Cuộc Đời Mẹ
chuyển thể thơ Thi Nguyên:
Câu Chuyện Cuả Mẹ ( bài 1 )
Chuyện đời mẹ biết bao oan
trái
Kể ra mà tê tái xót xa
Cội nguồn tiên tổ quê nhà
Nưả dòng máu Việt nhạt nhoà
lệ rơi...!
Các gái nhỏ bồi hồi ngơ ngác
Lại gần đây cho được tỏ tường
Tóc đen óng ả lên hương
Thướt tha yểu điệu yêu
thương tuyệt vời
Bốn mươi tuổi ngậm ngùi ảo não
Chặng đường dài trăn trở tủi hờn
Bốn mươi tuổi ngậm ngùi ảo não
Chặng đường dài trăn trở tủi hờn
Nắng mưa dầu dãi từng cơn
Quê hương xa cách biển cồn
sông trôi...
Từ bà ngoại năm mười sáu tuổi
Sớm hưá hôn cùng với họ Bùi
Con quan cửu phẩm một thời
Môn đăng đối hộ hoa khôi anh
tài
Bùi Quang Triệu con trai Hữu
Lập
Nguyễn Thị Chi xinh đẹp hồn
nhiên
Xôn xao dân xã Cộng Hiền
Mối mai cụ Thượng nối liền
đăng tân
Ngài chánh tổng Nguyễn văn gọi
Giưã
Làm thông gia con cháu đề huề
Ngưạ xe nườm nợp kéo về
Kiệu hoa bộ lại hoàng triều
chi ân
Quan thượng thư họ Trần kiến
bái
Đất Cổ Am chẳng ngại hiền
tài
Hiệp thương quan lại chia
hai
Giang sơn chao đảo bi ai rã
rời
Người cộng sản khắp nơi nổi
loạn
Cướp chính quyền hung tợn rụng
rờn
Phèng la trống mõ cáo chồn
Lập đài đấu tố du côn điên
khùng
Cảnh đổ nát thê lương chạy
giặc
Bồng bế nhau nháo nhác vô
Nam
Lênh đênh biển cả âm thầm
Lòng Tàu há miệng tím bầm ruột
gan
Khu dinh điền xoay vần tạo lập
Bốn con heo khởi nghiệp một
trâu
Xuồng câu ba mẫu hoa màu
Cày sâu cuốc bẫm dãi dầu nắng
mưa
Thôi con nhé từ từ mẹ sẽ
Kể cho con mọi nhẽ sự đời
Long lanh ánh mắt đang cười
Sao khuya lấp lánh nền trời
Na Uy
13.1.2013 Lu Hà
Cuộc Đời Mẹ
chuyển thể thơ Thi Nguyên:
Câu Chuyện Cuả Mẹ ( bài 2 )
Thế chiến quốc thịnh suy mỗi
lúc
Bao cuộc đời thảm khốc đau
thương
Lạc Hồng bản tính can trường
Sinh tồn sức sống núi sông
quật cường
Bùi Quang Triệu ra công khai
khẩn
Tấm lòng son bổn phận vuông
tròn
Sớm khuya cùng bốn người con
Đảm đương trách nhiệm nước
non dân làng
Làm xã trưởng Thạch Đông Rạch
Giá
Các con ông xứ lạ trưởng
thành
Tháng ngày lớn mạnh rất
nhanh
Sĩ quan Thủ Đức học hành giỏi
giang
Kẻ công chức ruộng đồng bác
sĩ
Người dạy văn cô giáo trường
làng
Thi đua tiến bộ ai bằng
Xa gần ngưỡng mộ họ hàng vẻ
vang
Đang hạnh phúc cơn giông bão
táp
Bắc quân tràn giậu xập bìm
leo
Ngàn cân sợi tóc hiểm nghèo
Nhà tù biền biệt gian neo
hãi hùng
Khu kinh tế não nùng sương
gió
Các con trai lià bỏ cõi trần
Lầm than tang tóc vô vàn
U Minh Côn Đảo xác thân lụi
tàn
Lưả uất hận ngút ngàn cao độ
Trại Đầm Đùn hành hạ dã man
Đầm đià máu lệ tuôn tràn
Côn trùng rên rỉ khóc than thế trần
Côn trùng rên rỉ khóc than thế trần
Chí bất khuất liều thân
choáng váng
Tỉnh Kiên Giang cay đắng ra
đi
Thông reo gió biển rầm rì
Hải âu cánh trắng thầm thì tự
do
Cơn ác mộng mịt mờ sương
khói
Cùng triệu người tức tưởi
con ơi!
Theo chân mẹ cũng ra khơi
Xuồng cùng mây nước biển trời
lênh đênh
Dài bốn mét dập dềnh sóng nước
Mà bề ngang bảy tấc chao ôi
Ông Bùi Chính Trị tả tơi
Anh trai bà ngoại chơi vơi
nhọc nhằn
Năm bảy lượt vượt biên chẳng
thoát
Hướng Thái Lan bị bắt bỏ tù
Khát khao mong ước tự do
Thuyền nan ba lá dật dờ mù
sương
Lê Văn Minh bạn vàng cuả cậu
Cháu gái ngoan ngồi giưã
lòng xuồng
Bầu trời Phú Dự mênh mông
Cáp Duồn quá khứ thê lương rợn
rùng...
13.1.2013 Lu Hà
Cuộc Đời Mẹ
chuyển thể thơ Thi Nguyên:
Câu Chuyện Cuả Mẹ ( bài 3 )
Người miền Nam vẫn thường gọi
cậu
Trị và Minh bạn hữu thân
nhau
Cháu ngồi ngắm cảnh bao lâu
Hồn nhiên thích thú biết đâu
hiểm nghèo
Trời mây gió hắt heo sóng nước
Bên mạn thuyền bèo rác lướt
trôi
Hải trình trống rỗng tả tơi
Lèo tèo khoai sắn một nồi gạo
thôi
Hai cậu bảo tìm nơi kín đáo
Đẩy thuyền vào mắm cỏ ven
sông
Chờ ba giờ sáng rạng Đông
Vượt qua cưả biển viển vông
sá gì?
Tuồng luồn lách lẻ loi chiếc
lá
Xa sông ngòi bến cũ thầm reo
Mặn mòi vị đắng hiểm nghèo
Mênh mông biển cả mái chèo mỏi
tay
Trời Mô Phật! Đắng cay tủi hận
Nhớ đất liền lận đận tương
lai
Khổ đau trằn trọc canh dài
Tinh thần thể xác bi ai não
nề
Nhìn sóng vỗ ê chề bãi cát
Quê hương ơi! Da diết một thời
Thôi đành phó mặc cho trời
Phiêu liêu mạo hiểm ra khơi
chẳng sờn
La bàn chỉ thiệt hơn tính
toán
Đến Tăng Heo ai oán dằn lòng
*
Rưng rưng ngấn lệ lưng tròng
Một phen sống mái thê lương
ngặt nghèo
Vào lãnh điạ hùm beo ghê rợn
Lưạ xuồng sao cập bến an
toàn
Phanh thây mổ bụng Cáp Duồn
Như thời trung cổ có buồn
hay không?
Ba mươi tuổi sức đương trai
tráng
Đời bôn ba năm tháng xác xơ
Mang theo cháu gái còn thơ
Trị - Minh lo lắng mịt mờ mù
sương
Nằm lăn lóc lòng xuồng giá lạnh
Bông hoa nhài cám cảnh trần
gian
Đói nghèo khổ tận trầm luân
Một sương hai nắng bần hàn nắng
mưa...
* Tăng Hao điạ danh ở
Campuchia có người Việt cư ngụ. Tăng Hao không có trên bản đồ.
15.1.2013 Lu Hà
Cuộc Đời Mẹ
chuyển thể thơ Thi Nguyên:
Câu Chuyện Cuả Mẹ ( bài 4 )
Rừng đước mặn lưa thưa gió
thổi
Bái cát vàng trời tối nhá
nhem
Nhớ nhà muốn được bế em
Thiếp đi mệt mỏi lấm lem rã
rời...
Lờ mờ sáng mọi người chưa thức
Mới dạo quanh chân bước an
lành
Lô nhô tuyệt diệu trong xanh
Tina trố mắt long lanh mĩ miều...
Cơn sóng vỗ thủy triều hùng
vĩ
Cành quất sai dạn dĩ trèo
lên
Hái đầy ca nhỏ bình yên
Lòng đầy sung sướng sao hên
thế này...
Các cậu bảo chớ say cảnh trí
Con nhỏ đừng để phí thời
gian
Lên nhanh rừng rú bạt ngàn
Thiên đường mộng ảo chưá
chan muôn vàn
Sương mờ phủ hoá thân đắm đuối
Ánh bình minh chói lọi nên
thơ
Cậu Minh vọng cổ ngẩn ngơ
Còn Bùi Chính Trị giả vờ xa
xôi...
Kià tôm cá hồi hồi ngây ngất
Nhảy vô xuồng thơm ngát điểm
tâm
Ngọt ngào cuống họng mừng thầm
Hồng ân Thiên Chuá phúc âm
tuyệt vời
Thấy cũng ghê một thời dĩ
vãng
Cảnh quê nhà cay đắng tuôn
trào
Một miền đất hưá ước ao
Không gieo oán hận lệ trào bờ
mi...
Ba nhân mạng rầm rì to nhỏ
Đùm bọc nhau che chở xót
thương
Mong sao được tới thiên đường
Dang tay chờ đón tha hương xứ
người...
Cơn sóng dữ như lôi như cuốn
Dội thẳng vào đảo lộn đất trời
Lá tre lập úp chơi vơi
Giật mình sợ hãi cho đời hiểm
nguy
Chiếc bách nhẹ mới may lật lại
Gạo sắn khoai dầm lái vớt
lên
Mủi lòng thân phận nghèo hèn
Lềnh bềnh vài thứ thản nhiên
lại về
Chao kinh hãi bốn bề sóng vỗ
Thùng nước đầy đã vỡ nát tan
Một can vài giọt ưá tràn
Chia nhau hồi sức toàn thân
rã rời...
Củng cố lại gạo phơi chiều đến
Nước hết rồi mò hến nướng ăn
Trải qua cơn sóng tử thần
Phải nghêng mũi tránh theo
làn vượt qua...
15.1.2013 Lu Hà
Cuộc Đời Mẹ
chuyển thể thơ Thi Nguyên:
Câu Chuyện Cuả Mẹ ( bài 5 )
Tưởng cháy họng lại mau
chóng tối
Mím chặt môi phóng tới màn
đêm
Sóng ngoan ve vuốt êm đềm
Hiu hiu gió thổi cố thêm bạn
đường
Thân bải hoải tay phồng tưá
máu
Gắng mũi xuồng chính giưã đảo
xa
Nghỉ ngơi tính toán dần dà
Vượt qua biên giới yêu tà
thì sao?
Đang khát nước trời sao nhấp
nháy
Một cơn mưa nhẹ chảy như mơ
Ngọt như nước suối cam lồ
Thương người hoạn nạn hồ lô
Phật Bà
Sương mờ tỏ nhạt nhoà lẹ bước
Vạch me xanh tìm hốc đá sâu
Hớt đầy can nhỏ đục ngầu
Như người tiền sử tủi sầu lệ
rơi!
Gạo rã nát cầm hơi cố nấu
Cơm chua lè trệu trạo đỡ
lòng
Bảo nhau cố vượt đại dương
Sao mai chỉ hướng tìm đường
ra khơi
Thần hộ mệnh trót rơi xuống
biển
Chiếc la bàn lận đận mất
tiêu
Thôi thì ba bảy cũng liều
Vào mồm cá mập phiêu liêu bọt
bèo
Dầm nắm chặt cố chèo gió hút
Tiếng đạn bay vùn vụt qua
tai
Ôi thôi, lạc xuống tuyền đài
Khăn rằn phấp phới ra oai
ngoắt vào
Khme đỏ lao xao lố nhố
Chúng nói gì chỉ trỏ huơ tay
Ai hay hai cậu tỏ bày
Các anh tha chết tụi này dạt
trôi
Vì kiếm sống cảnh đời nghèo
khó
Nên chẳng may gặp bão lênh
đênh
Giơ tay sóng vỗ bập bềnh
Chúng cười hềnh hệch dáng
hình Việt Nam...?
16.1.2013 Lu Hà
Cuộc Đời Mẹ
chuyển thể thơ Thi Nguyên:
Câu Chuyện Cuả Mẹ ( bài 6 )
Bỗng thằng nhãi động tâm
lương hảo
Tuổi cháu con làm cậu thở
than
Xa quê cha mẹ non ngàn
Vợ hiền con nhỏ nhớ đàn gà
con...
Chúng ái ngại rớm buồn nhìn
cậu
Bảo lại gần rót rượu cùng ngồi
Hết hồn giờ lại mềm môi
Thơm mùi cá nướng tươi cười
mừng vui
Cậu cảm tạ tụi tui có phước
Gặp các anh biết được đường
về
Mịt mù thôn xóm đồng quê
Động lòng trẻ nít vỗ về hồn
nhiên...
Đưá kể lể Hà Tiên thơ mộng
Thằng ngậm ngùi nòi giống Tiền
Giang
Chén anh chén chú mơ màng
Râm ran đống lưả vọng vang
núi rừng
Người lính trẻ rưng rưng vội
xúi
Chú lần theo hướng núi xanh
mờ
Cảng Zen chớ có bước vào
Thấy đèn Phú Quốc dạt dào
quê hương
Phải đi gấp đừng vòng lại
nhé
Cấm hé răng kể lại cho ai
Bơi nhanh kẻo bị hoạ lây
Ác ôn nó bắn bể ngay gáo
dưà...
Vội khăn gói biến mau kẻo muộn
Miệng dạ vâng lận đận về nhà
Đoạn dài ngó trước nhìn sau
Quay xuồng tránh hướng đầu
trâu mặt bò...
Dò hỏi được Khme giăng lưới
Vượt biên phòng Pol Pot ban
đêm
Nhờ ơn sóng biển êm đềm
Đến khi gần sáng lại thêm đoạn
đường
Chỗ vắng vẻ mênh mông sóng vỗ
Lại ngủ bù khốn khổ tả tơi
Mấy hôm vắng bặt tiếng cười
Cồn cào bụng đói trời ơi là
trời!
Mon men đến đảo người tìm chỗ
Kiếm nước tìm bến đậu nghỉ
ngơi
Minh- Trị hốc hác rã rời
Môi khô rộp trắng máu tươi
tím bầm
17.1.2013 Lu Hà
Cuộc Đời Mẹ
chuyển thể thơ Thi Nguyên:
Câu Chuyện Cuả Mẹ ( bài 7 )
Cô cháu gái âm thầm dò dẫm
Thấy cây dưà ướt đẩm sương
rơi
Hoa bừng ánh sáng nụ cười
Xót xa hai cậu tả tơi đói
mèm
Nghe tiếng hát dịu mềm chân
bước
Đoàn xà rông đội nước đang
đi
Núp vô bụi cỏ nằm lỳ
Chờ người cuối khuất rầm rì
dần xa
Một thằng nhỏ vẫn chưa biến
mất
Mới giả câm vờ vịt u ơ
Trỏ mồm nhóp nhép bơ phờ
Xách đầy can nước dật dờ
bóng ma...
Ba lít nước Phật Bà hiển lộ
Uống một hơi hai cậu tỉnh rồi
Đợi khuya tìm giếng nước
khơi
Cả hai cậu cháu về nơi an
toàn
Sợ chúng bắt đổ oan gián điệp
Quyết định đi bơi tiếp cả
đêm
Sáng ra đảo ngọc đêm đềm
Dưà sai sò ốc rong mềm mời
xơi
Lều dã chiến thảnh thơi trú
ngụ
Bằng lá dưà quán trọ yên
bình
Vẫy vùng tắm nước biển xinh
Ngủ ngon đẫy giấc lại rình
đêm đen
Trời mờ sáng bỗng nhiên náo
động
Súng nổ vang sói rống bụi
bay
Xuồng con chúng lật úp ngay
Bắt ngay khám xét giãi bầy
chẳng nghe
Trong hầm tối gầm ghè đay
nghiến
Xiềng xích chân thân phận đoạ
đầy
Phen này chết chắc ở đây
A Di Đà Phật vơi đầy ưá chan
Lính Pol Pot dữ rằn vài đưá
Dẫn luà đi một khưá oai
phong
Sàng xê lơ lớ lòng vòng
Cậu nghe cũng hiểu lưng
tròng lệ rơi!
17.1.2013 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét