Chủ Nhật, 26 tháng 11, 2017

Thơ 5 Chữ Chùm 38

 
Tâm Hồn Em An Lạc
Tri ân Trần Thu Hà ngâm thơ

Tâm hồn em an lạc
Còn thú gì vui hơn
Nghe sóng vỗ chập chờn
Biển hoàng hôn hết giận

Thần linh mừng tinh tấn
Đáy nước tình lả lơi
Sóng sánh Hằng Nga cười
Cho hồn anh tĩnh tại

Sưởi cõi lòng tê tái
Nơi phương trời xa xôi

Hết đứng rồi lại ngồi
Cánh chim sầu cố quận

Mang bóng hình vương vấn
Cánh đồng làng mây bay
Trải bao nỗi đắng cay
Chưa hết mùa mưa nắng

Thời gian dài đằng đẵng
Thương nhớ vọng hoài âm
Réo rắt cung đàn trầm
Giọng ca ngâm cao vút

Gió đông buồn hun hút
Bông tuyết thôi tả tơi
Ngậm ngùi nước mắt rơi
Thơ cảm ơn em gái !

11.12.2016 Lu Hà



Nước Mắt Đoạn Trường
cảm hứng với Lý Lắc

Lý cô nương xinh tươi
Xao xuyến nụ hoa cười
Bâng khuâng bờ môi thắm
Thương nhớ quá ai ơi!

Qúa khứ buồn chơi vơi !
Mùa xuân sau gặp lại
Vừa nhà cây đơm trái
Vú sữa mềm thơm tho

Bát ngát sải chân cò
Cánh đồng hoa sõng sượt
Chim thiên nga lướt mướt
Cái bướm hồng bơ vơ

Duyên thiên nào có ngờ
Xui khiến lòng thi sĩ
Nôn nao thầm thủ thỉ
Thao thức hồn chiêm bao

Nâng niu vạt áo bào
Thế kỷ sầu ly tao
Chàng đi thiếp ở lại
Vỗ gối lệ tuôn trào

Nền cộng hòa lao xao
Nón bài thơ hoa lệ
Ước mơ tìm thể chế
Nước mắt đoạn trường rơi!

25.11.2016 Lu Hà



Chào Ngài Obama!

Chào ngài Obama!
Đất nước này tuy gìa
Oằn lưng gánh chủ nghĩa
Vẫn chưa chịu ra rìa

Lê la gần thế kỷ
Kiên định Mác Lê Nin
Quen thắt lưng buộc bụng
Chai lỳ giữ nềm tin

Tự do chẳng dám xin
Thứ đồ sa sỉ phẩm
Nhân quyền hàng quốc cấm
Thế lực ngoại bang nhiều

Này ngài chớ phiêu liêu
Uống mấy thang thuốc liều
Kiêm thêm nghề lái súng
Trung cộng cũng lắm chiêu

Mất cả chì lẫn chài
Bao giờ thu lại vốn
Không kéo thì khốn đốn
Ngày giãy chết đến nơi ?

Ma qủy cũng dám chơi
Ra ngài to gan thật
Chu du con lật đật
Bao giờ thì nghỉ ngơi?

Nuôi ong trong tay áo
Đại hán loài cú cáo
Ve vãn với Việt Nam
Ba voi bát nước xáo

Nghêu ngao trò chính trị
Thả tù nhân lương tâm
Độc tài vẫn toàn trị
Khổ đau lỗ trí thâm

Đi đêm bằng tàu ngầm
Tư bản chẳng mệt mỏi
Đàn cá bơi ngắc ngoải
Môi trường đang ô nhiễm

Formosa lấp liếm
Xin ngài lưu ý cho
Đừng gỉa bộ làm ngơ
Ngoại giao vì quyền lợi

Dân tộc tôi ngộ lắm
Bốn ngàn năm lẫm chẫm
Hình như đang chết dần
Còi cọc không chịu lớn

Xin đừng vui qúa chớn
Cảnh giác vẫn là hơn
Không  cần phải bôi trơn
Kẻo thức ăn ngộ độc

Dân chủ lên men mốc
Đói nghèo thật thảm khốc
Vô cảm mackeno
Của trời tranh nhau bốc.

22.5.2016 Lu Hà



Một Giấc Nam Kha
Cảm hứng với Hoàng Ngọc Lan: Thiếu Nữ Hoa Ngọc Lan

Nàng là hoa ngọc lan
Cánh bướm hồng mê man
Nắng lưng trời thơm ngát
Cho tình tôi bao la

Năm mới tình hoan ca
Tóc xõa như Hằng Nga
Mây lụa mờ thấp thoáng
Gió phe phẩy tháp ngà

Đêm nay mộng Nam Kha
Chan chứa giải Ngân Hà
Mơ được làm phò mã
Lòng công chúa thiết tha

Bình minh nghe tiếng gà
Gốc cây hòe vào ra
Xôn xao đàn kiến lửa
Nóng bỏng khắp làn da

Vẳng nghe nhạc tấu ca
Xao xuyến hồn bay xa
Hỏi Lan còn nhớ Điệp
Nghẹn ngào lệ tuôn ra

Áo nâu sồng kinh kệ
Sân chùa rung cành kế
Chim cúc cu gọi xuân
Lan đừng quên tôi nhé…!

6.1.2017 Lu Hà



Tình Thơ Qua Mất Rồi
tri ân Trần Thu Hà ngâm thơ

Kiểu gì anh cũng bắt
Theo nhịp thở lời ca
Quảng Hàn chị Hằng Nga
Xao xuyến nghe em hát

Tâm hồn anh khoáng đạt
Rộng mở tấm chân thành
Cánh én bầu trời xanh
Tìm xuân chân trời lạ

Chiều hoàng hôn ẻo lả
Thơ thẩn dạo gót sen
Trái tim người thục nữ
Xào xạc lá vàng bay

Mùa đông nào ai hay
Lã chã hạt mưa bay
Hồ ao buồn lá rụng
Rạng liễu giọt sầu cay

Ngổn ngang ngọn cỏ may
Bếp lửa lòng lắt lay
Củi rơm nhen nhóm khói
Em ngóng đợi chiều nay

Chuyến tàu đêm vội thay
Hành khách đành bỏ lỡ
Bến đò thuyền chẳng có
Tình thơ qua mất rồi…!

11.12.2016 Lu Hà



Hai Bông Hoa Đào Nở
viết tặng Tâm Huynh và Trang Lê

Tâm Huynh tớ cũng mê
Như dáng hình Trang Lê
Long lanh hai giọt nước
Chị em trọn lời thề

A là la lá la!
Con gái Việt Nam ta
Hoa thơm đàn bướm đậu
Trong đó có Lu Hà

Thơ hay cô Tâm khen
Vành môi cong thổi kèn
Ngọn lửa lòng chan chứa
Lạc lối bến thuyền quyên

Thuyền tình trăng đầy ắp
Này anh lái đò ơi!
Chở hai nàng thiếu nữ
Cái khuân vàng lả lơi

Tâm hồn thơ dâng cao
Thiên thai chốn mộng đào
Dìu nhau lên đỉnh giáp
Nghe gió thở phì phào

Chàng làm thơ thiếp đọc
Ái tình như cơn lốc
Gió cuốn hạt mưa sa
Thơm tho mùi bún ốc

Sợi tơ duyên mềm mại
Chờ đợi kiếp nào đây
Thỏa nỗi niềm khao khát
Chén luân hồi ứa đầy...

Năm nay hoa đào nở
Trọn đủ cả hai bông
Vương vấn hồn Thôi Hộ
Mê man cõi tiên bồng...!

2.9.2016 Lu Hà



Tiếng Việt Khóc Cười

Bấy lâu tôi thầm nhủ
Tiếng mẹ đẻ thân yêu
Suốt từ sáng tới chiều
Mong ai mà nhớ thế…?

Tôi quen giọng nhỏ nhẹ
Mảnh mai vòng lưng eo
Đêm trăng sáng nằm khoèo
Cho anh thơm tí nhé…!

Bỗng cái oanh thỏ thẻ
Gớm cái ông tướng này
Cứ táy máy chân tay
Làm sao mà chịu nổi…

Bờ môi xinh nóng hổi
Mê man tôi đọc thơ
Suối róc rách lờ đờ
Con cá trê ngọ nguậy…

Hàng liễu xanh run rẩy
Vũ điệu hồn lên mây
Thoảng qua mấy canh chầy
Gió lùa qua khe cửa…

Trắc bằng vần xong chửa
Văng vẳng khúc ca ngâm
Tiếng hạc kêu vang ầm
Qụa ăn sương vội vã…

Phố Khâm Thiên thong thả
Qua thăm mấy ả đào
Ghé tai em thì thào
Bài thơ này mới viết…

Véo von tình da diết
Luyến láy đoạn sầu miên
Mộng đẹp gái thuyền quyên
Càng nghe càng trong trẻo
Bình minh con chèo bẻo
Ríu rít sắc hỏi huyền
Nặng ngã bến đào nguyên
Ngẩn ngơ kìa Từ Thức

Lửa lòng thêm rạo rực
Nửa hồn say nôn nao
Tiên nữ lại ngọt ngào
Thanh âm nàng quyến rũ

Vành nôi xưa sữa bú
Lớn lên học làm người
Nguyễn Du giọt lệ rơi !
Tôi thương nàng Kiều Lắm… !

Tươi lai này gửi gắm
Nước Việt Nam bao đời
Góc biển cuối chân trời
Ba miền chung tiếng nói

Trái tim người đau nhói
Biển Đông sóng rì rào
Hoàng Trường Sa nghẹn ngào
Ngư phủ than lưới rách

Ai là kẻ đáng trách
Dửng dưng với đồng bào
Vô cảm giọt máu trào
Sóng triều dâng đỏ quạnh

Dựng lầu cao thành quách
Biệt thự khắp xa gần
Mà sao lắm kẻ bần
Lo toan từng bát gạo

Sắn ngô nào khoai cháo
Kêu khóc dưới gầm cầu
Cụ gìa bạc mái đầu
Huân chương đeo đầy ngực

Nghe thấy lòng rưng rức
Tiếng Việt của tôi ơi !
Tang thương bao cảnh đời
Lê la lầm ngõ chợ

Nhiều con sen đứa ở
Xuất khẩu đi làm thuê
Cô dâu buồn não nề
Xót xa ôm đàn hát

Đồng quê làng nước khát
Nha Trang xác cá trôi
Than ôi kiếp luân hồi
Chuông chùa nghe ảm đạm

Khói hương bay ngàn dặm
Thấu tới tận trời xanh
Loài người sao nỡ đành
Bỏ rơi dân tộc Việt ?

9.7.2016 Lu Hà








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét