Thứ Tư, 17 tháng 2, 2016

Cái Nhìn Tổng Quan Và Nguyên Nhân Xâu Xa





Bác Paul triết gia có viết bài: “ SUY NGẪM VỀ VIỆC ỨNG Cử QUỐC HỘI“

Tớ thấy bài viết của bác Paul có cái nhìn tổng quan triết lý sâu sắc không thể coi thường được. Bác viết đúng lắm tớ rất thán phục. Những người thiếu cái đầu uyên bác thiếu tấm lòng thành thực mà chỉ dám dấn thân chịu vài trận đòn bầm
dập mặt mày, thậm chỉ còn ngồi  vài năm tù và muốn trở thành anh hùng cái thế rồi ra ngoại quốc thậm chí nhận giải thưởng dân chủ nhân quyền này nọ nhưng trong đầu rỗng tuyếch chả có một lập trình gì cao xa lo toan cho xã hội. Thậm chí có người còn tôn thờ chủ nghĩa Mác Lê Nin và tư tưởng Hồ chí Minh mà chỉ cảm thấy bất bình về sự ứng xử hiện nay của đảng quá thân Tàu mà lánh xa Mỹ mà tỏ ra cay cú muốn chống đảng coi theo Mỹ là xu thế thời đại, nhưng vẫn nuối tiếc thành quả cách mạng của cha ông. Muốn kế thừa sự nghiệp và nghĩ mình sẽ làm tốt hơn cha ông mình. Nghĩa là vẫn còn dòng máu đỏ cộng sản và nghĩ mình là công sản chân chính thương dân yêu nước.

Còn những người như Anh Bang Chị Thêu chỉ là những người dân oan chân chất họ thật thà đôn hậu họ chỉ đòi hỏi cái quyền làm người nhỏ nhoi thôi cái quyền đòi lại ruộng đất đòi lại ngôi nhà bị công an phá phách hay cưỡng chế. Họ chả thèm mơ mộng công hầu vương bá quái gì. Cái câu thơ muốn làm chủ nhiệm thâm thúy sâu cay lắm. Ý bác Paul nói không khéo trượt vỏ dưa gặp vỏ dừa. Thay chủ nhiệm mới mà suy nghĩ cốt cách cũng chả hơn gì thằng chủ nhiệm cũ ngày hôm qua. Mặc dù anh có thể từng là kẻ từng bị đảng áp bức đày đọa. Vậy không nhất thiết những ai bị đày đọa hay bị bỏ tù là họ có lòng yêu nước hay sẵn sàng làm việc vô tư ích quốc lợi dân mà thiếu kiến thức thiếu hiểu biết thiếu trí tuệ lập trình kế hoạch.

Mahatma Ghandhi đi biểu tình trên đường phố nhưng ông là luật sư. Ông có cái đầu uyên bác của một lý thuyết gia.  Ông biết cách nói chuyện pháp lý với thực dân Anh. Tôn Trung Sơn yêu hòa bình công lý còn là lý thuyết gia của chủ nghĩa tam dân. Hình như cụ Phan Châu Trinh và Phan Bội Châu nhà mình cũng học từ Tôn Trung Sơn. “Dân tộc độc lập, dân quyền tự do, dân sinh hạnh phúc “  Đại để các cụ Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh  đưa ra lập trình: Khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh gì đó.  Phương thức hoạt động của phong trào là bất bạo động, công khai hoạt động nhằm khai hóa dân tộc, giáo dục ý thức công dân - tinh thần tự do, xây dựng cá nhân độc lập - tự chủ - có trách nhiệm với bản thân và xã hội, thay đổi tận gốc rễ nền văn hóa - tâm lý - tính cách - tư duy - tập quán của người Việt, phổ biến các giá trị của nền văn minh phương Tây như pháp quyền - dân quyền - nhân quyền - dân chủ - tự do - bình đẳng - bác ái, cải cách trên mọi lãnh vực.                                             

Đó là những nhà  lý thuyết gia. Có cái đầu uyên bác như Tôn Dật Tiên còn dấn thân hành động có 20 cuộc khởi nghĩa võ trang. Ý bác Paul: Tuy các anh là anh hùng hè phố tức là biết dấn thân hành động cái đó qúy lắm chứ nên học tập. Nhưng còn cái đầu của anh kia liệu cái đầu có sáng gía xứng đáng với những vết bầm tím trên mặt, xứng đáng với những năm bị cầm tù không?

Họ là những người Việt Nam dũng cảm đáng khen chứ họ chả có tham vọng ứng cử làm đại biểu quốc hội quốc hè gì đâu. Bác Paul hoàn toàn không có ý nhắm vào số người này như anh Bang chị Thêu. Bài viết của bác là cả một vấn đề tổng quan tri thức tâm lý xã hội bao la. Tớ khâm phục bác Paul dám nói đúng sự thật, để mọi người suy nghĩ. Viết như vậy còn hơn ngậm hạt thị chả viết lách gì. Tớ mong muốn ở Việt Nam sẽ xuất hiện nhiều bài viết có giá trị tương tự của những tác gỉa khác tương tự như bác Paul để cùng nhau suy ngẫm.

Tớ thấy đồng bào dân oan đi biểu tình đòi ruộng đất mang đơn khiếu kiện thảm thiết lắm mà cứ vác cờ đỏ sao vàng hay hình ảnh ông Hồ ông Giáp vừa thấy thương hại vừa thấy giận mà buồn cười. Nghĩ bụng: đúng là dân ngu cu đen suốt đời tăm tối đến chết mà không chịu mở mắt ra. Họ mất đất mất nhà, vợ chồng cha con ly tán khổ đau nguồn gốc chính là tại cái lá cờ đỏ sao vàng mượn bên tỉnh Phúc Kiến, tại cái ông Hồ, ông Giáp đó đã mang tai họa cho gia đình họ không trực tiếp thì gián tiếp ngót gìa nửa thế kỷ nay. Nước non này giang san này điêu đứng là vì ai? Ai khởi xướng ra cái trò cướp đất xử bắn người dã man? Ông Hồ chứ còn ai? Bây giờ không còn địa chủ nữa để mà cướp thì cướp của nông dân, cướp từ quả cà nải chuối mớ rau.  Đâu chỉ là đảng cộng sản mới gây ra cái ác. Ông Hồ chắc không gây ác chuyên làm việc phúc đức chắc hay chỉ là tuyên truyền lừa bịp bằng báo đài thơ văn hò vè thôi? Như tay Tố Hữu hay thổi ống đu đủ cho ông Hồ: Sữa để em thơ lụa tặng gìa. Bác chẳng buồn đâu bác chỉ đau. Nỗi đau dân nước nỗi năm châu. Một tay tình báo cỡ bự ăn lương quốc tế cộng sản tay sai cho Nga- Tàu mà đôn lên là cha gìa dân tộc. Tức cười, chỉ là chuyện tiếu lâm thôi.



Bác Paul đã dẫn dắt người đọc một lô gich một biện chứng triết học hay lắm và cũng là điều hiển nhiên dễ hiểu đối với toàn thế giới không thể nào chối cãi được: "Quốc hội là cơ quan làm ra Hiến pháp, từ Hiến Pháp mới có Pháp luật. Từ Pháp luật mới có quốc gia."
Cứ như bác Paul nói thì Quốc hội là ông, hiến pháp là cha, nhà nước là con và trong nhà nước là thần dân cháu chắt hay là con đỏ vậy.

Nhưng ở Việt Nam lại là một quốc gia của các anh hùng hảo hán Lương Sơn Bạc do đại ca Tống Giang hay Nguyễn Phú Trọng làm chủ trại, của một tổ chức hội kín như Thiên Địa Hội, hay giống Mafia nắm quyền quản trị, quyền điều hành nhà nước.

Nói dễ hiểu: Sinh con rồi mới sinh cha, sinh cháu giữ nhà rồi mới sinh ông.

Quốc hội của Việt Nam là gì? Một đám nghị gật là đảng viện cộng sản do mặt trận Tổ Quốc giới thiệu. Không phải là những người có tài đức và được nhân dân tín nhiệm yêu cầu họ tự ứng cử khi đủ 18 tuổi.

Hiến Pháp là gì? Là triển khai những thông tri nghị quyết đảng nhất là nghị quyết của bộ chính trị khoảng 20 vị đầu đỏ gì đó.

Nhà Nước là gì? Là sản phẩm quái thai do quốc hội mất dân chủ, hiến pháp lem nhem sinh ra.

Nhân dân là gì? Theo Mao Trạch Đông là đám cừu non đã được thuần dưỡng mù quáng ngu lâu chỉ còn biết bám theo tin vào cái đảng ba láp chó sói của ông ta. Nhân dân của Mao không có nghĩa là quốc dân. Quốc dân là toàn thề những ai gọi là người sống trên đất nước Việt Nam gọi là quốc dân. Ví dụ hàng vạn hàng triệu quân cán binh miền Nam cộng hòa sau năm 1975 bị bắt bỏ tù là quốc dân. Nhưng họ không phải là nhân dân nên họ bị bắt bỏ tù để cải tạo thuần dưỡng thành nhân dân.

Chữ nhân dân dùng lâu nên quen miệng. Nên nhiều người bị nhầm lẫn cứ tưởng hễ ai sinh ra và lớn ở Việt Nam đều gọi là nhân dân. Nhiều đứa trẻ sinh ra nhà nước ủy ban công an ngăn cản không có giấy khai sinh, bị khinh miệt vì cha mẹ không có hôn thú, hay bị chế độ khinh miệt ghét bỏ. Họ không được coi là con người và được goị là quốc dân theo nghĩa rộng hay nhân dân theo nghĩa hẹp.


Quốc Hội Thổ Phỉ Bá Đạo

Dân chín chục triệu còn ngu dốt
Nước bốn ngàn năm hốt phân hoài
Cậy chi cái đảng độc tài
Giết người cướp của tuyền đài thảm thê

Đoàn khiếu kiện dãi dề mưa nắng
Nhóm lợi quyền dạng háng dái phô
Mặc cho lãnh thổ cơ đồ
Cha già dân tộc bá Hồ nằm queo

Kìa Thị Nở Chí Phèo dư luận
Gỉa côn đồ dàn trận tấn công
Phố phường cho tới cánh đồng
Công an cơ động cờ hồng tung bay

Tỉnh Phúc Kiến dạn dày năm cánh
Ngôi sao vàng khố rách tả tơi
Đảng bầu dân cử trò chơi
Xôn xao quốc hội lả lơi bướm đào

Mao chuồng xí dạt dào chú phỉnh
Mác táo lê ngủng nghỉnh ngo ngoe
Thiên đường bánh vẽ xun xoe
Bầy đàn tham nhũng đỏ hoe đũng quần

Chính trị bộ bất nhân tàn bạo
Tập thể thành bạo chúa ngai vàng
Phân công phụ trách phũ phàng
Nghị viên ngủ gật điếm đàng ma cô.

12.2.2016 Lu Hà











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét