quân tử 10 năm trả lại cũng chưa muộn, còn thù tiểu nhân thì trăm năm trả cũng chưa xong, đời sau kiếp sau vẫn còn muốn trả lại nưã. Hitler đã lưà dối dân tộc Đức và dẫn họ vào ngọn lưả chiến tranh. Ông Hồ cũng vậy dẫn dắt ngươì Việt Nam vào vòng lưả chiến tranh ân oán thù hận cá nhân ông ta với người Pháp và cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn.Người Việt nam giết người Viêt nam mục đích chỉ vì chút quyền lợi vật chất và danh vọng quyền lực muốn sống trụy lạc nhởn nhơ trên đầu một dân tộc.

Người Nga và ngườì Tàu ranh mãnh hơn người Pháp đã hiểu được tâm điạ, tâm lý tiểu nhân của ông Hồ và đã biết lợi dụng triệt để lợi dụng ông ta. Nga – Tàu đã thắng Pháp Mỹ trong con bài Hồ Chí Minh. Hồ Chí Minh là một con cáo khôn ranh. Dân tộc Việt Nam là những con cừu khờ khạo. Kẻ lợi lộc toạ hưởng nhiều nhất lại chính là thủ hạ thân tín và cái đảng ma cộng sản mà chính ông Hồ đã tạo lập ra. Người dân Việt Nam bị đày đoạ nô lệ vì chính sách ngu dân cuả ông Hồ và chính bản thân ông Hồ cũng lại là kẻ khốn khổ nhất. Ông ta chỉ có một cái hư danh hão huyền là lãnh tụ, là cha già dân tộc, là kẻ có quyền hành sinh sát nhất Việt Nam từ năm 1945, nhưng từ những năm sau 1960 thì chính Hồ lại là nạn nhân khốn khổ, bị cấm đoán đủ điều, không được lập ra đình, không còn tự do cuả một người đàn ông bình thường. Hồ già cả chỉ còn một hình nộm, là vú em, là cái còi của đảng, của bọn đàn em khi cần thì bóp cho nó kêu, để lấy tiếng với bàn dân thiên hạ mà thôi. Cuối đời Hồ bị coi là một lão già lẩm cẩm hoang dâm nhưng lại bị đảng treo gìo. Cho nên chỉ còn ngồi chơi mà xơi nước miếng, mà hưởng hương khói để người ta tế sống sa hoạ xác thịt vật chất quyền lực hơn ông ta.

Lúc Hồ còn sung sức ngoài 50, 60 tuổi vẫn còn may mắn được thoả mãn dục tính, năm thì mười hoạ cũng có tay chân thủ túc dẫn gái vào chơi như kiểu đánh du kích rồi cũng bí mật thủ tiêu đi để phi tang. Chúng ta không phải rơi vào hoàn cảnh cô đơn như Hồ nên chúng ta không thể tưởng tưởng tượng nổi: đạo đức lương tâm, tâm trạng Hồ suy xụp tồi tệ như thế nào? Tôi viết ra là vận dụng những suy đoán hoàn toàn khách quan. Sống để làm người như Hồ hay Hitler, Stalin thực ra chỉ là những mảnh đời thưà thãi, bỉ ổi, đê tiện, cô đơn thê thương lắm. Họ là những cái rẻ rách không đáng giá cuả lịch sử, nhưng trong một sự tình cờ mà lại được thiên hạ nhầm lẫn cung phụng và gọi là cha già dân tộc? Hồ, Hitler, mới hơn 50 tuổi mà cũng gọi là cha già dân tộc, thật là vô lý láo toét vô cùng.

Tại sao vận mạng dân tộc Đức và Việt giống nhau thế nhỉ? Cùng trong một hoàn cảnh ngay từ năm 1930 ở Đức có Hitler thì ở Việt Nam có Hồ Chí Minh. Nhưng 80 năm nay thì Việt Nam và Đức khác xa nhau quá, thật là một trời một vực. Lỗi này là do bọn Việt gian đội lốt cộng sản, văn sĩ bồi bút cố tình làm thân tôi mọi đua nhau viết láo dựng ra những câu truyện hoang đường, huyền thoại về Hồ, để kiếm chút công danh và tí tiền nhuận bút mà đẩy dân tộc vào bước đường cùng không lối thoát như ngày nay.Để tạ tấm lòng cuả các bạn đã đọc những lời tâm sự của tôi, thôi thì cứ coi như là tri kỷ, tri bỉ , tri âm thi đã sao? Tôi kết thúc bài viết bài thơ .


Con Cáo Và bầy Cừu

Có con cáo trắng thành tinh
Trong hang về chốn kinh thành trần gian
Hồ yêu trong cảnh bần hàn
Phẫn cơn đói khổ gian nan hận thù

Bầy cừu lạc lõng bơ vơ
Đi tìm chăn chủ tôn thờ thánh nhân
Hồ ly xuất ngoại kiếm ăn
Đơn xin học bổng hiến thân tôi đòi

Toàn quyền chẳng chút đoái hoài
Cáo ranh qủa đắng chửi trời thì xa
Cáo đành quyết chí bôn ba
Xuất dương hải ngoại ta bà gian truân

Khen cho chồn cáo gian ngoan
Ku li rửa bát bền gan chai lỳ
Bát cơm nước miếng ê chề
Lưu vong viễn xứ mộng về hồi hương

Căm thù nhục nhã thê lương
Công thành danh toại bá vương chửa thành
Thế thời một buổi trời xanh
Vong thân mãi quốc cáo thành chủ buôn

Bầy cừu mong mỏi bồn chồn
Trời cao mưa móc ban ơn thánh gàn
Mấy phen sát máu điêu tàn
Hai miền Nam Bắc máu tràn lệ chan

Chiến tranh hủy diệt gi ết dần
Đau thương tang tóc ngút ngàn trời xanh
Cáo về yêu quái tàng hình
Cừu dân sợ bóng cáo thành khắc tinh.

2008 Lu Hà


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét