Thứ Bảy, 26 tháng 3, 2016

Thơ Tâm Tình Chùm 77




Tương Tư Với Hình

Quái lạ vì sao lại vấn vương
Kià cô thiếu nữ mãi hoài thương
Duyên thơ vô ý gây nên tội
Cho kẻ chiêm bao cõi mộng trường


Có thể vì ta còn nỗi buồn
Mang theo vương vấn cả muà xuân
Tơ lòng con gái bao sao xuyến
Tuổi trẻ ngày xưa chót lưã lần…

Có thể rằng ai rất thiết tha
Nưả trong hiện thực nưả trong mơ
Như người con gái ngày xưa ấy
Ở mãi trong ta một nỗi sầu…

Có thể vì cô rất giống nàng
Long lanh ánh mắt nước mây giăng
Để hồn thơ thẩn theo năm tháng
Lỡ bước xa xôi lạc nẻo đường

Tâm trí con người thật thế sao?
Bao nhiêu hoài niệm viết trong thơ
Tương tư vương vấn sầu ly biệt
Để hồn thi sĩ chết trong mơ…

19.9.2009 Lu Hà



Từ Ấy

Từ ấy trong tôi đầy bóng tối
Mặt trời vụt tắt nhói qua tim
Tâm hồn tôi rụng tàn hoa lá
Rất nhạt hương và vắng tiếng chim

Từ ấy quê hương mất tự do
Không còn tiếng hát với lời ca
Buồn sao tiếng sáo diều đâu mất
Cách mạng sôi lên lửa hận thù

Từ ấy trong tôi lệ ứa tràn
Nhà tranh vách lá nỗi cô đơn
Quê hương ruồng rẫy đời khinh bạc
Từng đoàn hành khất máu xương tan

Từ ấy khổ đau mẹ mất con
Cảnh nhà tan tác tím bầm gan
Chồng đi cải tạo vành khăn trắng
Đấu tố sưả sai đỏ máu tràn

Từ ấy trở đi cắn xé nhau
Xóm làng xơ xác điã dầu hao
Vu oan tố khổ hòng thêm lợi
Thân đổ đầu rơi những luống bưà

Từ ấy ruộng vườn bị tịch thu
Ép vào hợp tác gạo ăn chia
Đêm đêm từng tổ bình công điểm
Cãi vã tranh giành mãi chẳng no

Từ ấy làm chi có nắng về
Trần gian điạ ngục rợn đồng quê
Chuyên viên cố vấn từ trung cộng
Tăm tối đượm màu thật thảm thê

Từ ấy chia ly và vĩnh biệt
Kẻ nam người bắc nhớ nhau hoài
Dòng sông Bến Hải đôi bờ bến
Vĩ tuyến nhát dao chém giưã trời

Từ ấy xa nhà đi thoát ly
Mẹ cha mòn mỏi lệ tuôn rơi
Vợ hiền bóng nhỏ từng đêm lẻ
Con khóc thân gày không sưã nuôi

Miệng lưỡi tuyên truyền cuả Việt gian
Đi làm cách mạng cứu muôn dân
Hy sinh tính mạng cho tổ quốc
Ác quỷ hồn ma thấm đỏ dần

Ngày đó con tôi tuổi học trò
Chim non bé nhỏ mộng hồn mơ
Hai vai buộc chặt khăn quàng đỏ
Nhuộm cả thơ ngây cả daị khờ

Lớn lên tuổi trẻ laị lên đường
Thẳng tiến miền Nam giải phóng quân
Dấn thân lầm lẫn vòng tranh chấp
Ngày ấy tim tôi đã nguội tàn

Nay có đôi lời nhắn bạn thơ
Gưỉ về âm phủ quãng đường xa
Ai ơi có hiểu nơi trần thế
Từ ấy ngày xưa thành bóng ma

Từ ấy trong ai bừng nắng hạ
Mặt trời uế xú chói qua tim
Tâm hồn ai một vườn đầy xác
Rất thảm thương và rợn tiếng rên

Ai để hồn ai bức mọi người
Gây bao tội ác ở muôn nơi
Để hồn ai với bao tòng phạm
Xa cách nhau thêm nợ với đời….?

19.5. 2008 Lu Hà



Trống Đồng Bi Thương

Vùi sâu dưới đất cả ngàn năm
Tài sản thiêng liêng cuả Việt Nam
Chuá đảng độc tài còn chiếm đoạt
Căm bầy chó sói mất lương tâm

Trống đồng Ngọc Lũ vẫn còn đây
Lịch sử thiên thu có ngậm ngùi
Tổ quốc quê hương tràn máu lưả
Tiếng cồng Giao Chỉ xót thương thay

Quốc tặc khoe khoang ấy cuả riêng
Ngà voi đồ cổ cực giàu sang
Lợi quyền phe nhóm cùng chia chác
Quy thuận Hán triều chúng chủ trương

Chó dái nặng mùi Trương Mỹ Vân
Mặc cho dân tộc chịu lầm than
Dâm ô trụy lạc quen đường cũ
Bán nước chui lòn váy mỹ nhân

Chính hắn tên là Lê Khả Phiêu
Cắt rừng biên giới cảnh tiêu điều
Khom lưng quỳ gối thờ Trung Cộng
Con cháu là ai lưỡi cú diều?

Lạc Hồng ngô ngọng lại văn chương
Ú ớ hai câu như cẩu hoang
Bịt mũi chúng khen hàng tổng cóc
Trống đồng mang gõ nỗi bi thương!

1.6.2011 Lu Hà



Tự Hào Chớ Mất Lương Tâm

Chúng cào cấu những linh hồn bé bỏng
Dương mắt mờ đầy sát khí kỳ nhân
Chúng đắc ý bởi bộ lông nhung đỏ
Cánh tay dài run rẩy với thời gian….

Chúng kiêu hãnh bốn nghìn năm máu chảy
Bao tang thương đè nát traí tim này
Chúng sằng sặc trong cơn men chiến thắng
Quên quê hương đang nghèo đói thê lương

Chúng lạm dụng những tấm lòng yêu nước
Biến giang sơn thành chiến địa hoang tàn
Chúng ngất ngưởng truy hoan màu lý tưởng
Bao điên khùng những mộng tưởng xa xăm

Chúng lấn đất dồn dân vào thế bí
Giáo sứ Thái Hà tàn phá âm u
Xây tường chắn nát bàn chân Thiên Chuá
Cỏ hoang vu sương muối lệ u sầu

Ôi tiền sử cuả một thời hoang dã
Xã hội bầy đàn chưa đủ lương tâm
Thời trung cổ ra đi còn trở lại
Ngạo nghễ khoe khoang trí tuệ vô vàn…

Nền dân chủ gấp vạn lần tư sản
Gấp triệu lần trái đất sẽ ngừng quay
Trong hang tối sẽ trần truồng bình đẳng
Cộng sản hành tinh hạnh phúc muôn loài…

Hãy im đi những tự hào cửa miệng
Quên đau thương bao tủi nhục phơi bày
Bán đất ăn chia đồng tiền béo bở
Dây thép gai rào giưã trái tim người

Chẳng biết thẹn còn bày trò vu caó
Báo chí đua chen vùi dập nhân quyền
Quyền bày tỏ những nỗi niềm vinh nhục
Nỗi lòng đau khi phải sống ươn hèn

Tấm hộ chiếu xin đừng cười ngạo nghễ
Bao vinh quang oan trái đã chôn vuì
Còn gì nưã mà tự hào hiển hách
Dòng sông thương đã khô cạn tình người

Tự hào vinh quang giống nào chẳng có
Tình non sông trong ký ức muôn đời
Trong đau thương hãy đừng rơi nước mắt
Trong đắng cay hãy đứng vững làm người

Niềm tự hào quê hương là chính đáng
Nhắc nhở nhau hãy sống ngẩng cao đầu
Đừng bợ đỡ khom lưng làm tôi tớ
Cắt xén vu oan xỉ nhục mưu cầu….

Hỡi những kẻ tham tàn đầy tham vọng
Kiếp tôi đòi mộng tưởng nuốt năm châu
Hành tinh đỏ đâu còn là chân lý
Tổ quốc tháng mười cách mạng tôn thờ

Chẳng biết thẹn cứ tự hào ca mãi
Lửa bạo tàn đốt cháy dãy trường sơn
Thày tớ giết nhau bạn bè phản trắc
Vạn nấm mồ vô chủ khóc kêu oan…

Lời Đức Cha con xin hằng ghi nhớ
Sống làm người tử tế với lương dân
Trên quê hương hay muôn vàn đất lạ
Chớ tự hào mà để mất lương tâm!

2008 Lu Hà



Tự Hào Trong Thương Đau

Tiếng khóc vang lên giưã đất trời
Đàn chiên dân Chuá máu tuôn rơi
Sương sa hạt lệ buồn thê thảm
Xám cả chiều thu rụng rã rời

Thánh địa chiều hoang đêm tối đen
Từng luồng gió thổi bóng ma tàn
Lân la phá rối tình nhân loại
Báo chí reo hò nhạo báng dân…

Giai cấp tiên phong giống bạo tàn
Hung hăng trấn lột cuả muôn dân
Luật rừng đảng trị màu u ám
Xã hội lăng loàn ôi thế nhân!

Cái giá tự hào máu lệ rơi
Triệu người lay lắt đến hôm nay
Cha con lam lũ trong nghèo khó
Nước mắt trào ra với tháng ngày

Bài ca lãnh tụ còn rên rỉ
Buốt vào trong não tím trong gan
Trải bao thập kỷ đời cơm áo
Uất hận sôi lên lệ ưá tràn

Nhục nhã tự hào phải đấu tranh
Nồi cơm manh áo vẫn tranh dành
Ai quên nhục nhã thèm danh lợi
Cho kẻ tự hào khát háo danh?

Vì nhục cho nên phải tự hào
Nếu không còn nhục tự hào qua
Tổ tiên ta vẫn thường như vậy
Biết nhục nuôi ta chí tự hào....

Nhục nhã tự hào vẫn có nhau
Để mà nuôi sống trái tim đau
Nếu không biết nhục làm sao hiểu
Cái giá vươn lên để tự hào..

Chúng vẫn tự hào dân tộc ta
Dù trong đói khổ vẫn reo ca
Một lòng một dạ đi theo đảng
Thân xác dật dờ cũng chẳng sao

Chúng vẫn tự hào nhân dân ta
Trải bao thập kỷ vẫn kiên trì
Đồng cam cộng khổ theo ảo giác
Xã hội thiên đường một giấc mơ

Chúng vẫn tự hào cho đảng ta
Tài tình sáng suốt trí cao siêu
Dắt đưa dân tộc tròng tăm tối
Hạnh phúc phồn vinh chẳng thấy sao ?...

2008 Lu Hà





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét