Bình thơ Giang Hoa và Lu Hà
Tiếng Sáo...
Thu vàng nắng trải nhuộm đường tơ
Sáo thổi trầm mê liễu đợi chờ
Gửi nỗi bao phiền hoa lệ úa
Trao niềm những tủi trái sầu mơ
Thuyền trăng buổi hạ sao hờ hững
Ngõ mộng ngày đông quá sững sờ
Phố cũ người xưa hồn bỏ lại
Quay về chỗ hẹn luyến tình thơ ...
21.05.2016
Thơ: Giang Hoa
Nức Nở Cung Đàn...
họa thơ Giang Hoa: Tiếng sáo...
Réo rắt thiên thai dải lụa tơ
Nâng niu ống trúc sáo tiên chờ
Trương Chi xao xuyến con thuyền ái
Công Chúa dạt dào một bến mơ
Ai oán tim chàng thành chén ngọc
Bi thương lòng thiếp chạm tay sờ
Giọt châu lã chã hồn ly biệt
Nức nở cung đàn vọng tiếng thơ...!
21.5.2016 Lu Hà
Ngay từ cổ sơ, Đông và
Tây phương đã tìm thấy trong âm nhạc có 5 bậc chính.
Cụ Nguyển Du có câu hay trong Truyện Kiều:
“cung thương làu bậc ngũ âm
Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một chương
Ngũ âm (đúng hơn là 5 dây) gồm: Cung, thương, giốc, chủy vũ, vừa vặn với ngũ hành, mỗi dây ứng theo mỗi hành.
Cụ Nguyển Du có câu hay trong Truyện Kiều:
“cung thương làu bậc ngũ âm
Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một chương
Ngũ âm (đúng hơn là 5 dây) gồm: Cung, thương, giốc, chủy vũ, vừa vặn với ngũ hành, mỗi dây ứng theo mỗi hành.
Trong văn học nước ta. Nguyễn Du tả Kiều gảy đàn bốn lần,
nhiều người đã không tiếc lời khen Nguyễn Du rất tuyệt diệu trong lúc tả nàng
Kiều đánh đàn.
“So dần dây vũ dây văn
Bốn dây to nhỏ theo vần cung thương
Khúc dâu Hán Sở chiến
trường
Nghe ra tiếng sắt tiếng vàng chen nhau
Khúc đâu Tư Mã phượng cầu
Nghe ra như oán như sầu phải chăng
Kê Khang này khúc Quảng Lăng
Một rằng “lưu thủy” hai rằng “hành vân”
Quá quan này gái
chiêu quân
Nửa phần luyến chúa nửa phần tư gia
Trong như tiếng hạc bay qua
Đục như nước suối mới sa giữa vời…“
Đàn thì như vậy còn tiếng sao đưọc Thế Lữ mô tả trong thơ lục bát:
“…Trời cao, xanh ngắt. - Ô kìa
Hai con hạc trắng bay về Bồng Lai.
Theo chim, tiếng sáo lên khơi,
Lại theo giòng suối bên người Tiên Nga.
Khi cao, vút tận mây mờ,
Khi gần, vắt vẻo bên bờ cây xanh,
Êm như lọt tiếng tơ tình,
Đẹp như Ngọc Nữ uốn mình trong không.
Thiên Thai thoảng gió mơ mòng,
Ngọc Chân buồn tưởng tiếng lòng xa bay...“
Còn Lu Hà thì mô tả bằng thơ song thất lục bát:
Tiếng Sáo Theo Mây
Còn Lu Hà thì mô tả bằng thơ song thất lục bát:
Tiếng Sáo Theo Mây
“…Tiếng địch thổi nghe mà réo rắt
Lơ lửng cao tha thiết đâu đây
Cớ sao thổn thức vơi đầy
Lưng trời ngăn ngắt mây bay chập chờn
Điệu trầm bổng nỉ non van lạy
Gió heo may ngai ngái hồ thu
Sương hồng thoa nhẹ bông lau
Lá rơi sóng biếc chân cầu bóng ai
Dáng thơ thẩn ngày dài sợ mất
Sắc đẹp rồi lất phất tả tơi
Hoàng hôn lay lắt buông lơi
Hồn theo tiếng sáo xa xôi chân trời...
Lòng man mát bồi hồi tình ái
Tấm khăn hồng đẫm lệ phôi phai
Má đào duyên nợ trần ai
Xót xa ân hận tuyền đài còn vương…“
Bây giờ chúng ta hãy cùng nhau từ từ khảo sát tiếng sáo
thiên thai vọng khúc đàn sầu trong hai bài đường thi của Giang Hoa và Lu Hà.
liên tưởng tình yêu dân gian thuần khiết ngày nay và tích truyện Trương Chi này
xưa.
Giang Hoa:
Giang Hoa:
"Thu vàng nắng trải nhuộm đường tơ
Sáo thổi trầm mê liễu đợi chờ"
Lu Hà:
"Réo rắt thiên thai dải lụa tơ
Nâng niu ống trúc sáo tiên chờ "
Mùa thu ai cũng biết lá vàng trải rộng nhuộm với nắng vàng
tơ liễu óng mượt chưa đến lúc tàn lụi gía băng như mùa đông. Có lẽ mùa thu là
mùa gợi nhớ thương sầu của tình yêu. Lòng người ta phới phới rộn ràng nao nức
bâng khuâng như chàng trai dân tộc H`Mông vùng Cao Nguyên hay Mán Mường miền
Tây Bắc, tay cầm cây sáo trúc réo rắt mơ tưởng về cõi thiên thai, gió thổi, mây
bay, bướm lượn, hoa chào, suối nước trong veo, tiên nga đợi chờ... Từ Thức lạc
vào động hoa vàng.
Giang Hoa:
“Gửi nỗi bao phiền hoa lệ úa
Trao niềm những tủi trái sầu mơ “
Lu Hà:
Lu Hà:
“ Trương Chi xao xuyến con thuyền ái
Công Chúa dạt dào một bến mơ “
Chao ôi! Biết bao cảnh thực hay hư ảo về cõi thiên thai có trong truyền thuyết xưa nay, làm hồi hộp rung động biết bao tâm hồn tao nhân mặc khách từ Lưu Thần, Nguyễn Triệu, Từ Thức, Liêu Trai, tới chàng Trương Chi lái đò....
Mị Nương là một cô gái xinh đẹp, con của một vị quan đại thần. Nàng sống mà như con chim bị giam lỏng trong lồng vàng, lúc nào cũng buồn bã. Cha nàng thấy vậy liền cất cho nàng một ngôi nhà nhỏ ở bên con sông cạnh nhà để nàng ra đó nghỉ ngơi.
Nàng vẫn thường ra căn nhà và say đắm một tiếng sáo trên
dòng sông của Trương Chi. Một anh chàng ở làng chài ven sông, thổi sáo hay
nhưng tướng mạo vô cùng xấu xí.
Bỗng có một thời gian tiếng sáo không còn xuất hiện và Mị Nương do quá thương nhớ tiếng sáo mà sinh bệnh, các đại phu chịu bó tay. Một hôm, cha nàng biết được tiếng sáo là của anh tên Trương Chi. Ông liền mời chàng đến để chữa bệnh cho Mị Nương. Nhưng khi chàng đến phủ, ông thấy chàng xấu xí thì lệnh chỉ được thổi sáo từ ngoài sân vọng vào chứ không được ra mắt Mị Nương để tránh cho nàng phải thất vọng. Mị Nương nghe thấy tiếng sáo quen thuộc thì hồi phục nhanh chóng. Rồi xin cha cho mời người sáo ngoài sân vào để nàng cảm ơn. Vừa thấy Trương Chi, Mị Nương đã vô cùng thất vọng vì dung mạo của chàng. Nàng tỏ ý lạnh nhạt, bảo Trương Chi đi ra, và không còn mê tiếng sáo của chàng như trước kia nữa.
Trương Chi kể từ khi về nhà đã thầm yêu Mỵ Nương. Nhưng
nàng từ chối. Trương Chi thất vọng mang bệnh tương tư, sầu héo dần mà chết. Bạn
bè cùng làng chài vớt xác chàng và đem chôn. Đến khi bốc mộ mọi người thấy một
khối cầu trong suốt như pha lê bèn đem gắn vào mạn chiếc thuyền cũ của chàng.
Cha Mị Nương đi ra bến sông, thấy có một viên hình cầu đẹp
và sáng như ngọc liền mua về rồi sai thợ làm thành chiếc chén uống trà. Mị Nương đòi
cha cho dùng thử. Nhưng vừa rót trà vào, nàng thấy trong chén trà hiện lên hình
bóng Trương Chi, tức thì tiếng sáo năm xưa hiện lên như than như trách. Mỵ
Nương chạnh lòng nhớ lại mối tình đã qua. Một giọt nước mắt của nàng rơi xuống
chén và chiếc chén tan ra thành nước.
Giang Hoa:
“Thuyền trăng buổi hạ sao hờ hững
Ngõ mộng ngày đông quá sững sờ “
Lu Hà:
“Ai oán tim chàng thành chén ngọc
Lu Hà:
“Ai oán tim chàng thành chén ngọc
Bi thương lòng thiếp chạm tay sờ “
Giang Hoa:
“Thuyền trăng buổi hạ sao hờ hững
Ngõ mộng ngày đông quá sững sờ “
Lu Hà:
“Ai oán tim chàng thành chén ngọc
Bi thương lòng thiếp chạm tay sờ “
Từ con thuyền tượng trưng cho tình yêu hững hờ vào buồi tối
mùa hạ trăng sáng thành sững sờ ngõ mộng ngày đông đưọc đo bằng gang tấc sao mà
buồn tủi phũ phàng thế sao? Người con gái mê tiếng sáo tiếng hát của một anh
chàng lái đò mà sinh ra bệnh tương tư và khi gặp mặt thấy xấu xí quá mà thành
khỏi bệnh chả cần thuốc tiên thuốc thánh của các bậc danh y Hoa Đà, Biển Thước
. Nàng khỏi bệnh thì chàng thành kẻ thất tình, phẫn uất buồn ph ền mà ốm chết
trái tim hóa thành bảo ngọc. Người cha vô t ình mua lại cho thợ làm thành chén
uống nước trà, thì hồn chàng lại hiện về đòi nợ tình nàng thì ai mà chịu nổi, mới
chạm tay sờ thì nước mắt tuôn ra làm rã tan hòn ngọc thạch. Thật là cảm động bi
ai vô cùng cho một thiên tình sử.
Giang Hoa:
„Phố cũ người xưa hồn bỏ lại
Quay về chỗ hẹn luyến tình thơ ...“
Lu Hà:
“Giọt châu lã chã hồn ly biệt
Nức nở cung đàn vọng tiếng thơ...!“
Phố cũ là nơi hò hẹn thề non hẹn biển hội chợ tình quê,
trai gái gặp nhau các vùng dân tộc thổi kèn múa xòe ôn lại tình xưa tuy ngày
nay kẻ chân trời người góc biển răng long tóc bạc, người thành đạt ăn nên làm
ra kẻ vẫn long đong ngày chạy gạo lo từng con cá lá rau, có người đã ra đi biền
biệt từ lâu hồn còn phảng phất quay về, có người may mắn còn trụ lai với đời
như nàng Mỵ Nuơng khóc chàng Trương Chi.
Kết thúc bài bình thơ.Tại hạ xin đăng bài thơ về tình yêu
tâm hồn thiên nhiên hùng tráng của đồng bào dân tộc thay cho lời kết. Rõ nghĩa
thêm cho hai bài đường thi của Giang Hoa và Lu Hà. Tiếng sáo thiên thai vọng
khúc đàn sầu:
Đồi Tình Suối Ái Khau Vai
cảm xúc khi đọc bài thơ lục bát của Hoài Anh: Chợ Tình
Khau Vai *
Suối róc rách vẳng nghe tiếng khóc
Đồi Khau Vai thổn thức bi ai
Chứa chan giọt lệ vắn dài
Cuộc tình dang dở nhạt phai u hoài
Mặc mưa nắng mây dày gió bão
Chợ tình yêu ảo não gặp nhau
Lứa đôi cây cỏ nát nhàu
Trán nhăn tư lự mái đầu phong sương
Râu tóc bạc tình thương chưa hết
Nụ cười xưa da diết đắm say
Cớ sao trời đất đổi thay
Chia ly cách trở đắng cay thế này
Biết gia đạo thẳng ngay chồng vợ
Dặm đường xa duyên nợ trăng soi
Thẫn thờ chỉ gặp mặt coi
Liêu xiêu bóng đổ chơi vơi nỗi niềm
Lưng gùi sọt trầu têm thuốc gói
Ống điếu cày nhả khói chim kêu
Hàn huyên non nỉ tối chiều
Thẫn thờ kẻ ở tiêu điều người đi
Kẻ đến chậm rầm rì bên suối
Mòn mỏi chờ tức tưởi hỏi ai
Hẩm hiu đè nặng đôi vai
Tóc mây lõa xõa trúc mai bẽ bàng
Đành trờ lại muộn màng năm tới
Người tình xưa trăng trối ra đi
Hồn mây theo cánh chim ri
Đồng hoang cỏ dại thầm thì em ơi!
Cũng lắm kẻ chân trời góc bể
Đã thành danh bệ vệ com lê
Ngậm ngùi vịn gốc cây thề
Lẻ loi chiếc bóng não nề thở than
Buồn lê lết thân tàn bệnh tật
Mắt lờ đờ tay giật dây leo
Chân què chống gậy cố trèo
Xanh xao bé nhỏ hắt heo gío lùa
Kể sao xiết bốn mùa ly biệt
Chỉ một ngày tha thiết đôi ta
Vào ngày hai bảy tháng ba
Tiếng khèn thánh thót ngân nga núi rừng
Tình không bán bạn đừng dong ruổi
Chẳng mua hoa đắm đuối men say
Ái ân trần trụi ô hay
Xin đi chỗ khác mà bay bướm vờn.
* Lu Hà chỉ mươn cốt chuyện của đồng bào dân tộc mà sáng
tác, tránh dùng lại câu chữ của bài thơ lục bát.
24.11.2014 Lu HàNgày 21 tháng 5 năm 2016 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét