Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2016

Thơ Mới Tâm Tình Chùm 140

 Tuổi Ngọc Đá Vàng
chia sẻ buồn vui nhân ngày sinh nhật nghệ sĩ Hoài Hương

"Chúc tết đến trăm điều như ý *
Mừng xuân sang vạn sự thành công"
Ơn nhờ Chúa tử thần run sợ
Phận bọt bèo trôi dạt bến hồng


Kính dâng mẹ Thiên Di nâng chén
Hoen má đào thiên hạ mấy ai
Cảm động thi nhân hồn thổn thức
Cung đàn dìu dặt liễu chương đài

Sông có khúc lòng người có lúc
Cuộc thăng trầm dâu bể hay chăng
Ngân hà vằng vặc vầng sao sáng
Nhân thế buồn tuổi ngọc đá vàng

Nghe đâu đó khúc ca dào dạt
Của một thời vang vọng cố hương
Nghẹn ngào oanh yến sầu thu đọng
Hạt bụi hồng xao xuyến bóng vương

Kìa chim én mận đào hương sắc
Hoa bướm vờn chan chứa thủy tiên
Ngọn lửa trái tim nồng thắm cháy
Cội nguồn đôi mắt ánh trăng huyền

* Thơ nối tiếp từ hai câu đối của Người Thuơng Phố Thị
11.1.2015 Lu Hà




Cầu Xin Chúa Rủ Lòng Thương Xót

Em sinh ra để làm người bất hạnh
Chúa bao dung cho kiếp phận lạc loài
Kẻ vũ phu đánh em da thịt rách
Mắt mù lòa ngơ ngác cõi trần ai

Đêm giáng sinh nghe máng lừa trẻ khóc
Người mẹ hiền ôm ấp trái tim non
Rồi lớn lên chịu bao điều tàn khốc
Cứu nhân loài chuộc tội lỗi tổ tôn

Mắt rớm lệ mà lòng con đau xót
Cảnh đói nghèo bao bạo lực trần gian
Bầy lang sói máu tươi mồm đỏ chót
Ăn thịt người lũ ác qủy dã man

Chúng uống cả từ mồ hôi nước mắt
Chút hư danh rũ rựợi ngả nghiêng cười
Không gian sống tranh dành từng lô đất
Bán chác chia bôi chính phủ đười ươi

Xin Đức Chúa cứu thương đời hèn mọn
Trẻ mồ côi không có một mái nhà
Không trợ cấp biết tìm đâu nơi chốn
Lê thân tàn góc chợ bãi tha ma

cảm xúc tấm hình em bé bị đánh nát đôi mắt
24.12.2014 Lu Hà





Chén Rượu Đêm Giao Thừa
viết tặng Người Thương Phố Thị

Còn nhớ không em năm tám mốt
Mà nay tóc đã trắng như râu
Thời gian ngăn cách lòng chung thủy
Khổ ải bao năm tháng dãi dầu

Em bảo xa anh vì cuộc sống
Tình ta vẻn vẹn bấy nhiêu thôi
Nức nở sầu bi buồn khóc mãi
Người đi kẻ ở dạ chia phôi

Nước có non cùng chê chẳng ở
Tình yêu đắm đuối ánh trăng thầm
Bỗng nhiên gió chướng từ đâu lại
Bầm dập não thân lệ ướt đầm

Uống cạn chén sầu tàu giục giã
Rồi đây sóng vỗ phải ra khơi
Cầu nguyện cho em may tới đích
Thoát bầy hải tặc cá săn hơi

Mấy thập kỷ qua ngồi tưởng nhớ
Giao thừa khói trắng pháo hương bay
Xót xa tủi hận đời dâu bể
Chén rượu đêm nay giọt đắng cay

31.12.2014 Lu Hà



Đàn Đứt Dây Cung
viết tặng nữ nhạc sĩ Trần Thanh Nga

Ôm cây đàn khóe hạnh sầu tư
Nhân thế trời ơi, mộng huyễn như
Ảo ảnh hư danh chôn vạn kiếp
Cảnh đời tao ngộ gió mưa dư

Biển ái sông tình trăng cổ độ
Hồng nhan bạc bẽo chắng tha ai
Hững hờ thế thái hồ vôi trắng
Đàn hạc cung thương ánh nguyệt đài

Nghệ thuật gian nan đường vạn nẻo
Thác ghềnh giông tố phũ phàng sao
Hẹp hòi bao kẻ vì câu hát
Thành bại hơn thua uất nghẹn ngào

Vẫn biết sinh ra đời khổ lắm
Tâm hồn lạnh lẽo bến đào mơ
Trống vắng canh khuya tàn ngọn nến
Lược gương trễ nải khói sương mờ

Nguyễn Du nức nở hạt châu sa
Ai biết tình ai có đậm đà
Văn nhân tứ hải nào châng tá
Thiếu phụ buồng the gối lụa ngà

4.1.2015 Lu Hà




Nắng Của Hà Ơi!
viết tặng cô Tây Lai ( Nắng Sớm )

Nắng sớm xôn xao cánh nhạn tình
Trời xanh ẻo lả khắp hành tinh
Đêm về dan díu Nga tìm Cuội
Nắng muộn ngày mai chuyện chúng mình

Nắng của Hà ơi, nắng dịu dàng
Bướm ong dìu dặt cảnh mơ màng
Có cô thiếu nữ buồn chẳng nói
Chắc hẳn rằng thương nhớ tới chàng

Tôi muốn vuốt ve sợi nắng vàng
Toàn thân rạo rực bắp ngô rang
Nắng cười khéo nỡm anh hư quá
Chớ để cho em chịu lỡ làng

Hoàng hôn chợt tới nắng đi đâu ?
Nức nở tơ vương nhuộm mái đầu
Lã chã giọt sương rầu rĩ khóc
Ô hay thi sĩ ngóng trên lầu

Tôi biết làm sao được hở giời
Nắng xinh nắng đẹp nắng chơi vơi
Nắng đến nắng đi rồi vụt tắt
Ngân Hà mỏi mắt hạt mưa rơi!

26.1.2015 Lu Hà





Sự Thật Quê Tôi

Quê huơng tôi có bướm hồng lúa chín
Sợi nắng vàng trải rộng khắp sơn khê
Tiếng ve sầu rộn rã buổi trưa hè
Cô thôn nữ gánh dưa ra chợ bán

Quên sao được bao mảnh đời lận đận
Giọt mồ hôi đổ xuống những luống cày
Chuỗi ngày dài tủi hận với chua cay
Mùa lũ lụt thê lương vô cùng tận

Khi nắng mới xuân sang kìa én gọi
Con cò bay bóng tối phủ hoang chiều
Trên bờ đê lững thững bước cô liêu
Lòng trống trải tâm hồn tôi nức nở

Ồ lạ nhỉ non xanh màu nước biếc
Cảnh đói nghèo sao vẫn chẳng buông tha
Dòng nước mắt dâng kín cả sơn hà
Trời qúa quắt gió Lào khô nứt nẻ

Tôi lớn lên cùng trăng thu thơ trẻ
Mái nhà tranh sương muối phủ lưng chừng
Bát canh cua rau muống lạc thơm lừng
Lời mẹ dậy sống làm người chân thật

Rồi sau đó vượt trùng dương sóng cả
Để lòng tôi tê tái biết bao nhiêu
Giá gương kia còn phủ tấm nhiễu điều
Đàn gà vẫn tranh giành nhau đấu đá?

Tôi chỉ biết nói lên như vậy đó
Nơi chôn nhau cắt rốn của tôi ơi!
Khắc khoải trời Âu sầu úa lệ rơi!
Nghe Quốc Quốc gào lên cùng năm tháng!

28.1.2015 Lu Hà





Tâm Sự Với Trần Thanh Nga

Trần Thanh Nga ngậm ngùi thương nhớ
Thoang thoảng hương mùi vị ngọc hoa
Xao xuyến hồn thơ tình uẩn khúc
Đã bao ngày thổn thức Lu Hà

Thơ chất chứa nào ai phổ nhạc
Vẫn u hoài hạt móc mưa sa
Trần gian tưởng đẹp sao hờ hững
Tức tưởi canh thâu chén lệ nhòa

Mắt huyền lóng lánh vầng sao tỏ
Trăng mỉm cười tuyệt thế mỹ nhân
Mây khói chiều thu buồn quá nhỉ
Biết bao giờ xáo động lang quân

Còn hy vọng lòng ngưòi vơ vẩn
Cánh hạc bay về cuối cống trời
Lá rụng hoa tàn đường ngập lối
Hao gày đẫm áo giọt sương rơi!

Thôi đành vậy thế kỷ mai sau
Bể cạn nương dâu nắng dãi dầu
Cổ sự đa tình vương bóng nguyệt
Ngân Hà hun hút gió mây sầu !

viết tặng nữ nhạc sĩ Trần Thanh Nga đã đọc thơ tôi
31.12.2014 Lu Hà











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét