Thứ Ba, 13 tháng 9, 2016

Song Thất Lục Bát Chùm 144

Mẹ Cười Im Lặng

Mutter Tag ngậm ngùi tưởng nhớ
Mẹ của tôi chan chứa tình đời
Nuôi con khôn lớn nên người
Mà nay biền biệt đất trời xa xôi


Mẹ tạ thế con nơi xứ lạ
Không về thăm nấm mộ cỏ sương
Gửi tiền đâu phải là xong
Lòng đau như cắt thê lương não nùng

Bởi đất nước khốn cùng biển cả
Cơn sóng trào thảm họa ai mang
Bão giông vùi dập nhỡ nhàng
Trùng dương ngăn cách bẽ bàng hoàng hôn

Hoe khóe mắt giọt tuôn gò má
Xin mẫu thân tha thứ cho con
Phiêu diêu cực lạc núi non
Ngân Hà một dải vương buồn bao la

Cứ như thế nhạt nhòa năm tháng
Bụi hồng trần cay đắng xiết bao
Mưu sinh cuộc sống gian nan
Ngước trông tấm ảnh nghẹn ngào mẹ ơi!

Ngày xưa đó một thời hỏi nhỏ
Cháu của bà mấy đứa ra sao?
Chiều thu tâm dạ cồn cào
Nhìn chòm mây bạc lao xao lá hồng

Con nghèo lắm đồng lương có hạn
Ở quê người lận đận thế thôi
Cốt sao no đủ là vui
Mẹ cười im lặng xa xôi u hoài…!

* Mutter Tag ( Mothers day )
12.5.2013 Lu Hà 




Mẹ Giờ Ở Đâu ?
cảm tác khi nghe bài hát của Randy tự biên tự diễn

Xót xa lắm khi nghe tiếng hát
Người Mỹ Lai thảm thiết bi ai
Băn khoăn trằn trọc canh dài
Tháng ngày mong đợi mãi hoài mẹ ơi!

Mẹ bỏ đi khi tôi còn nhỏ
Không biết chừ mẹ ở nơi nao?
Dòng đời phiêu bạt bến mô
Mưu sinh phận bạc lao đao nhọc nhằn

Vai gồng gánh gian nan khổ ải
Để mình con tê tái đa mang
Bụi đường gió cuốn lang thang
Con thương nhớ mẹ xóm làng xa xôi

Con đau đớn chơi vơi sầu thảm
Không ai thương ảm đạm bốn mùa
Dãi dầu giông bão nắng mưa
Tha phương song cửa  sương thưa tuyết lùa

Có ai hiểu xa cha thiếu mẹ
Kiếp người sao khổ lụy tiêu điều
Cô đơn buồn bã sớm chiều
Tôi cần tình mẹ thương yêu mặn mà

Mùa mẫu tử trăm hoa đua nở
Các cửa hàng xa lộ xôn xao
Randy rơi lệ nghẹn ngào
Bài ca anh hát mẹ giờ ở đâu…?

11.5.2013 Lu Hà




Em Cứ Ngỡ Ái Tình Sét Đánh
cảm tác thơ Thimyngoc Huynh: Dấu Xưa

Em cứ ngỡ ái tình sét đánh
Ngày đầu tiên lóng lánh mắt môi
Hiền từ nhã nhặn mỉm cười
Khoan thai mực thước mộng đời chờ mong…

Đưa tay dắt thiên bồng vọng tưởng
Áo bà ba rung động nước non
Dịu dàng bên dáng eo thon
Về làng soài tượng miệt vườn cây rung…

Rồi giã biệt ngỡ ngàng xao xuyến
Ánh trăng vàng quyến luyến làm sao
Cồn cào nghe tiếng sóng trào
Đại dương cách trở bến bờ lìa xa…

Tuổi hoa lại ngọc ngà nhung nhớ
Thuở ban đầu như đã hằng mơ
Thề nguyền đáy nguyệt duyên tơ
Dòng sông lũ cuốn mịt mờ sương rơi…!

Uổng công đã tin người hàng xứ
Khi yêu rồi sao đủ não cân
Tâm hồn lầm lạc trần gian
Chắt chiu kỷ niệm hoang tàn biển dâng…

Đài hy vọng dã tràng xe cát
Ngẫm đời mà chua chát đắng cay
Tình như giọt nước vơi đầy
Mãi Thần đổ rượu dạn dày xót xa…! *

* Để được làm quan to, Ngô Khởi đã giết vợ. Chu Mãi Thần vì nghèo nên vợ bỏ đi lấy chồng khác. Sau Mãi Thần làm đến chức thái thú. Vợ quay lại Mãi Thần đổ ruợu xuống đất, bảo rằng: Nếu vớt được rượu cho đầy vào cốc sẽ được đoàn tụ.

4.5.2013 Lu Hà 





Gót Sen Vướng Bụi Hồng Trần
cảm xúc khi đọc thơ Hoài Vân: Tôi Làm Hành Khất

Em thấm giọt mồ hôi lã chã
Vị mặn mòi đau đáu biển xanh
Gót sen theo bước bộ hành
Phượng rơi hè phố bức tranh quê nhà

Ve rên rĩ nhạt nhòa dương liễu
Phủ mặt hồ đàn cá say bơi
Quán trà mấy khách ngồi chơi
Bèo tây hiu hắt xa xôi gió lùa

Thành Hà Nội Cổ Ngư trống vắng
Chiếc cầu rêu năm tháng hư hao
Tòa nhà bưu điện lao xao
Cây si thả rễ nghẹn ngào xót xa…

Nghe mẹ kể hồn ma nức nở
Nên hóa thành bông sữa hoa sưa
Đêm sầu me sấu đung đưa
Âm u thê thảm gió mưa não nùng…

Bổng ai oán lộc vừng hoa xứ
Chuyện tình yêu đau khổ bi ai
Trái tim gieo xuống tuyền đài
Người đời thương tiếc canh dài lệ rơi!

Ngoảnh mặt lại bao người chiêm ngưỡng
Hồ Thuyền Quang gió lộng thuyền mơ
Hồn em lạc lõng hoang xơ
Công viên ong bướm dạt dào đắm say…

Em tức tưởi vai gày nặng trĩu
Phố đông người nhịp điệu bình yên
Lạnh lùng ánh mắt thản nhiên
Ai người hành khất triền miên u hoài…!

* Hoài Vân tức tác giả „Chiếc Lá Vàng „
6.5.2013 Lu Hà





Cơn Gió Chướng
cảm tác thơ Thimyngoc Huynh: Cô Độc

Cơn gió chướng lạnh lùng đơn độc
Giữa màn đêm dấn bước long đong
Cám ơn bão tố cuồng phong
Cho tôi nếm trải bụi hồng trần ai

Trăng hiu hắt canh dài thê thảm
Cánh đồng hoang ảm đạm trần gian
Bơ vơ lau lách non ngàn
Chập chờn đom đóm điêu tàn âm u

Hồn lạc lõng vi vu gió thổi
Màn sương giăng tức tưởi đi đâu
Xót xa giọt lệ buồn đau
Ai đem tôi thả biển sầu sông thương

Trời tăm tối đoạn trường tình ái
Để lòng tôi tê tái từng cơn
Phũ phàng mật ngọt lầu son
Thác ghềnh vực thẳm biển cồn sóng dâng

Thế là hết bẽ bàng duyên phận
Oán trách chi lận đận thân côi
Phải chăng tiền định đã rồi
Trả vay vay trả kiếp đời trầm luân!

11.5.2013 Lu Hà




Hồn Thơ Sông Núi
tặng Thi Sĩ Lệ Khanh & Thanh Hoàng

Gọi tri kỷ thi nhân chan chứa
Bốn ngàn năm lịch sử bi ai
Sương sa  mưa đổ canh dài
Nỗi niềm u uất tuyền đài chẳng tan

Buồn thăm thẳm muôn vàn thương nhớ
Bạn thơ ơi cổ độ trăng soi
Đồng quê bến bãi xa xôi
Lòng người Việt Quốc ở nơi cuối trời

Tình chiến hữu viết lời trang trọng
Khí oai hùng chuyển động non sông
Nghìn thu con cháu Lạc Hồng
Tinh cầu nhắn nhủ bốn phương một nhà

Thơ anh gửi nhạt nhòa châu lệ
Để lòng tôi tê tái thuơng đau
Quê nhà dầu dãi bể dâu
Sài Gòn Hà Nội nhịp cầu dở dang…

Chùa Thiên Mụ bẽ bàng núi Ngự
Bóng dừa im ảo não sông Hương
Ngâu rơi trên khắp nẻo đường
Bùn lầy nước đọng má hồng phôi phai

Còn ai khóc cộng hòa Nam Việt
Hai mươi năm tha thiết tình người
Bổng đâu tàn lụi giữa đời
Bắc phương gió chướng tả tơi rã rời

Cán cân tạo hóa rơi đâu mất
Càn khôn kia thảm thiết ai ơi!
Tự do độc lập mất rồi
Bởi bầy râu bạc tanh hôi đỏ đầu.!

8.5.2013 Lu Hà





Hoa Phụng Tiên *

Chê không đẹp mà buồn ủ rũ
Ba đóa hoa dàn dụa khóc than
Sinh ra trong cõi trần gian
Người đời ruồng rẫy nghèo nàn khổ đau…

Sống lay lắt rừng sâu suối vắng
Dáng thiên thần cay đắng làm sao?
Bồng lai tiên cảnh mộng đào
Từng đêm thổn thức lẽ nào quên hoa…?

Chàng David tự hào một thuở
Lập vương quyền chan chứa tình yêu
Qùy dương đắm đuối sớm chiều
Một nền Đồng Tước xuân Kiều héo hon…

Kìa Lã Bố nổi cơn sóng gió
Nàng Điêu Thuyền ảo não xót xa
Trót thương dưới ánh trăng ngà
Thiên phương họa kích Ôn Hầu lập công

Ngưạ xích thố Lạc Dương vạn nẻo
Đội kim quan bào đỏ trăm hoa
Oai phong rượu nhỏ hương nhòa
Suối reo thục nữ sương hòa lệ rơi!

Hoa Phụng Tiên người đời còn nhớ
Sầu thiên thu vạn cổ tương tư
Mà sao ai nỡ hững hờ
Yêu hoa dền dứ má đào ngẩn ngơ…!

* tôi qọi Hoa Qùy dương là hoa Phụng Tiên, vì tôi nhớ đến Lã Bố hay David là biểu tưởng vẻ đẹp sức mạnh của đàn ông.

4.5.2013 Lu Hà 




Hụt Hẫng
cảm tác khi đọc thơ Thimyngoc Huynh: Tiếng Lòng

Đêm dằng dặc mãi hoài không ngủ
Mấy tiếng rồi em nhớ dáng anh
Nỡ sao đoạn tuyệt cho đành
Để tim đáu nhói tự hành hạ thân

Giọt sầu đọng khô cằn thiêu cháy
Càng buồn thêm tê tái nhiều đêm
Ngăn dòng dư lệ môi mềm
Ngoài kia rên rỉ nỗi niềm bi ai…

Em đâu phải cỏ cây sắt đá
Chẳng biết rung chan chứa tình đời
Hôm nay quyết nói một lời
Tạ từ chi để rã rời xa xôi…

Ngày mai sẽ chơi vơi dặm nẻo
Một mình em chéo néo đôi tay
Con thuyền vô định đắng cay
Lênh đênh biển cả đọa đầy bão giông…

Làm sao sống dòng sông mông quạnh
Tâm hồn em gía lạnh như băng
Yêu dương dĩ vãng bẽ bàng
Xa xa ân hận dở dang lỡ làng…

Em thắt dải khăn tang chôn cất
Nấm mồ hoang ruột thắt gan bào
Tình về thế giới hư hao
Tiễn đưa chi để má đào héo hon…!

10.5.2013 Lu Hà






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét