Rừng Bạch Dương
tặng Angelika
Mây trời bay vẩn vơ
Nào tôi đâu có ngờ
Người mà tôi yêu dấu
Bỗng ngoảnh mặt làm ngơ
Một mình trên toa tàu
Chợt thấy một Tiểu Kiều
Người đâu xinh xinh lạ
Tóc bạch kim thắm màu
Tôi buồn tôi mơ màng
Ngắm trời xanh mênh mông
Nàng nhìn tôi chăm chú
Dáng ra chiều cảm thông
Tôi thấy mình tự nhiên
Ấm lòng đến làm quen
Vì mới sang nước Đức
Ngô ngọng noí chẳng nên
Nàng dạy tôi phát âm
Ghép chữ cho đúng vần
Tôi là học trò nhỏ
Rất ngoan và rất hiền
Tôi sóng đôi cùng nàng
Dong duổi khắp phố phường
Nàng đưa tôi lên tháp
Rồi thăm viện bảo tàng
Dừng lại cùng ăn kem
Tôi giở ví ra xem
Nàng bật cười khanh khách
Ôi! Anh chàng Việt Nam
Thôi để em trả cho
Nàng thương tôi còn nghèo
Nhưng lòng tôi trong trắng
Trái tim nấc nghẹn ngào
Liếc nhìn anh quê quê
Nhưng ngoan quá, ngoan ghê
Anh chỉ cười không nói
Mà tình em đê mê
Tháng sáu nắng chang chang
Bóng tôi lồng bóng nàng
Tay nắm tay cùng bước
Một ngày nên nghiã chăng?...
Nàng thương tôi bơ vơ
Mạn tàu sông En- Bơ
Tôi nhìn dòng nước chảy
Ngao ngán ai hững hờ….
Vui chân tôi theo nàng
Lạc vào rừng bạch dương
Mắt nàng xanh biêng biếc
Như dấu cả trời trong
Nàng đưa tôi về nhà
Người quen đến dèm pha
Họ cãi gì không hiểu
Mặt tôi đành trơ ra
Mọi chuyện sẽ qua thôi
Nếu nàng quyết thương tôi
Thì ai nào cản được
Dòng sử tình vẫn ghi
Lòng biển say mặn nồng
Bén như ngọn lửa hồng
Lưả rơm từ tiền kiếp
Sét ái tình ngân vang
Nay nàng quá xa xôi
Mây trời lạc tới nơi
Hỏi về phương xa đó
Sao chẳng nói lên lời…
Lu Hà
Muà Xuân Đã
Đến
hoạ thơ Huệ Thu
Sáng nay vưà mở cưả
Le lói chẳng kịp che
Nắng vàng trôi dưới khe
Đàn cá đuà xuân mới
Con nai vàng thủng thẳng
Nó đang ngẫm nghĩ gì
Ngơ ngác rồi lại đi
Tôi làm sao giữ được
Tôi băn khoăn nhìn nó
Thương! Thương quá đi thôi
Khoé mắt thấy bùi ngùi
Nai đi tìm cha mẹ ?
Hoa đào đã nở rộ
Bầu trời mây lên cao
Tâm hồn tôi lao xao
Một muà xuân hy vọng....
Con chim líu lô hót
Bỗng ngưng trời sắp mưa
Tôi có mấy vần thơ
Mà vẫn chưa kịp hái
Tiếng chuông chuà ngân vang
Đà Lạt lòng mênh mông...
8.11.2009 Lu Hà
Người Lính
Vô Danh
Hỡi anh người lính già
Mới chết đêm hôm qua
Đường San Jose buị bặm
Như con thú xa nhà
Đời như hạt mưa rơi
Bạc màu sương lạc loài
Gió đưa về bắc Mỹ
Chuông nhà thờ buồn trôi
Cái chết không ai hay
Dù hỏi thăm một lời
Ai nghe điều trăng trối
Vuốt mắt lạ bàn tay
Ôi cuộc đời thê lương
Bỏ laị phiá sau lưng
Những chiều quê mờ khói
Vợ con hằng ngóng trông
Anh sang đây một mình
Hoen lệ sầu năm canh
Quê hương đâu còn chỗ
Cho những người cán binh
Hỡi anh ngươì chiến binh
Như bao nhiêu người anh
Hận thù xưa chiến tuyến
Mang theo hết cuộc đời
Anh bỏ nhà ra đi
Như con thú lạc loài
Sợ săn lùng caỉ tạo
Máu xương đầy chân ai?
Người ta quá lo xa
Những bóng ma ngày xưa
Của một thời tranh chấp
Nên đời anh khổ đau
Biết cho đến bao giờ?
Lấy laị tình bao la
Bắc – Nam cùng một giải
Anh em trong một nhà
Cái chết không khóc than
Không một vành khăn tang
Không người đi đưa đám
Đất lạ gửi tro tàn
Hỡi những người đồng hương
Có ai còn xót thương
Một nén hương quyên góp
Bên nấm mồ bỏ hoang?...
Cảm tác theo thơ Trần Trung
Đạo " Người Lính Già Vưà Chết Đêm Hôm Qua "
Lu Hà
Ngày Phật Đản
Tiếng gọi cuả từ bi
Vọng hai ngàn năm trước
Đường trí tuệ hôm nay
Biết ơn ngài đã bước
Con nguyện theo chân Phật
Ánh đạo vàng quang vinh
Đau thương đời khổ nạn
Giải thoát đường tử sinh
Hàng ngàn năm trôi qua
Giáo hội vẫn truyền thưà
Ngân vang thuyền bát nhã
Sóng gọi vượt bờ mê
Con vẫn một niềm tin
Ánh đuốc sáng trong tim
Như bao người con Phật
Lắng đọng về chân tâm
Không tạp niệm ưu phiền
Sân si bờ cách ngăn
Không phạm vào giới cấm
Giữ tấm lòng bình an
2008 Lu Hà
Sống Và Chết
Có bao giờ nghĩ xa
Một nỗi buồn vu vơ
Rồi đây ta phải chết
Chết ở đâu bây giờ
Chết trong sự giàu sang
Trong thác loạn đìên cuồng
Hay ở trong traị cấm
Nơi hải đảo biên cương
Ai rút ngắn đời anh
Ai cắt cành cây xanh
Khi tương lai vưà hé
Mái tóc còn đang xanh
Họ đã nhân danh ai
Họ đại diện cho ai
Vì sao họ không muốn
Anh sống ở trên đời
Sao vô lý bất công
Một người dân bình thường
Mà không được quyền sống
Coi như đá cản đường
Muốn yên cấm tò te
Muốn sống phaỉ biết nghe
Như gà con lạc mẹ
Con cuốc ngoài buị tre
Anh có cha mẹ không
Và có còn ai không
Hay một đời bỏ xó
Nấm mồ ven rừng hoang
Anh đã được bao nhiêu
Và đã từng được yêu
Hay chưa từng nếm trải
Êm ái những buổi chiều
Giữa thế giới an bình
Nỗi lo cứ dập rình
U mê bầy chó sói
Đưa ai ra pháp đình
Anh đã can tội chi
Chưa từng làm haị ai
Không gì cả chỉ muốn
Quyền được sống làm người
Cuộc sống rẻ thế sao
Mạng người đáng là bao
Nghề kinh doanh xác chết
Ắt hẳn họ giàu to?
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét