-Lu Hà:
Tôi thật bàng hoàng sửng sốt khi đọc một bài đường thi của
cụ Huỳnh Thúc Kháng viết với lời lẽ kiêu ngạo hàm hồ về nhà đại thi hào Nguyễn
Du, bỉ báng học giả Phạm Quỳnh thậm tệ. Cụ diễu cợt học giả Phạm Quỳnh cổ súy
người Việt Nam học chữ quốc ngữ, chê bai Truyện Kiều tà dâm. Thật ra cụ cũng chẳng
phải tài ba ngon lành gì với cái bằng ông nghè học chữ nho. Cụ yêu nước? Cụ
theo Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh trong phong trào Đông Du Nghĩa Thục? Cuối
cùng cụ vẫn lom khom cúi đầu dưới trướng ông Hồ và được giữ chức bộ trưởng bộ nội
vụ và quyền chủ tịch nước khi ông Hồ sang Pháp đàm phán. Cụ có phải là tay sai
đắc lực cho ông Hồ tiêu diệt Quốc Dân Đảng, các đảng phái yêu nước khác hay thủ
tiêu các thủ lãnh tôn giáo không? Nhưng tôi tin chắc cụ là một hủ nho học chữ
Tàu, ăn cơm Tàu, chính cụ mê quan thày Tàu chứ đừng gắp lửa bỏ tay người, chê
bai Nguyễn Du, Phạm Quỳnh sùng bái Tàu nô lệ Tàu như lời triết gia Paul Nguyễn
Hoang Đức viết, trích dẫn cả thơ cụ:
-Paul Nguyễn Hoàng Đức:
PHE ÂU HỌC TIẾN BỘ NHÌN NHẬN- VỀ KIỀU LÀ THỨ NÔ LỆ TÀU Ô
(Mời các bạn đọc bài thơ cũ mà bạn Mạc Khoa sưu tầm)
Mạc Khoa Thư Ngài Paul Nguyễn Hoàng Đức (xin mượn nhà Bác
nhé) tôi vừa đọc được bài này xin trách bài thơ của cụ Huỳnh !
Một chiến sĩ khác, cụ nghè Huỳnh Thúc Kháng, cũng đi tù
Côn Đảo về còn chân ướt chân ráo nhưng đã lật đật tiếp sức ngay cho cụ Ngô với
cả một loạt thơ "VỊNH KIỀU" dài. Nàng Kiều mà cụ gọi là cái thứ
"phường trăng gió" ở đây dĩ nhiên không ai khác hơn kẻ "đứng đầu"
phong trào "Học Kiều" : Phạm Quỳnh !
Á cũ qua rồi, mới chửa Âu !
Học KIỀU xúm xít bọn mày râu
Đã đem thân thế nương nhà thổ
Còn trách cha ông vụng kiếp tu
Một khúc Đoạn Trường khêu lửa dục
Mấy thiên Bạc Mệnh chác hơi sầu
Biết chăng, hỏi cụ Tiên Điền vậy
Muôn ác tà dâm, ấy sự đâu ?
Muôn ác tà dâm, ấy sự đâu
Tình đâu đâu, mà hiếu đâu đâu
Theo trai gác xó lời cha mẹ
Làm đĩ thân đành kiếp ngựa trâu
Nghiêng nưóc trận cười, gương mấy kiếp
Đắm mình bể sắc, tội nghìn thu
Tiên Điền cụ nghĩ mua vui vậy
Biết nỗi người sau dại thế ru ?
Biết nỗi người sau dại thế ru
Phong trào đưa giọng chuyện phong lưu
Vẩn vơ người ấy phường trăng gió
Đau đớn lòng ai cuộc bể dâu
Nòi giống khôn thiêng dân một nước
Anh hùng nhiều ít tiếng năm châu
Tiên Điền cụ có hay chưa nhỉ
Sách dạy ngày nay đĩ đứng đầu !
Sách dạy ngày nay đĩ đứng đầu
Xúm nhau sùng bái gái bên Tàu
Cột đồng Mã Viện xô chưa ngã
Sóng ác Kiều Nương lại đắm sâu
Ô điểm nghìn năm nhơ lịch sử
Báo chương phân nửa chuyện thanh lâu
Ai ơi, gọi cụ Tiên Điền dậy
Đừng để non sông chịu tiếng vu !
Đừng để non sông chịu tiếng vu
Phật nhà không lạy, lạy người Tàu
Trưng Vương đền cũ mùi hương lạnh
Triệu Ẩu bia còn nét chữ lu
Thiện chẳng thấy bày, bày những ác
Ơn kia không biết, biết chi cừu
Tiên Điền cụ biết thời nay nhỉ
Á cũ qua rồi, mới chửa Âu !
Quả là một cú đánh trời giáng của văn chương lửa thép
-Lu Hà:
Tôi cảm thấy buồn ngao ngán về bác Paul. Theo tôi bác nên
bỏ thời gian ra sáng tác văn học đi, như câu chuyện về bóng đá đọc rất thú vị,
đừng tỏ ra cay cú với các vị văn sĩ a, b, c nữa. Giận cá chém thớt, bác cứ lôi
Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du ra bôi bác bài xích. Theo tôi Truyện Kiều là một
tác phẩm vô tiền khoáng hậu, một ngàn năm sau không ai đủ trí thông minh tài
hoa như cụ Nguyễn Du về thơ lục bát trường thiên hay như vậy. Học giả Phạm Quỳnh
nói đúng: Truyện Kiều còn tiếng ta còn, tiếng ta còn nước ta còn. Không lẽ bác
Paul muốn nước ta mất? Vũ Khiêu và đám tiểu yêu tay sai Tàu cố tình sửa chữa
Truyện Kiều, Bùi Hiền còn đòi viết lại Kiều theo chữ Việt cải tiến. Tại sao bác
là một triết gia, một người theo đạo công giáo lại cùng vào hùa với chúng nó để
làm gì? Bác là triết gia kia mà? Thì sự thông minh của triết gia để ở đâu? Đáng
lý ra Bác phải bảo vệ cụ Nguyễn Du, vì cụ là linh hồn Việt. Truyện Kiều đúng ra
là một bản trường ca bất hủ, một bài thơ trường thiên dài đọc cả đêm không hết.
Giống như đạo Do Thái chỉ dành riêng cho người Do Thái,
không quảng bá truyền đạo rộng ra như Đạo Hồi hay Công Giáo. Truyện Kiều là của
riêng cho người Việt và những ai đọc được chữ Việt. Không cấm dịch ra tiếng nước
ngoài, và cũng không khuyến khích vì sợ mất đi giá trị, dịch chỉ có tính chất
giới thiệu cho thế giới tham khảo mà thôi. Bác cứ ra công chống đối cụ Nguyễn
Du thì thằng Tập Cận Bình nó vỗ tay mừng thầm, thành ra bác là kẻ khôn nhà dại
chợ.
Huỳnh Thúc Kháng là ngã nào? Yêu nước kiểu gì mà chống đối
Nguyễn Du và Phạm Quỳnh. Tâm địa hẹp hòi cố chấp vậy? Người ta đang cổ võ học
chữ quốc ngữ, học văn thơ thì lại chống đối. Viết bài thơ đường ngang như cua,
sặc mùi nho giáo, Khổng Khưu lem nhem vớ vẩn. Bác Paul tìm nhầm đồng minh rồi.
Theo ý tớ Bác nên xóa quách đi cho rảnh.
Gìà Đầu Mà Còn Ngu
gửi hồn ma Huỳnh Thúc Kháng
Huỳnh Thúc Kháng làm thơ bậy bạ
Trò sảo ngôn trí trá đủ mầu
Bạc đầu chịu kiếp ngựa trâu
Tay sai cộng phỉ trắng râu nổ xằng
Bộ nội vụ hung hăng bắn giết
Chủ tịch hờ thảm thiết dân đen
Hám danh quen thói bon chen
Lường gàn dân tộc nhỏ nhen hãm tài
Tính đố kỵ lai rai cắn bậy
Chê Nguyễn Du phá quấy Phạm Quỳnh
Tà dâm bốc tới thiên đình
Hàm oan thế sự phận mình ra sao?
Chữ quốc ngữ phong trào tiến bộ
Khai văn minh bảo hộ nước nhà
Phải đâu trăng gió bê tha
Rèm pha phỉ báng cựa gà móng heo
Hồn Lạc Việt trong veo đáy mắt
Bốn ngàn năm thắt chặt tình ca
Mênh mông muôn dặm quan hà
Trai thanh gái lịch mặn mà thủy chung
Bầy nô sĩ điên khùng điếu đóm
Lũ ăn theo lọm khọm bưng bô
Táo lê bán cả cơ đồ
Tham mùi sủi cảo lô nhô điếm đàng
Thân cẩu tặc xếp hàng sau trước
Miệng hô to yêu nước thương nòi
Quốc doanh nhung nhúc bọ giòi
Lăng xăng thổ tả cọc còi văn chương
Thơ đường luật ễnh ương liệt kháng
Ngã hủ nho khệnh khạng ta đây
Nực cười đạo đức cáo cầy
Gỉa nhân giả nghĩa đọa đầy dân ta.
12.12.2018 Lu Hà
Không hiểu cụ Huỳnh Thúc Kháng ăn phải cục gì mà cụ ấy ngu
thế nhỉ?
Khi cụ Nguyễn Du sáng tác ra tác phẩm thơ lục bát bằng chữ
nôm trong lòng luôn cảm thấy bất an, vì sợ Vua Gia Long bắt tội, vì ca ngợi nhân
vật Từ Hải giống như ông Nguyễn Huệ là kẻ thù không đợi trời chung với Vua Gia
Long.
Có kẻ gian thần nịnh bợ ăn trộm được bản thảo tố giác,
nhưng Vua Gia Long lại khoái trí, lại còn ban thưởng cho cái nghiên mực quý, vì
ông Vua này có tâm hồn văn chương thi phú.
Sau này tác phẩm đến tay học giả Phạm Quỳnh được trân trọng
đánh giá cao, lại đúng dịp cổ súy bỏ chữ nho học chữ quốc ngữ. Huỳnh Thúc Kháng
lại mê cái anh chữ nho của tàu nên làm bài thơ liên hoàn đường thi gồm 5 khổ thất
ngôn bát cú bôi bác chế nhạo sỉ nhục Nguyễn Du và Phạm Quỳnh lời lẽ rất hỗn xược.
Xin lỗi theo tôi mất dạy như trẻ trâu, lu loa như hàng tôm hàng cá ngoài chợ, vu
khống thóa mạ hai cụ Nguyễn Du, Phạm Quỳnh một cách hàm hồ ác ý.
Chê tác phẩm thơ trường thiên dài là tà dâm nào là mày
râu, nhà thổ, kiếp tu lửa dục…. Lửa dục cái con gái mẹ nhà ông? Huống dễ ông là
hoạn quan, liệt kháng, liệt dương à? Hay
ông là ngã hủ nho mốc xì chả có đàn bà con gái nào nó thèm để ý, làm bộ làm tịch
giả vờ ta đây đứng đắn, tiết dục, không thích đàn bà, ta còn trinh nguyên không
thèm lấy vợ chỉ máy tay sóc cổ chai thôi.
Cả tác phẩm Truyện Kiều lời lẽ văn chương bóng bẩy tả chuyện
phong tình ân ái rất nhân văn phòng the chan chứa rất điêu luyện tài tình,
Không tục tằn vô học mất dạy như bài thơ đường thi bôi bác của cụ Huỳnh Thúc
Kháng. Vì cụ Huỳnh Thúc Kháng có tâm ma, tâm mất dạy, tâm vô học nhục dục, nhìn
ai cũng nghi ngờ trụy lạc nên mượn gió bẻ măng vu khống người ta là dâm dục.
“Đã đem thân thế nương nhà thổ
Còn trách cha ông vụng kiếp tu
Một khúc đoạn trường khêu lửa dục
Mấy thiên bạc mệnh chác hơi sầu“
Truyện Kiều không thể nào dâm dục được vì ngôn ngữ lời lẽ
rất bóng bẩy ý nghĩa thâm thúy cao siêu, đọc để mà hiếu được hết cả những điển
tích và cả những những xuất sứ đường thi đặc sệt nho học của người Tàu được cụ
Nguyễn Du chuyển hóa thành lục bát thành tiếng Việt không chỉ những cho tao
nhân mạc khách đọc và cả cho đám dân ngu cu đen và cả lũ dư luận viên bò đỏ đọc
thật là diệu kỳ thần thánh văn chương tâm lý bác học, không thể cứ sưng sưng
cái mõm chó sủa gâu gâu cụ Nguyễn Du đạo thơ đạo điển tích của nước Tàu, cụ
Nguyễn Du gian manh ăn cắp tích chuyện
Tàu, thơ văn Tàu. Cả khối lượng kiến thức đồ sộ đó làm cho người đọc có cảm
giác cứ lâng lâng trầm tư, tư lự thú cảm khó tả, miên man suy nghĩ mà ứa nước mắt
ra, chứ ai hơi sức đâu mà còn nghĩ đến
chuyện thủ dâm cho chảy ra hàng bát nước nhờn nhờn mà người ta quen gọi là tinh
trùng hay dâm thủy nữa. Cho nên đứa nào còn nỏ mồm Truyện Kiều tà dâm thì hãy vả
miệng nó cho rụng hết răng đi. Tà dâm chỗ nào chúng mày hãy chỉ cho xem liệu
cái chày dã cua của ông đây có cứng lên
không? Cho cái bướm
hồng xinh của bà đây có chảy nước ra không? Đồ ti tiện chỉ
giỏi nói láo, dù có là đám trắng râu bạc đầu cũng phải vạch mặt cái thói giả
nhân giả nghĩa đạo đức nho giáo Khổng Khưu lưu manh của nó ra giữa ban ngày trước mặt bàn dân dân thiên hạ.
Hình như cụ Huỳnh Thúc Kháng không hề đọc hết tác phẩm thơ
Kiều của cụ Nguyễn Du, hay chỉ đọc lướt qua vài trang thôi? Qua lời thơ chứng tỏ
họ Huỳnh mù tịt về hoàn cảnh thân thế nàng Kiều, hay vì cũng thuộc loại ngu lâu
dốt bền khó đào tạo, đầu óc đen xịt nhầy nhụa nho giáo nên không đủ sức thẩm
thâú nổi cái hay của thi ca? Một bài thơ dài mà tả hết đủ cả một bức tranh xã hội
bên Tàu đầy bất công, quan quyền sai nha tàn nhẫn, chuyện mua dâm bán son thật
là khủng khiếp, viết sâu sắc hơn cả văn xuôi mà đây là văn vần mới là độc đáo.
Thấy chuyện bên Tàu khủng khiếp quá thì nên dạy bảo con cháu ta đừng nên léng
phéng phụ thuộc vào Tàu, hãy tránh xa nó ra. Thế mà dân tộc ta đọc Kiều mà vẫn
không lấy đó làm một bài học, bây giờ tụi tư bản đỏ lãnh chúa địa phương bán dần,
bán sạch sành sanh tài nguyên lãnh thổ lãnh hải cho nó, còn mời chào nó sang lập
đặc khu kinh tế, hàng vạn các cô Kiều Việt Nam xuất cảng ra nước ngoài bán dâm,
công khai cởi truồng khoe hàng vào các mùa bóng đá.
Kiều không hề theo trai như con gái Việt Nam bây giờ mà Kiều
phải bán mình chuộc cha và em trai. Sự việc rõ ràng như vậy mà cái ông Huỳnh
Thúc Kháng này không tim không óc còn nhẫn tâm vô liêm sỉ viết láo:
“Muôn ác tà dâm ấy sự đâu
Tình đâu mà hiếu đâu đâu
Theo trai gác xó lời cha mẹ
Làm đĩ thân đành kiếp ngựa trâu”
Kiều nào theo trai không nghe lời cha mẹ dạy bảo? Ai dồn
Kiều vào bước đường cùng? Chính là những thằng đĩ mồm như ông Huỳnh Thúc Kháng
đó, từng làm bộ trưởng bộ nội vụ săn bắt những gia đình tư sản địa chủ vu khống
họ là phản động đó.
Mua vui cũng được một vài trống canh là cách nói văn vẻ
khiêm nhường lịch lãm tao nhân uyên thâm của cụ Nguyễn Du thôi. Nếu là người có
đầu óc, có trái tim, lương tri nhân bản tình thương nhân thế bao la sẽ toát mồ
hôi hột ra, chứ vui vẻ quái gì? Chỉ có loại ngu lâu đầu gà óc bã đậu đại loại như
kiểu Huỳnh Thúc Kháng và lũ con cháu tậm tịt của ông bây giờ mới còn ngây thơ,
ngây ngô tưởng thật cho Truyện Kiều là truyện thơ phù phiếm vui chơi rông dài
tào lao chả tích sự gì.
Vui chơi rông dài mà cụ Nguyễn Du phải bỏ ra hết tâm huyết
máu thịt tài sản ra để viết thơ Kiều đó, khi đi sứ nhà Thanh về Vua Gia Long có
hỏi muốn được ban thưởng gì? Nguyễn Du chỉ xin được nghỉ ngơi vài tháng và cụ
dùng hết tiền của Vua ban để dựng lầu tre trông ra mặt sông giống cô Kiều ở lầu Ngưng Bích để làm thơ, mới
đầu cụ định viết thể song thất lục bát, nhưng thấy thế này u uất buồn thảm quá
nên cụ quyêt định viết bằng lục bát, ngày nào cũng lên lầu miệt mài sáng tác.
Cũng may còn có người cháu học vấn cao đọc và bình luận góp ý cho chú ruột từng
đoạn từng đoạn, dòng dã mấy tháng trời mới viết xong, về sau vì tác phẩm thơ
này thì cụ Nguyễn Du buồn quá kiệt sức dần dần, Vua lại vời đi sứ lần nữa thì cụ
qua đời.
Tôi nghĩ sau chuyến đi sứ lần thứ nhất, cụ Nguyễn Du được tận mắt chứng
kiến cảnh nghèo đói, kiếp người ca nhi lang thang ăn mày ăn xin bên Tàu, khi về
nước dốc hết tinh lực ra viết Truyện Kiều nên cụ bị lao lực, lao tâm khổ trí
nhiều đêm thức trắng, thương cho thân phận nàng Kiều chỉ có một trái tim thì
dành hết cho Kim Trọng, Thúc Sinh lại Từ Hải, giống như cuộc đời cụ vậy phò Lê,
có cảm tình với Vua Quang Trung nhưng trốn tránh nhà Tây Sơn, cuối cùng buộc phải
làm quan cho nhà Nguyễn. Tôi tin vì làm việc quá sức cho tác phẩm văn chương để
lại cho con cháu, cụ suy nghĩ nhiều, buồn nhiều nên cụ mang tâm bệnh, và cụ chết
dần chết mòn, lòng cụ héo hon vì Truyện Kiều. Thế nhưng vẫn có kẻ cậy mình thi
đỗ ông nghè giải nguyên thi hội như Huỳnh Thúc Kháng lại nhẫn tâm bỉ báng cụ
Nguyền Du, vì bản chất họ Huỳnh háo danh tiểu nhân cứ tự cho mình là cao thủ
văn chương không ai sánh kịp bằng minh, mình là nhất thiên hạ, nên họ Huỳnh đốn
mạt kia mới làm thơ phỉ báng cu Nguyễn Du và cả ông Phạm Quỳnh.
Cụ Nguyền Du từng than thở đại ý ba trăm năm sau sao biết
được ai là người khóc cho Tố Như? Cụ Nguyễn Du ơi! Xin đừng buồn phiền thiên hạ
vẫn còn có những người như Lu Hà cháu đây khóc cho cụ. Tuy ngày nay còn nhiều đứa
tiểu nhân hãm tài, hãnh tiến, háo danh, vô luân, vô tri, vô giác không óc không
tim nó đọc Truyện Kiều của cụ để vui vài trống canh, cười trên đau khổ nước mắt,
cười trên cái chết oan khiên tức tưởi của cụ khi viết Truyện Kiều.
Một người có tâm hồn thi sĩ lớn như vậy sẵn sàng phải mất
mạng mà lại viết câu kết mỉa mai có ý giận lẫy với người đời: Mua vui cũng được
một vài trống canh. Người có trí tuệ cao, có tâm hồn văn nhân đọc như vậy đáng
lẽ phải rớt nước mắt ra, chứ đâu ngu như ông Huỳnh Thúc Kháng dư luận viên bò đỏ
này.
” Tiên Điền cụ nghĩ mua vui vậy
Biết nỗi người sau dại thế ru? “
Nghe cái tay Huỳnh Thúc Kháng này viết mà thấy buồn nôn tởm
lợm quá cho cái trình độ văn chương hạng bét của ông ta. Thơ với chẳng phú. Nếu
Huỳnh Thúc Kháng quả có tài văn chương thì viết luôn một chuyện bằng thơ đi,
trong vụ săn bắt địa chủ tư sản tiêu diệt các đảng phái đối lập, các lãnh tụ
tôn giáo thiếu gì chuyện oan khiên, án oan lầm trời điếc tai luân tuất, thiếu
gì chuyện các cô gái các bà mẹ phải tự tử hay bán thân, ở đợ bán con. Viết luôn
chuyện thơ về chị Dậu đi, mối tình Chí Phèo Thị Nở, chuyện đời cô Lụa đi. Cốt chuyện
ở Việt Nam đầy ra đó.
Không cần mượn cốt chuyện bên Tàu bên Nga bên Nhật làm gì
để tránh tiếng đạo chuyện, đạo văn, đạo lịch sử thơm thối lắm lời bàn tán của
lũ nô tài kèn cựa đố kỵ háo danh vô liêm
sỉ, không viết được thì kiếm chuyện củ hành củ tỏi để chê bai người ta.
Mọi người hãy đọc lại đi lần nữa cho sáng mắt ra, cho
thông não mà hiểu tâm địa nham hiểm lưu manh của họ Huỳnh:
“Biết nỗi người sau dại thế ru
Phong trào đưa giọng chuyện phong lưu”
Họ Huỳnh yêu nước? Có thể lắm, có thể không. Nhưng họ Huỳnh
chống Pháp thì là điều chắc chắn, nhưng chống Pháp theo kiểu nhà nho cổ hủ về
cái gọi là trung quân ái quốc. Cho nên họ Huỳnh mới hăng hái ra nhập cái hội
Duy Tân do cụ ông Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Trần Qúy Cáp chủ xướng. Vì
trong cái đầu họ Huỳnh mít đặc bị Khổng Nho, Tống Nho nhồi sọ nên ngu lâu. Họ
Huỳnh chưa học được còn một kiểu yêu nước khác trong sáng cao giá hơn là nền tự
do dân chủ phương Tây. Chính vì vậy sau khi bị tù ở Côn Đảo thì họ Huỳnh trúng
cử làm dân biểu nghị viện Trung Kỳ 2 năm thì xin từ chức. Khi Vua Bảo Đại bị ép
thoái vị thì họ Huỳnh đầu quân dưới trướng ông Hồ Chí Minh tức thiếu tá Hồ
Quang. Họ Huỳnh được trọng dụng vào chức bộ trưởng bộ nội vụ và làm chủ tịch nước
bù nhìn, họ Huỳnh chỉ là cái máy ký những sấc lệnh tử hình cướp đoạt trấn áp
nhân dân do các xứ quân, các địa phương gửi báo cáo.
Vì thâm thù với Pháp chống Pháp cho quan tày Tàu, nên họ
Huỳnh chống đối điên cuồng họ chữ quốc ngữ, vì cho chữ quốc ngữ là của các cha
cố đạo, các cha cố đạo là người Tây. Học chữ quốc ngữ theo ký tự la tinh a b c
là sai mà phải học chữ nho như Huỳnh kia. Vì chống Phạm Quỳnh điên cuồng họ Huỳnh
mới làm bài thơ đường uế xú mất dạy vô học phỉ pháng tố cáo đấu tố cụ Nguyễn Du
dâm ô trụy lạc khi viết tác phẩm thơ Truyện Kiều.
“ Vẩn vơ người ấy phường trăng gió
Đau đớn lòng ai cuộc bể dâu“
Ai là phường trăng gió? Nguyễn Du hay Phạm Qùynh? Nguyễn
Du cả đời làm quan thanh liêm, đến mức không đủ tiền nuôi các con đi học chữ,
cha thì hay chữ như vậy còn đàn con thì nheo nhóc mù chữ, trừ người con đầu là
còn biết chữ. Phạm Quỳnh trăng gió ăn chơi điếm đàng mà ông Hồ phải bí mật ra lệnh
trừ khử?
Theo tôi Pháp và Tàu đều là quân xâm lược cả. Nhưng kiểu
xâm lược của Tàu là kiểu xâm lược đồng hóa diệt chủng, sự xâm lược của Tàu kéo
dài một nghìn năm bắc thuộc, hình như đã 7 lần mang đại quân sang xâm lược nước
ta?
Còn Pháp xâm lược Việt Nam có một lần kéo dài khoảng 100
năm thôi. Vậy so sánh con số một nghìn năm và một trăm năm thì Pháp và Tàu kẻ
nào nguy hiểm hơn? Theo tôi chống Pháp là tốt nhưng thà rằng người Pháp xâm lược
nước ta còn tốt hơn người Tàu xâm lược nước ta một nghìn lần. Trong hai cái rủi
bị người ta xâm lược thì tôi chọn cái rủi ít nguy hiểm hơn là Pháp xâm lược. Nhờ
có Pháp xâm lược mà ta có thành phố Hà Nội tráng lệ, cầu Long Biên; đường quốc
lộ rải nhựa thênh thang, có tàu hỏa xe điện v.v… Nhờ có quân đội Hoa Kỳ mà ta
có Sài Gòn là hòn ngọc Viễn Đông. nếu
không có người Pháp thì nhà Thanh bên Tàu sẽ nuốt chửng Việt Nam từ lâu rồi, kể
cả Tưởng Giới Thạch cũng có thể xâm lược nước ta. Nhưng Mao Trạch Đông mưu mô
hơn là xâm lược Việt Nam không cần mang quân đội cứ túm gáy ông Hồ Chí Minh, Huỳnh
Thúc Kháng, Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, toàn bộ đám tay sai tay chân cộng sản
là được rồi.
Huỳnh Thúc Kháng ngu xuẩn nên còn rêu rao cái kiểu yêu nước,
anh hùng lục lâm thảo khấu Lương Sơn Bạc mù quáng:
“ Đau đớn lòng ai cuộc bể dâu
Nòi giống khôn thiêng dân một nước
Anh hùng nhiều ít tiếng năm châu
Tiên Điền cụ có hay chưa nhỉ
Sách dạy ngày nay đĩ đứng đầu“
Huỳnh Thúc Kháng là tay đại hủ nho nên ông không hiểu nền
triết học tự do nhân sinh khai phóng Phương Tây, không hiểu nền văn minh thiên
chúa giáo nhất là công giáo, không hiểu tự do bình đảng bác ái, không hiểu đa
nguyên chính trị, đa đảng, tam quyền phân lập. Tôi thực lòng kính trọng ngưỡng
mộ các vị anh hùng văn sĩ chống Pháp như Trương Công Định, Phan Đình Phùng,
Hoàng Hoa Thám, Đồ Chiểu, Nguyễn Thái Học v.v…
Như Nguyễn Thái Học lãnh tụ Việt Nam Quốc Dân Đảng đã học
theo nền dân chủ nghị viện phương Tây, muốn được tranh quyền lãnh đạo quốc gia
với các đảng anh em khác ông cho là yêu nước từ lá phiếu bầu của người dân và
ông đã chết thảm bới vì Việt Minh, đảng cộng sản ông Hồ đã mật báo cho Pháp bắt
ông. Nhưng ông không hề chủ trương chống Phạm Quỳnh, chống Nguyễn Du, chống việc
học chữ quốc ngữ mù quáng như ông Huỳnh Thúc Kháng.
“ Sách dạy ngày nay đĩ đứng đầu
Xúm nhau sùng bái gái bên Tàu
Cột đồng Mã Viện xô chưa ngã
Sóng ác Kiều Nương lại đắm sâu“
Cái vấn đề chính ở đây là việc học chữ quốc ngữ. Nhờ có chữ
quốc ngữ thì dân mới đọc được báo chí, mới nắm bắt được thông tin chính trị thời
cuộc, mới biết cách mà chống Pháp, chống Tàu hay chống ngoại bang nào đó, trong
hoàn cảnh hơn 90% dân chúng lại mù chữ, còn học chữ nho lại đọc trại ra thành
thứ âm Việt ăn bớt khôn lỏi ranh ma trí trá kiểu nho nhe, tàu chẳng phải Tàu, Việt
thì hoàn toàn chưa hẳn, cứ dở ngô dở ngọng
mãi thì dân Việt ta bao giờ mới hiểu mớ chữ nho như Huỳnh Thúc Kháng
đây? Khi chưa phát động phong trào chữ quốc ngữ thì Truyện Kiều đã được truyền
khẩu rộng rãi trong mọi tầng lớp nhân dân rồi. Vậy cụ Phạm Quỳnh quả là một học
giả thông thái biết nhìn xa trông rộng ca ngợi tài hoa Nguyễn Du và tác phẩm
thơ về Kim Vân Kiều.
Từ việc dân Việt thuộc
Kiều nên rất dễ nhớ mặt chữ và học chữ quốc ngữ nhanh nhất. Huỳnh Thúc Kháng vì
quá ngu, đầu gà nhỏ mọn tiểu nhân hãnh tiến nên kèn cựa với cụ Phạm Quỳnh chê
bai luôn cả Nguyễn Du.
Sách nào dạy đĩ đứng đầu? Ai sùng bái gái bên Tàu. Nguyễn
Du là nhà thơ ông ta có quyền xúc cảm xuất thần thơ tả cô Kiều đẹp cô Vân đẹp
là tài văn chương của người ta, đâu phải là sùng bái gái bên Tàu? Không lẽ cứ
phải tả cô Nông Thị Xuân, cô Nông Thị Ngát, cô Nguyễn Thị Minh Khai đẹp thì họ
Huỳnh mới không cho là sùng bái gái bên Tàu? Đồ bá dơ vô liêm sỉ chỉ giỏi ăn
nói hồ đồ.
“ Ô điểm nghìn năm nhơ lịch sử
Báo chương phân nửa chuyện thanh lâu
Ai ơi, gọi cụ Tiên Điền dậy
Đừng để non sông chịu tiếng vu“
Đầu óc cụ Huỳnh Thúc Kháng này tối tăm như đêm 30 như cái
hũ mực, lần không thấy đường ra ánh sáng cứ rúc mãi vào đám bùn đen vạn kiếp.
Nguyễn Du lấy chuyện bên Tàu mà viết thành thơ quả là một quyết định thông minh
sáng suốt vô cùng, nhằm dạy bảo con cháu ta hãy cảnh giác bọn Tàu ô, xã hội, tập
tục của chúng nó xấu xa bẩn thỉu man rợ lắm. Nếu lấy chuyện ở Việt Nam mà viết
thành thơ sau này có in ra lắm thứ tiếng quốc tế người ta sẽ ghê sợ ghê tởm người
Việt chúng ta lắm mưu mô thủ đoạn buôn người ghê tởm đã có từ xưa qua các triều
đại Đinh Lý Trần Lê v.v…mà quả thực dân tộc ta sống tương đối hài hòa lá lành
đùm lá rách làng trên xóm dưới cảnh ngộ như nàng Kiều hơi hiếm đó, mãi sau này
mới có cảnh chị Dậu, anh Pha, Chí Phèo, cô Lụa v. v… thì cụ Nguyễn Du đã chết từ
lâu rồi. Cụ Huỳnh Thúc Kháng có tài văn thơ lắm mà sao không viết đi?
Nguyễn Du có ý khuyên dạy: Hãy tránh xa chúng nó ra, nhưng
không phải loài người trên trái đất này đều là xấu cả, kể cả người Tàu vẫn vó
người tốt như sư Giác Duyên, Phật là chung có nguồn gốc từ Ân Độ.
Phật là từ tâm. Làm gì có chuyện Phật nhà, Phật Tàu, Phật
Tây như họ Huỳnh viết thành thơ? Chứng tỏ cụ Huỳnh Thúc Kháng chỉ là một ngã hủ
nho, sau biến chất thành một thứ cộng sản giả cầy vô tôn giáo, vô tổ quốc vô
gia đình, chứ yêu nước quái gì mà Trưng Vương Triệu Âủ.
“Đừng để non sông chịu tiếng vu
Phật nhà không lạy, lạy người Tàu
Trưng Vương đền cũ mùi hương lạnh
Triệu Ẩu bia còn nét chữ lu“
Huỳnh
Thúc Kháng chỉ già mồm khi bàn về thiện ác với cụ Nguyễn Du và Phạm Quỳnh.
Chính ông Huỳnh Thúc Kháng là tội nhân của lịch sử, chính ông là một tên đao phủ
khát máu đồng bào Việt Nam. Cái chức chủ tịch nước Việt Nam dân chủ cộng hòa chỉ
là thứ bù nhìn mượn tay ông ký sắc lệnh giết người mà thôi. Cụ Nguyễn Du và Phạm
Quỳnh chỉ làm thơ viết báo cổ súy phong trào học chữ quốc ngữ chứ chưa hề nhúng
tay vào tội giết người như Huỳnh Thúc Kháng dù chỉ là gián tiếp.
“Thiện chẳng thấy bày, bày những ác
Ơn kia không biết, biết chi cừu
Tiên Điền cụ biết thời nay nhỉ
Á cũ qua rồi, mới chửa Âu !“
Theo sử gia Trần Trọng Kim thì trong thời gian này, khi được
hỏi về công việc, Huỳnh Thúc Kháng đã nói: "Bây giờ việc gì cũng do địa
phương tự trị cả, thành ra không có việc gì mấy, và khi có việc gì, thì họ làm
sẵn xong cả rồi, tôi chỉ có vài chữ ký.“
13.12.2018 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét