Đoàn Ca Kịch
Cảm xúc thơ Goethe bài 115
Đoàn ca sĩ hát rong
Vang vọng to ngoài cổng
Điệu kèn hòa tiếng trống
Phách cũng đập liên hồi
Dập dìu mãi không thôi
Cả hội trường trông ngóng
Vua bước ra trịnh trọng
Khoan thai một ông già
Cậu bé đứng chầu rìa
Xin chào các chư vị
Hàng ghế đầu an trí
Không còn có thời gian
Khán giả cũng vô vàn
Biết bao chàng dũng cảm
Các quý cô chứng giám
Long lanh dây chuyền vàng
Niềm hạnh phúc vinh quang
Trao cho các hiệp sĩ
Lãnh chúa nào thống trị
Đánh tan xác kẻ thù
Bên cánh gà vi vu
Hình như con chim hót
Chén rượu thơm vừa rót
Cười khà khà uống cạn
Khuân mặt nhìn chai san
Xông pha ngoài chiến trường
Ve vuốt một cô nương
Toàn thân đang nóng bỏng.
Nguyên tác:“Ca Sĩ”
5.2.2021 Lu Hà
Bông Hoa Tím
Cảm xúc thơ Goethe bài 116
Vào một buổi hoàng hôn
Nôn nao trên đồng cỏ
Thoang thoảng từ đâu đó
Hương man mát ngọt ngào
Bầy ong bướm xôn xao
Thấy một cô gái trẻ
Gót sen hồng nhè nhẹ
Vui vẻ hát ngân vang
Loài hoa tím ngỡ ngàng
Nếu trái tim ruồng bỏ
Người yêu tôi đứng đó
Hữu xạ tự nhiên hương
Hết nỗi lòng vấn vương
Thì xin ép vào ngực
Cho phút giây rạo rực
Rồi tan nát dưới chân
Thiếu nữ bước tới gần
Dửng dưng violet
Không lẽ nào hoa chết
Màu thủy chung tang thương!
Nguyên tác:“Maù Tím”
6.2.2021 Lu Hà
Bội Bạc
Cảm xúc thơ Goethe bài 117
Có một cậu bé con
Sinh ra tại nước Pháp
Tuổi ấu thơ tiếp giáp
Cạnh nhà cô gái nghèo
Thích chạy nhảy leo trèo
Chơi đùa trò dâu rể
Chăm sóc cô như thể
Một người vợ tương lai
Nào ngờ thật bi ai
Câu chuyện tình ngang trái
Trái tim đau tê dại
Cô gái phát hiện ra
Giọt nước mắt xót xa
Khóc cười mất trí giác
Phẫn uất hồn phách lạc
Dằng dai suốt cuộc đời
Chàng trai trẻ chơi vơi
Sợ hãi đầu tóc bạc
Cả tinh thần thể xác
Hồn phảng phất xa xôi
Đuổi theo mãi không thôi
Dù cưỡi trên lưng ngựa
Hay ngồi bên bậu cửa
Đom đóm bay chập chờn
Lạnh lùng nỗi cô đơn
Le lói ngọn đèn nhỏ
Ánh trăng vàng mờ tỏ
Thê thảm dưới cầu thang
Cúi đầu thắp nén nhang
Hương khói bay nghi ngút
Run tay vừa cầm bút
Kính bái trước tiền đường
Thơ thẩn tới hội trường
Hàng trăm vị khách ngồi
Mâm cỗ đầy thịt xôi
Vẫy tay vào dự tiệc
Bâng khuâng như hối tiếc
Những kỷ niệm chôn vùi
Bóng yêu tinh ngậm ngùi
Rồi bật cười sằng sặc.
Nguyên tác:“Chàng Trai Không Chung Thủy”
6.2.2021 Lu Hà
Cô Gái Can Đảm
Cảm xúc thơ Goethe bài 118
Johanna Sebus!
Có trái tim tuyệt vời
Mới mười bảy tuổi đời
Cõng mẹ khi đập vỡ
Nghìn năm sau còn nhớ
Cơn bão tố ầm ầm
Sông Rhine sóng gầm
Lũ lụt hòng hủy diệt
Cô chẳng màng sống chết
Xông pha với thủy thần
Can đảm quyết dấn thân
Thiên tai đừng uy hiếp
Hai vợ chồng tội nghiệp
Có ba đứa con thơ
Hàng xóm không hững hờ
Với tấm lòng cao thượng
Tâm hồn cao muôn trượng
Bơi tới kịp cứu người
Johanna chơi vơi
Vũng xoáy sâu vời vợi
Không thuyền nào dám tới
Người thiếu nữ nữ tả tơi
Trôi dạt ra biển khơi
Rồi chìm vào bóng tối
Đàn hải âu chỉ lối
Những bài hát ngợi ca
Họa sĩ cũng thiết tha
Napoleon thán phục
Lương tâm người thúc giục
Thê hệ xây tượng đài
Bao giọt lệ thương hoài
Trên bông hồng cẩm thạch.
Nguyên tác:“Johanna Sebus”
6.2.2021 Lu Hà
Bước Chân Tử Thần
Cảm xúc thơ Goethe bài 119
Thule có ông vua
Thật thủy chung thống thiết
Biết rằng mình sắp chết
Uống rượu bằng cốc vàng
Bên nấm mộ mơ màng
Của người yêu quá cố
Dưới ánh trăng cổ độ
Trái tim càng thiết tha
Mỗi bữa tiệc bày ra
Lâu đài trên bờ biển
Các cận thần mời đến
Nhìn vua uống cạn ly
Truyện hoàng thượng ly kỳ
Với những ai thừa kế
Thuộc quyền trong đế chế
Trừ chiếc cốc cầm tay
Uống rồi ném xuống ngay
Lòng đại dương sâu thẳm
Niềm yêu thương chìm đắm
Hy vọng cũng tiêu tan
Hồn tình ái nồng nàn
Bởi nữ vương dẫn dụ
Biển gào lên gió hú
Sự sống lỡ mất rồi
Hết thổn thức bồi hồi
Còn cốc đâu mà uống
Đành cam tâm chết uổng
Theo bước chân tử thần.
Nguyên tác:“Vua Ở Thule”
6.2.2021 Lu Hà
Khao Khát Aí Tình
Cảm xúc thơ Goethe bài 120
Khao khát một con mồi
Buông cần câu chờ đợi
Sóng nước dâng khêu gợi
Hồn ngây ngất mơ màng
Gió mây thoảng dịu dàng
Một tấm thân ẩm ướt
Trồi lên nghe sướt mướt
Cất tiếng hát nỉ non
Tình yêu vẫn sắt son
Ma thuật về cõi chết
Biển mênh mông da diết
Thu hút mãi điều gì
Bởi tâm tính nhu mì
Giống tựa con cá nhỏ
Vầng trăng soi sáng tỏ
Lấp lánh dải ngân hà
Nếu chàng thật thiết tha
Nhìn thẳng vào bộ ngực
Trái tim hồng rạo rực
Hãy lội xuống ôm ghì
Nàng tiên cá thầm thì
Da trắng ngà nóng bỏng
Hương thơm mùi dục vọng
Ve vuốt tới bàn chân
Chàng trai trẻ bần thần
Khuân mặt nhìn đờ đẫn
Ái tình càng phấn chấn
Đáy thủy cung bao la
Phụ vương thiếp hải hà
Mẫu hậu mừng phò mã
Duyên nghìn năm vàng đá
Hạnh phúc mãi không thôi
Chàng đánh cá bồi hồi
Vội vàng lao xuống gấp
Sóng thủy triều tới tập
Cuốn họ ra biển khơi.
Nguyên tác:“Người Đánh Cá”
7.2.2021 Lu Hà
Tỉnh Ngộ
Cảm xúc thơ Goethe bài 121
Người thợ săn kho báu
Tháng ngày hoài thất bại
Nghèo đói bao trở ngại
Giàu sang dễ thở hơn
Nỗi ám ảnh chập chờn
Quyết đi đào bới của
Tìm đúng nơi nương tựa
Cắn tay viết máu mình
Khấn bái tới thần linh
Nguyện dâng hiến hồn côi
Thấp thoáng đám mây trôi
Những vòng tròn to nhỏ
Phóng ra đốm lửa đỏ
Ánh sáng đến từ xa
Long lanh dải ngân hà
Ứng nghiệm trên lều cỏ
Thảo mộc xương một bộ
Bàng hoàng đứng sững sờ
Hồn phách vẫn bơ vơ
Dẫn đi đào mộ cũ
Đêm bão tố gào rú
Bầy ma quỷ trêu ngươi
Rũ rượi khanh khách cười
Mười hai đầu biến hóa
Tự dưng thành hiểm họa
Thiếu thốn biết bao nhiêu
Gía băng cảnh tiêu điều
Lăn lóc kìa cái bát
Nếu muốn mình thành đạt
Hãy nên uống từ từ
Những giá trị thiên tư
Vượt lên trên tiền bạc
Suy tư cần đổi khác
Đào bới phỏng ích chi
Ngàn tinh tú thầm thì
Hy vọng nhiều may mắn
Tương lai sẽ sán lạn
Hãy tỉnh ngộ đi nào
Một kho báu dồi dào
Tích lũy bằng tri thức.
Nguyên tác:“Thợ Săn Kho Báu”
8.2.2021 Lu Hà
Tiếng Kèn Thôi Miên
Cảm xúc thơ Goethe bài 122
Pied Piper theo truyền thuyết
Về nghệ sĩ thổi kèn
Tài năng thật đáng khen
Lôi cuốn nhiều đàn chuột
Dân thành phố thề thốt
Hứa hẹn sẽ trả tiền
Nhưng rồi lại quịt liền
Tráo trở trò miệng lưỡi
Chàng trai đòi quyền lợi
Thị trưởng vẫn làm thinh
Trời đất đã chứng minh
Oán thù sinh đối phó
Dụ dỗ bầy trẻ nhỏ
Gái trai bị thôi miên
Nhảy múa theo điệu kèn
Chuyển về nơi ở khác
Cảnh nghèo nàn xơ xác
Đã có trang trại riêng
Kèn vang vọng thiêng liêng
Thiếu nữ yêu tiếng hát
Trai tráng càng khao khát
Xa rời Hamelin
Đàn kiến đen kìn kìn
Tới Brandenburg.
Nguyên tác:“Pied Piper”
8.2.2021 Lu Hà
Khung Cửi Buồn
Cảm xúc thơ Goethe bài 123
Người thanh niên cô đơn
Văng vẳng nửa cung đờn
Khóc tình nhân đã mất
Đom đóm bay chập chờn
Cô thợ dệt tủi hờn
Một mình ngồi thui thủi
Ánh mặt trời khuất núi
Con quay kéo thời gian
Bao giọt lệ chứa chan
Sợi tơ đứt làm đôi
Thổn thức đập bồi hồi
Trái tim yêu vĩnh biệt
Nỗi lòng chàng thống thiết
Khi bế cô ấy lên
Hồn thiêm thiếp về miền
Phách lạc vùng băng giá
Ánh trăng vàng mệt lả
Côi cút sự chia ly
Con thoi chẳng định kỳ
Hẹn gặp ngày tái ngộ.
Nguyên tác:“Con Quay”
8.2.2021 Lu Hà
Tự Biện Lý
Cảm xúc thơ Goethe bài 124
Tôi sẽ quyết không nói
Đứa con đó với ai
Chỉ có một không hai
Tôi là người trung thực
Tôi đã có ý thức
Với vai trò làm mẹ
Tôi chẳng cần chia sẻ
Cổ anh ấy dây vàng
Mũ rơm đội dễ dàng
Nông dân hay quý tộc
Lai lịch về nguồn gốc
Vậy mong vị mục sư
Coi đó chuyện riêng tư
Không cần tòa giám hộ
Lao xao tiếng khạc nhổ
Đồ đĩ điếm già mồm
Thẩm phán ngồi chồm hôm
Cán cân cầm bé tí
Chế nhạo cười khinh bỉ
Nó là con của tôi
Công lý được quyền nuôi
Lớn khôn cho xã hội
Cũng chẳng cần chi vội
Tương lai của gia đình
Không phạm tội đại hình
Như muôn loài thụ tạo
Sinh sản cần đảm bảo
Hồng ân Chúa đã cho
Các ông khỏi phải lo
Sự sống của con tôi
Một người mẹ đơn côi
Hãy để yên như vậy.
Nguyên tác:“Tại Tòa”
8.2.2021 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét