Kẻ Tiểu Nhân, Vu Caó Xỉ Nhục Người Khác Suy Nghĩ Với Mình
Những Bưã Tiệc Ăn Thịt Người
Tác Giả Nguyễn Đình Chính
Nguyễn Đình Chính có kiểu làm thơ khác
người. Thật ra nghệ thuật kiểu này tôi
không thích lắm. Nhưng tôi lại đồng cảm khi thấy nội dung cuả nó lại giống như
những nhát buá chát chuá ngang bướng, ngay thẳng, cuả kẻ cùng đường bí lối mà
phản kháng viết ra như vậy. Giống như
con giun xéo mãi cũng quằn, tức nước thì vỡ bờ, tiếng gào cuả một linh hồn tê dại..
Anh giống như một kẻ bị dồn vào chân tường không lối thoát cuả quyền lực và lề
thói xã hội. Có người phản đối Anh, tôi không bênh vực và cũng không chê anh.
Tôi chỉ có những nhận xét khách quan giưã anh và những kẻ không ưa anh, và họ
không ưa luôn cả tôi nưã. Đầu năm tôi muốn tâm sự với các bạn về câu chuyện
này. Về nội dung cuả bài thơ xin các bạn đọc lại ở quán thơ. Tôi chỉ muốn nói về
phần bình luận:
Nhất Hạnh đăng ngày 08/16/09 - 12:16 PM
chả lẽ đây lại là thơ ư?
Nỗi Bất Bình Cuả Cốc Lệ Tràn Ly
Và Sự Điên Loạn Cuả Kẻ Cuồng Tín
nguyễn hùng việt đăng ngày 08/23/09 - 6:05 PM
có còn lương tâm không mà dung nạp những bài thơ không ra thơ, thơ gì mà toàn những mỉa mai cay cú phản động.lập ra trang web này mỗi tháng nhận mấy đồng đô la lẻ để nuôi thân và cả dòng họ mày, nhục qúa . . .làm người ở trên đời mà không biết phân biệt phải trái đúng sai thật là tội cho mày và cái lũ đã sinh thành ra mày. đau đớn hơn là cái lũ con mày sinh ra cũng tội lắm biết không.
Bài viết cuả Nguyễn Đình Chính không thể gọi là thơ và cũng không thể gọi là văn. Công bằng mà nói đây là một tiếng gào, một tiếng thét loạn nhịp của một linh hồn đã bị tê dại về những đau thương tang tóc trên đường đời. Người viết giống như một người đàn bà bên lề cuả cuộc đời, ôm một cốc lệ đã tràn ly chất chứa đầy tủi hận phẫn uất, những năm tháng bị đày đoạ, đàn áp bất công mà chị ta phải gánh chịu… Nguyễn Đình Chính rõ ràng là một người đàn ông, nhưng lý do nào đã thúc đẩy anh viết ra những lời đanh đá chua cay, như những giọt nước sôi văng vào mặt những kẻ có chức có quyền? Chẳng vui gì khi đọc những lời nguyền rủa nửa thơ nửa văn này? Tất nhiên cũng có hàng vạn hàng triệu những tâm hồn đồng cảm mà thầm cảm ơn cho bài viết cuả anh, dù sao anh cũng nói ra một phần nào những đau thương đắng cay tủi nhục uất trong lòng họ. Những người đã trải qua những năm tù đày cải tạo, những quân cán cộng hòa , những nạn nhân của những vụ án oan, những vùi dập lăng mạ của chính quyền chuyên chính vô sản đối với những người dân thất học bần cùng, họ bị đẩy xuống dưới đáy của xã hội như những con giun co dế những con thú không lối thoát.
Và Sự Điên Loạn Cuả Kẻ Cuồng Tín
nguyễn hùng việt đăng ngày 08/23/09 - 6:05 PM
có còn lương tâm không mà dung nạp những bài thơ không ra thơ, thơ gì mà toàn những mỉa mai cay cú phản động.lập ra trang web này mỗi tháng nhận mấy đồng đô la lẻ để nuôi thân và cả dòng họ mày, nhục qúa . . .làm người ở trên đời mà không biết phân biệt phải trái đúng sai thật là tội cho mày và cái lũ đã sinh thành ra mày. đau đớn hơn là cái lũ con mày sinh ra cũng tội lắm biết không.
Bài viết cuả Nguyễn Đình Chính không thể gọi là thơ và cũng không thể gọi là văn. Công bằng mà nói đây là một tiếng gào, một tiếng thét loạn nhịp của một linh hồn đã bị tê dại về những đau thương tang tóc trên đường đời. Người viết giống như một người đàn bà bên lề cuả cuộc đời, ôm một cốc lệ đã tràn ly chất chứa đầy tủi hận phẫn uất, những năm tháng bị đày đoạ, đàn áp bất công mà chị ta phải gánh chịu… Nguyễn Đình Chính rõ ràng là một người đàn ông, nhưng lý do nào đã thúc đẩy anh viết ra những lời đanh đá chua cay, như những giọt nước sôi văng vào mặt những kẻ có chức có quyền? Chẳng vui gì khi đọc những lời nguyền rủa nửa thơ nửa văn này? Tất nhiên cũng có hàng vạn hàng triệu những tâm hồn đồng cảm mà thầm cảm ơn cho bài viết cuả anh, dù sao anh cũng nói ra một phần nào những đau thương đắng cay tủi nhục uất trong lòng họ. Những người đã trải qua những năm tù đày cải tạo, những quân cán cộng hòa , những nạn nhân của những vụ án oan, những vùi dập lăng mạ của chính quyền chuyên chính vô sản đối với những người dân thất học bần cùng, họ bị đẩy xuống dưới đáy của xã hội như những con giun co dế những con thú không lối thoát.
Những dân oan khiếu kiện vì mất đất, mất
nhà chắc sẽ thầm cảm ơn anh. Một bài thơ không ra thơ, loạn nhịp không có hàng
lối, vần điệu nhưng tự nó lại nói lên những lời xé ruột xé gan người ta. Nếu
nói thơ là những giọt nước mắt cuả linh hồn, nhưng đây cũng là những giọt nuớc
mắt của linh hồn nhưng lại không phải là thơ. Con người ta cái đáng quý là tâm
hồn chứ không phải là thể xác. Vì vậy bài viết cuả Nguyễn Đình Chính xét về mặt
tâm lý học nó cũng rất đáng được trân trọng. Vì nó là nỗi bất bình uất hận của một cốc lệ tràn ly. Nó là một bản
cáo trạng đanh thép, tố cáo chế độ tàn tạ dã man. Nó là một sự thật của một
linh hồn đau khổ đoạ đầy. Giá trị cuả nó còn hơn hẳn những bài thơ chải chuốt
vô nghĩa và những bài văn lá cải tô vẽ cho sự lọc lừa dối trá của giới bồi bút.
Nhưng tại sao Nguyễn Hùng Việt lại tỏ ra hằn học với bài viết này như vậy? Nguyễn
Hùng Việt, y là ai. Con người hay là một con chó điên trên mạng Internet?
Bây giờ ta đọc những gì mà Nguyễn Hùng
Việt viết. Phải chăng đây cũng là những lời điên loạn của kẻ cuồng tín, những kẻ
trong tay có dùi cui và súng đạn. Nguyễn Hùng Việt có thể cũng chỉ là một kẻ
bình thường thiếu suy nghĩ chín chắn cuả một người trưởng thành. Có thể y chiụ
ơn chế độ, nhờ nó mà y được nở mặt nở mày, nhờ nó mà y sống dư dả thưà thãi hơn
số đông đồng bào nghèo khổ ở Việt Nam. Có thể đêm hôm qua bàn tay y dính máu vì
trót tra khảo, đánh đập một con người y cho là kẻ thù quốc gia. Có thể chính y
là nhân tố quan trọng trong những vụ buôn bán tim, gan, thận người,và y đã thu
về lời lãi hàng triệu Dollar? Không có lửa tự dưng có khói, có tật thì giật
mình? Không lẽ bỗng dưng Nguyễn Hùng Việt lại vô tư đến nỗi viết những lời phỉ
báng thoá mạ Nguyễn Đình Chính như thế ư? „ Toàn là những lời miả mai cay cú phản
động. Lập ra trang web này mỗi tháng nhận mấy đồng đô la để nuôi thân và dòng họ
mày, nhục quá…“ Nguyễn Hùng Việt rõ ràng là một kẻ vô học hiện nay còn ở Việt
Nam vì y không biết viết chữ Dollar như thế nào cho đúng.
Nguyễn Hùng Việt còn
nguyền rủa tác giả Nguyễn Đình Chính và cả ban
biên tập tòa báo. Từ ngữ giống như giọng lưỡi của một
con chó săn điên dại cuồng tín của đảng, giống như một tên ác ôn công an đã
quen thói hành hung bạo ngược. Pháp luật là tao, tao là pháp luật, quyền hành
trong tay tao, tao cho chúng mày sống thì được sống, bảo chết thì phải chết đơn
giản thế thôi, bất cần lương tâm và suy nghĩ cái con mả mẹ gì hết, quyền lực và
tiền bạc là trên hết
“… Làm người ở trên đời mà không biết phân biệt đúng sai thật là tội cho mày và cái lũ đã sinh ra mày..“ Nguyễn Hùng Việt cay cú căm thù Nguyễn Đình Chính, không chỉ bản thân Chính mà còn căm thù cả người đã sinh ra Chính. Ngoài ra còn căm thù cả con cháu của Chính, nòi giống mấy đời của Chính. Rõ ràng Nguyễn Hùng Việt là một tên cộng sản khát máu và cuồng tín. Chủ nghiã lý lịch 5 đời Nguyễn Hùng Việt rất thấm nhuần. Bài viết cuả Việt không thể gọi là một bài văn được, nó sai lỗi chính tả nhiều qúa, những lời hằn học thóa mạ điên cuồng chỉ để tự tố cáo chính bản mình: Việt là một kẻ điên loạn và cuồng tín theo kiểu Chí Phèo.
“… Làm người ở trên đời mà không biết phân biệt đúng sai thật là tội cho mày và cái lũ đã sinh ra mày..“ Nguyễn Hùng Việt cay cú căm thù Nguyễn Đình Chính, không chỉ bản thân Chính mà còn căm thù cả người đã sinh ra Chính. Ngoài ra còn căm thù cả con cháu của Chính, nòi giống mấy đời của Chính. Rõ ràng Nguyễn Hùng Việt là một tên cộng sản khát máu và cuồng tín. Chủ nghiã lý lịch 5 đời Nguyễn Hùng Việt rất thấm nhuần. Bài viết cuả Việt không thể gọi là một bài văn được, nó sai lỗi chính tả nhiều qúa, những lời hằn học thóa mạ điên cuồng chỉ để tự tố cáo chính bản mình: Việt là một kẻ điên loạn và cuồng tín theo kiểu Chí Phèo.
Phạm Quảng đăng ngày 12/24/09 - 10:38 AM
Nơi đây là cái chợ trời cho các ông chửi
nhau hay sao?
Dân Chủ Tư Do Và Cái Chợ Trời
Cái chợ trời là hình ảnh thu hẹp cuả nền kinh tế thị trường, ở dạng đơn sơ nguyên thuỷ. Ở đây được bày bán những đồ quý giá nhất, như chân châu, bảo ngọc, mũ mão long bào cuả vua, đồ cổ từ hàng nghìn năm cho đến những cái rẻ mọn bần tiện nhất như là cái khố cũ của anh nông dân,thượng vàng hạ cám đều có cả. Cái chợ trời tự do là món qùa dân chủ tự nhiên mà thượng đế đã ban cho chúng ta. Người mua và người bán phải bình đẳng theo đúng luật chơi, tiền nào của ấy. Cái chợ trời không còn là chợ trời nưã khi bị nhà nước quản lý, có công an rình rập kiểm soát, bắt đóng thuế, trả tiền lời, tiền bảo kê, tiền thời gian cho ông chủ độc tài có chức có quyền.
Cái chợ trời là hình ảnh thu hẹp cuả nền kinh tế thị trường, ở dạng đơn sơ nguyên thuỷ. Ở đây được bày bán những đồ quý giá nhất, như chân châu, bảo ngọc, mũ mão long bào cuả vua, đồ cổ từ hàng nghìn năm cho đến những cái rẻ mọn bần tiện nhất như là cái khố cũ của anh nông dân,thượng vàng hạ cám đều có cả. Cái chợ trời tự do là món qùa dân chủ tự nhiên mà thượng đế đã ban cho chúng ta. Người mua và người bán phải bình đẳng theo đúng luật chơi, tiền nào của ấy. Cái chợ trời không còn là chợ trời nưã khi bị nhà nước quản lý, có công an rình rập kiểm soát, bắt đóng thuế, trả tiền lời, tiền bảo kê, tiền thời gian cho ông chủ độc tài có chức có quyền.
Một diễn đàn văn thơ, văn nghệ được coi
là cái chợ trời trên bình diện tinh thần thì quý hóa
vô cùng. Người bán là những văn thi sĩ, những trí
giả, những nhà hùng biện. Còn người mua ta ví như những độc giả vậy, những người
nhàn rỗi hiếu kỳ lang thang trên mạng Internet. Độc giả đi vào cái chợ trời của nền tự do dân
chủ tuyệt đối, được đọc những bài thơ, những bài văn, những lời bình luận, để mở
mang tri thức trí tuệ cuả mình, kể cả những lời qua tiếng lại. Độc giả không cần
mất tiền, để mua những giá trị tinh thần qúy giá được bồi bổ phần thưởng cho
lòng kiên nhẫn và bộ óc biết suy tư của mình hay ta gọi là các bạn văn chương hay
dân cư mạng.
Dân chủ tự do trên diễn đàn văn thơ được
coi là cái chợ trời thật cũng chẳng ngoa. Những món ăn tinh thần đáng giá sẽ được
khách hàng thưởng thức, thọ nhận để bồi bổ cho bộ óc của mình và lòng hiếu kỳ
ham thích nghệ thuật, ham mê sáng taọ, mở đường chỉ lối xóa bỏ màn đêm u ám của
tinh thần. Diễn đàn dân chủ không còn được coi là cái chợ trời nữa khi có bàn
tay kiểm soát cuả nhà nước độc tài. Mạng lưới Internet đúng là một diễn đàn tự
do dân chủ công khai phi nhà nước, phi biên giới.
Nói đến cái chợ trời ta thường liên tưởng
những gì xấu xa, vô tổ chức, loạn xị không ai quản lý, vô chính phủ… Nhưng nó
được coi là cái chợ trời tinh thần đúng nghĩa thì ta phải cám ơn thưọng đế,
không có một thế lực ma quái nào kiểm soát nó được nó thì tuyệt vời vô cùng. Ai muốn đến thì đến ai
muốn đi thì đi, hết giờ thì chợ đóng cửa. Trường hợp ngoại lệ, kể cả có kẻ điên
loạn mang đồ phế thải vào bán sẽ bị cả chợ bị mũi xa lánh và tẩy chay. Diễn đàn
dân chủ cũng vậy, nói hay, hợp lý thì ngưòi ta nghe, nói dở muốn phá bĩnh không
biết tự trọng tuân thủ luật chơi thì chính dân chủ tự do sẽ đào thải nó. Tự do
thu nhập và tự đo đào thải. Bạn vào mạng Internet tự do và bạn ra đi cũng chả
ai biết đó là đâu.
Nhiều thập kỷ qua dưới chế độ cộng sản,
không có chuyện cãi vã tranh luận công khai. Mọi cuộc họp hành chỉ có quyền được
nghe nghị quyết trên đưa xuống và được thảo luận, sau đó hỏi đã thấm nhuần chưa?
Thấm nhuần rồi là tốt , còn phản đối nghị quyết là phản động chống lại đảng và
nhân dân. Cái bản tính sợ liên lụy, mũ ni che tai, dĩ hoà vi quý đã làm con người
ta trở nên hèn kém và bần tiện. Người ta chỉ thích được khen, chỉ thích đưọc ăn
bánh vẽ.
Tranh luận phê phán xã hội dù cho những
lời nặng nề nghe không xướng tai nhưng làm cho bừng tỉnh mở to mắt mà nhìn con
đường ta dang đi đến dân chủ tự do hay đến nghèo nàn lú lấp và bệnh hoạn. Ở đây
không ai chửi ai về danh nghĩa cá nhân, vì chẳng ai quen biết ai. mọi ngưòi đều
có quyền công khai phát biểu ý kiến của mình. Những bức xúc về tình cảm, lòng tổn
thương tự ái có thể sảy ra. Cuộc tranh luận theo hai hướng thuận và nghịch. Thuận
tai và ngược tai nhưng ta vẫn cứ phải nghe và động não suy nghĩ. Nếu tự xét đến
trí năng của mình quá kém cỏi, lòng kiên nhẫn của mình không đủ sức chiụ đựng để
nghe, để tự biện luận, diễn giải suy tư, thì tốt nhất nên tự lặng lẽ rút lui để
cho nhũng người khác đủ trí tuệ khả năng hơn ta bước vào vòng luận chiến.
Nhờ có dân chủ tự do kiểu mạng lưói toàn
cầu hy vọng chúng ta sẽ có những bước tiến triển hơn về tư duy. Đây không phải
là những lời phiến diện chửi bới nhau. Nếu ai hồ đồ coi những diễn giả bút luận
là những lời chửi bới thóa mạ cá nhân thì đúng không biết nói sao nữa với loại
người chỉ biết nghe, biết khúm núm dạ dạ vâng vâng thì có đến mùng thớt người
Việt Nam mới hiểu được thế nào là giá trị làm người công dân tự do, giàu cảm
xúc, trí tuệ và giàu lòng nhân ái. Quán thơ hy vọng sẽ thu hút nhiều độc giả hiếu
kỳ, thu hút các cháu sinh viên học sinh việt nam vào đọc. Tôi viết một mạch và
không soátt lại lỗi chính tả mong các bạn châm chước cho. Xin cám ơn!
Lu Hà
Lu Hà
Thi
khách đăng ngày 12/24/09 -
9:00 PM
Ông Lu Hà sao luôn có cách diễn đạt hằn
học, hợm hĩnh, thô tục, phô trương.v.v.v như thế? Ông này luôn lý luận loạn xị
như thể không ai hiểu biết gì!Quantho và ban biên tập tôn trong khách thơ...chứ
nếu không thì ông có cơ hội mà cuồng ngôn mãi sao? Ta viết gì ,ý nghĩa ra sao cũng
nên là có cho người xem đuợc thưỏng thức sự tao nhã của thơ văn! Cứ mang một luận
điệu mà chỉ một ý nghĩa...thì hóa ra, ông chỉ là cái loa thô tục! Dù gì, viết
thì nên cho các bạn thơ xem mà phục ..chứ lợi dụng diễn đàn để phô ra bản thân
là kẻ như ông..e rằng
mất sự thanh nhã và tôn trọng quantho.
mất sự thanh nhã và tôn trọng quantho.
Lu Hà đăng
ngày 12/25/09 - 2:43 AM
Sự Cằn Cỗi Bi Thương
Xin lỗi bạn Thi Khách. Bây giờ tôi mới biết bạn là một người đàn ông già cả, tâm hồn của bạn rất cằn cỗi. Người như bạn cũng thích văn thơ mới lạ? Mấy tháng trước tôi có hoạ lại bài thơ của nữ thi sĩ Mai Hoài Thu mô tả về nỗi lòng cuả người phụ nữ hai con, đã từ bỏ mối tình đầu của mình để đi lấy Tây và sau nàng hối hận muốn quay trở lại tìm người xưa, nhưng cha mẹ họ hàng nhà chàng ngăn cản. Bạn lập tức bình phẩm bài thơ không hay, và nghi ngờ tôi làm rất nhiều thơ hay tự nhiên bài này dở vậy, và nhất quyết đòi ban biên tập xoá đi. Mặc dù thơ tôi chỉ viết dưới dạng ý kiến phản hồi. Còn những lời báng bổ thiếu nhân cách lăng mạ xỉ nhục người làm thơ thì lại không muốn xóa đi.
Xin lỗi bạn Thi Khách. Bây giờ tôi mới biết bạn là một người đàn ông già cả, tâm hồn của bạn rất cằn cỗi. Người như bạn cũng thích văn thơ mới lạ? Mấy tháng trước tôi có hoạ lại bài thơ của nữ thi sĩ Mai Hoài Thu mô tả về nỗi lòng cuả người phụ nữ hai con, đã từ bỏ mối tình đầu của mình để đi lấy Tây và sau nàng hối hận muốn quay trở lại tìm người xưa, nhưng cha mẹ họ hàng nhà chàng ngăn cản. Bạn lập tức bình phẩm bài thơ không hay, và nghi ngờ tôi làm rất nhiều thơ hay tự nhiên bài này dở vậy, và nhất quyết đòi ban biên tập xoá đi. Mặc dù thơ tôi chỉ viết dưới dạng ý kiến phản hồi. Còn những lời báng bổ thiếu nhân cách lăng mạ xỉ nhục người làm thơ thì lại không muốn xóa đi.
Mai Hoài Thu rất ngạc nhiên viết thư hỏi
tôi : Vì sao lại xoá mất tiêu đi, anh bảo họ xoá đi à? Lúc đó tôi lại đoán già
đoán non bạn Thi Khách là một người phụ nữ có cảnh ngộ tương tự, đã có hai con,
và phải chịu cảnh gà mái nuôi con và sống rất cô đơn nên không thích đọc thơ
tâm trạng quá bi ai của tôi. Bài thơ cuả tôi vô tình đã khoét sâu vết thương
lòng của bạn, nên bạn chê bài thơ viét dở. Tôi biết đâu bạn chỉ là một ông già
biển lận hèn mọn bần tiện như vậy. Tôi là một người nhạy cảm dễ xúc động trước
cảnh đời oan trái cuả nhân tình thế thái, nên tôi lại mủi lòng thương bạn và
làm luôn liên tiếp hai bài thơ nưã để an ủi ngưòi thiếu phụ. Rồi viết cả một
bài bình phẩm về quan niệm tứ đức tam tòng của Khổng Tử đã ảnh hưởng vào văn
hoá Việt Nam như thế nào. Vì cứ nghĩ đinh ninh bạn là ngưòi phụ nữ còn trẻ tuổi
từ 35 đến 40 . Hai bài thơ tiếp theo có ý bênh vực bạn, có ý khuyên nhủ cha mẹ
họ hàng ngưòi con trai nên nghĩ đến hạnh phúc của con mình. Nhưng bạn cũng viết
thư nằng nặc đòi xoá sạch đi tất cả. Tôi
rất ngạc nhiên và tự hỏi sao tâm trạng người phụ này phức tạp như vậy? Cô ta muốn
gì? Rồi tôi cũng bỏ qua và quên khuấy đi, sau lại thấy bạn xuất hiện tranh cãi
củ hành củ tỏi với rất nhiều khác về bài thơ cuả Anh Tuyền Linh, bạn cười ha
ha, làm bài thơ chẳng ra thơ để nhạo báng
Anh Tuyền Linh và mọi người.. Chính bạn còn bảo Lu Hà rất dễ thương.
Tôi đã biết ngay bạn không phải là một người phụ nữ có vết thương lòng, có vết sẹo đáng thương trong trái tim mà bạn chỉ là một ông già hiện nay đang thất nghiệp ở nhà hoặc đã nghỉ hưu trí . Bạn có nhiều thời gian, rỗi việc nên la cà vào quán thơ chuyên phá bĩnh ăn nói xằng bậy. Bạn chẳng có một sáng tác văn thơ, hay bình luận nào cả mà chỉ vài chữ đá chéo giò, xỏ xiên khích lếu láo mất dạy mà thôi. Người như bạn thì nên về Việt nam mà ở, hay bạn bây giờ vẫn còn ở Việt Nam. Những bài viết của tôi xuất phát từ nhận thức trung thực với bối cảnh xã hội hiện nay. Tôi muốn viết ra những gì mà biết bao những ngươì Việt Nam quốc nội và hải ngoại phải chiụ ấm ức, phải chiụ chôn trong lòng mà không dám nói ra.Tôi đã thay họ mà nói ra sự phẫn uẫn của lòng mình, lời lẽ chỉ trích bọn bất tài ăn trên ngồi trốc nặng nề thì có gì là lạ đâu. Tóm lại bạn là ngươì có một trái tim cằn cỗi, chỉ thích phù phiếm với những chuyện lèm nhèm củ hành củ tỏi. Tính bạn ích kỷ an phận hủ thường như vậy chẳng viết lách được gì để mở mang trí tuệ cho lũ con cháu chúng ta thì xin lõi đừng chen vào. Nhưng dù sao, nhân dịp lễ Noel cầu Chuá ban phước lành cho bạn, cầu cho bạn có một tâm hồn đa cảm thẳng thắn, thương ra thương, giận ra giận , yêu ra yêu, ghét ra ghét. Biết yêu, biết ghét và biết cả những cáu gắt, có khi biết cả chửi đổng khi nhìn thấy những cảnh đời bất công ly tán. Hãy thả lỏng tâm hồn theo bản tính tự nhiên của tạo hoá. Tôi viết như vậy chắc bạn ghét tôi lắm, bạn có thể ẩn danh nhiều cái tên khác để viết những lời thoá mạ xỏ xiên để công kích tôi thì tuỳ bạn. Xin chào bạn. Đây là bài thơ tôi hoạ lại của nữ thi sĩ Mai Hoài Thu, mà bạn chê dở cứ nằng nặc đề nghị nan biên tập xoá đi .Vì lúc đầu tôi cứ tưởng bạn là một người đọc nữ cuối cùng lòi ra bạn là một ông già lẩm cẩm chỉ thích chê bai xiả xói tôi mà thôi
Tôi đã biết ngay bạn không phải là một người phụ nữ có vết thương lòng, có vết sẹo đáng thương trong trái tim mà bạn chỉ là một ông già hiện nay đang thất nghiệp ở nhà hoặc đã nghỉ hưu trí . Bạn có nhiều thời gian, rỗi việc nên la cà vào quán thơ chuyên phá bĩnh ăn nói xằng bậy. Bạn chẳng có một sáng tác văn thơ, hay bình luận nào cả mà chỉ vài chữ đá chéo giò, xỏ xiên khích lếu láo mất dạy mà thôi. Người như bạn thì nên về Việt nam mà ở, hay bạn bây giờ vẫn còn ở Việt Nam. Những bài viết của tôi xuất phát từ nhận thức trung thực với bối cảnh xã hội hiện nay. Tôi muốn viết ra những gì mà biết bao những ngươì Việt Nam quốc nội và hải ngoại phải chiụ ấm ức, phải chiụ chôn trong lòng mà không dám nói ra.Tôi đã thay họ mà nói ra sự phẫn uẫn của lòng mình, lời lẽ chỉ trích bọn bất tài ăn trên ngồi trốc nặng nề thì có gì là lạ đâu. Tóm lại bạn là ngươì có một trái tim cằn cỗi, chỉ thích phù phiếm với những chuyện lèm nhèm củ hành củ tỏi. Tính bạn ích kỷ an phận hủ thường như vậy chẳng viết lách được gì để mở mang trí tuệ cho lũ con cháu chúng ta thì xin lõi đừng chen vào. Nhưng dù sao, nhân dịp lễ Noel cầu Chuá ban phước lành cho bạn, cầu cho bạn có một tâm hồn đa cảm thẳng thắn, thương ra thương, giận ra giận , yêu ra yêu, ghét ra ghét. Biết yêu, biết ghét và biết cả những cáu gắt, có khi biết cả chửi đổng khi nhìn thấy những cảnh đời bất công ly tán. Hãy thả lỏng tâm hồn theo bản tính tự nhiên của tạo hoá. Tôi viết như vậy chắc bạn ghét tôi lắm, bạn có thể ẩn danh nhiều cái tên khác để viết những lời thoá mạ xỏ xiên để công kích tôi thì tuỳ bạn. Xin chào bạn. Đây là bài thơ tôi hoạ lại của nữ thi sĩ Mai Hoài Thu, mà bạn chê dở cứ nằng nặc đề nghị nan biên tập xoá đi .Vì lúc đầu tôi cứ tưởng bạn là một người đọc nữ cuối cùng lòi ra bạn là một ông già lẩm cẩm chỉ thích chê bai xiả xói tôi mà thôi
Mộng Chưả Tàn Phai
hoạ thơ Mai Hoài Thu
Thu héo đông tàn xuân tái chi
Tuổi vàng hoa ngọc đã sang thì
Cây xanh bói quả sầu đôi trái
Giưã trốn trần ai mộng ái phi
Tình rẽ đôi đường mưa gió đây
Trùng dương dặm thẳm khó vui vầy
Mong gì gặp lại người xưa đó
Vần vũ làm chi trăng gió mây
Người đã sang thuyền xa bến yêu
Tình xưa nghiã cũ nặng bao nhiêu
Trai tơ ai vẫn còn trong trắng
Lỡ mất xuân rồi hoa lá trêu !
Xuân đã đi rồi hoa tái tê
Trông theo lòng nuối tiếc say mê
Phải chăng duyên phận là như thế
Gái đã có chồng chẳng chán chê
Ta vẫn ôm tình hoa mến yêu
Tương tư vương vấn hận thêm nhiều
Trăng ngà mây bạc càng cay nghiệt
Ngơ ngẩn thương ai với bóng chiều....
Ai ở phương trời có biết không?
Con tim đau khổ chịu sao đành
Từng đêm nghe gió từ đâu lại
Rã rượi tàn canh giấc chẳng lành
Sao nỡ bỏ nhau đi lấy chồng
Để ai má hóp tháng ngày không
Bao năm thương nhớ chờ mong đợi
Xuân đến thu qua bụi phấn hồng....
Gió rít từng cơn tiết lập đông
Khát khao hơi ấm cuả mền bông
Mùi hương nhè nhẹ say vương vấn
Môi thắm làn da thuở sắc nồng
4.10.2009 Lu Hà
Nỗi Lòng Người Thiếu Phụ
hoạ thơ Mai Hoài Thu
Nếu phải kiếp này chẳng được nhau
Nợ tình sương đọng lệ ngàn thu
Trăng treo đầu ngõ buồn không tỏ
Thiếu phụ năm canh khóc tủi sầu
Cũng bởi sinh ra chẳng gặp thời
Quê hương rời bỏ lệ từng rơi
Tha hương đất khách tìm nơi chốn
Ngọn sóng bạc đầu dạt biển khơi….
Anh đã trách em chẳng giữ lời
Tình theo sóng nước cánh hoa rơi
Thương đau cho số đời ly biệt
Như cánh phù du vạn mảnh trôi…
Anh ở quê nhà với nhớ mong
Chòm sao bắc đẩu sáng mênh mông
Ngân hà chảy mãi về vô tận
Mang nỗi lòng em vẫn ngóng trông
Hôm nay gió bấc đông về sớm
Nghe lá tàn thu rụng cuối muà
Chim chóc cũng buồn không dám động
Một trời quan tái gió mây xa
Em ở chân trời xa viễn phương
Mẹ con em với nỗi cô đơn
Việt Nam xa cách ngàn muôn dặm
Bao nỗi đau thương nỗi đoạn trường...
Nếu phải kiếp này chẳng có nhau
Nợ tình bi lụy biết bao giờ
Giận em anh vẫn buồn không nói
Lỡ vậy đành sao bạc mái đầu?....
8.10.2009 Lu Hà
Một kẻ tự nhận là Thương phế binh nổi khùng khi tôi cảm tác thơ Anh Hồ Chí Bửu.
Một kẻ tự nhận là Thương phế binh nổi khùng khi tôi cảm tác thơ Anh Hồ Chí Bửu.
Mưu Sự Tại Nhân,Thành Sự Tại Thiên
cảm tác thơ Hồ Chí Bửu
Mai tôi từ dã cuộc đời
Quan tài ngọn nến khóc người ra đi
Bài thơ dang dở lâm ly
Giang hồ chán nản đầm đìa lệ rơi!
Chiến tranh đẫm máu qua rồi
Bạn bè bao đưá rã rời thiên thu
Tạ từ thế kỷ bơ vơ
Ở nơi viễn xứ trắng bờ môi khô
Bỗng nhiên gặp lại Hoàí Thư
Lính gàn nông nổi thuở xưa đánh đàn
Ngọn cờ rớt ở Tam Biên
Rưng rưng vé số lệ tràn bờ mi
Hai thằng bao nỗi đầy vơi
Hàn huyên quán cóc một thời nổi lên
Hạ Lào Bình Giã nổ ran
Chu Lai An Lộc máu tràn Chu Pao
Khe Sanh chiến điạ lao xao
Muỗi rừng bọ chó hư hao tuổi đời
Kinh hoàng ác mộng xa xôi
Nghêu ngao hắn hát một thời đã qua
Người hùng thám báo sục sâu
Hát cho chiến hữu dãi dầu cỏ hoang
Giọng trầm ảo não thê lương
Mày râu lã chã chiến trường tử sinh
Oán hờn theo khói mây xanh
Salon đất khách phận mình lẻ loi
Bụi hồng lê lết muôn nơi
Kiếm từng đồng bạc cuộc đời trầm luân
Kinh Kha gác kiếm nghèo nàn
Nhân sinh mưu sự tro tàn tại thiên
25.1.2010 Lu Hà
Tôi đã từng là một bộ đội cộng sản.
Nhưng tôi không phải là lính chiến và chưa từng đâm chém giết ai. Công bằng mà
nói tôi lại rất cảm phục những người chiến binh miền Nam cộng hoà. Bởi vì
tôi đã nếm qua nhiều gian khổ trầm luân,
đã từng sống trải qua các hình thái chế độ xã hội khác nhau. Xuất phát từ tấm
lòng ngay thẳng và những nhận thức khách quan về cuộc nội chiến Quốc - Cộng,
tôi đã làm thơ để chia sẻ với hai anh Trần Hoài Thư và Hồ Chí Bửu. Tuy rằng chỉ
là cảm tác lại thơ cuả anh. Thơ anh Hồ Chí Bửu viết rất sâu sắc về nỗi lòng của
nguời lính thất trận, bạn bè chiến hữu lại gặp nhau ở nơi đất khách quê người, rất tình người, rất Nam Bộ. Anh viết theo thể thơ tự do, có gì nói thế
xúc động đi vào lòng người. Nét đẹp này ta chỉ thể gặp được của những ngưòi chiến
binh miền Nam cộng hòa. Tôi vốn dĩ là người nhạy cảm, tôi đã thả hồn mà ăn nhập
với tâm trạng cuả anh và hoạ lại, cảm tác lại thơ anh. Nếu tôi không sẵn có một sự am hiểu
khâm phục từ lâu thì làm sao tôi có thể cảm tác nổi thơ cuả anh Hồ Chí Bửu? Thế
nhưng có kẻ vênh váo tự nhận mình là thương phế binh chửi tôi là óc thúi nên mới
hoạ lại thơ của các anh chiến binh miền Nam cộng hòa. Lu Hà đã từng là bộ đội,
nhưng không làm thơ ca ngợi bộ đội cụ Hồ, hắn đã phản bội lại đảng và nhân dân
Việt Nam chúng ta. Thật vậy, ngày xưa
tôi chỉ là thằng lính nghĩa vụ , hạng bét không sao lon bị ép ra chiến trường
đào đất mở đường có là cái quái gì đâu mà phản bội với trung thành. Nếu sinh ra
ở miền Nam thì chắc chắn tôi lại là lính của Ông Nguyễn Văn Thiệu rồi. Họ trơ
trẽn miả mai tôi và các Anh „ Các bạn để thằng này chõ mồm vào hoạ thơ là các bạn
bị quê rồi.“
Này thương phế binh, hôm qua đâm chém nhau chí tử, hôm nay xân xân vào quán thơ phá bĩnh tự nhận là bạn bè thân hữu với kẻ hôm qua còn coi là kẻ tử thù bên kia chiến tuyến. Hoặc người đó có bỉ ổi tự nhận tao cũng là chiến binh cộng hoà đây, hoặc khăng khăng tao không phải là bộ đôi, hoặc là cái thứ hạng quái gì thì cũng nên tự trọng, không nên dở cái thói côn đồ vô liêm sỉ. Thời đại vô liêm sỉ lên làm thày dạy đời qua rồi.
Kẻ nổi Khùng
tặng người nặc danh Thương Phế Binh
Bỗng dưng có kẻ nổi khùng
Đối đầu chiến tuyến anh hùng năm xưa
Nặc danh phế thải bơ vơ
Thương binh bộ đội cơ hồ cóc hôi
Đông Âu bán sức một đời
Việt Kiều kiểu mới gà nòi xù lông
Giết người man rợ thê lương
Người năm bảy loại tang thương giống
loài
Hôm qua đâm chém mãi
hoài
Phế binh cộng sản theo đòi văn thơ
Mỉa mai cho kẻ tội đồ
Chửi người thi sĩ anh hào ngợi ca
Hoài Thư Chí Bửu âu sầu
Hận thù khơi lại xáo xào luộc nhau
Các anh chiến sĩ cộng hòa
Nắm xương hài cốt bây giờ gửi đâu?
Rừng xanh núi đỏ âm u
Rì rào gió thổi vi vu oan hồn
Nấm mồ cỏ dại héo hon
Nghĩa trang tàn phá trăng tàn mưa rơi!
Giang sơn máu lệ tả tơi
Cô hồn tử sĩ một thời vinh quang
27.1.2010 Lu Hà
Tôi làm thơ, hoạ thơ là quyền tự do cuả
tôi. Lấy nghệ thuật vị nghệ thuật làm nền tảng. Nghĩa là làm thơ theo cảm hứng,
chứ không phải để phục vụ cho ai. Thơ là cuộc đời của mình và của nhân tình thế
thái. Mình thích ai, yêu ai, hoặc kể cả ghét ai thì mình làm thơ. Chỉ có thế thôi, làm thơ ra không phải để cho
những loại tiểu nhân, u mê dốt đăc cán mai, tăm tối cuồng tín
đọc,
cho loại người như Thi Mét, Thương Phế Binh…. Tôi không cần cái giọng ba que xỏ
lá đó. Thích thì đọc, không thích thì cút xéo. Nói mãi vẫn cứ mặt trơ trán bóng ra, lì lợm vô cùng, quyết không chiụ hiểu cho cái thân tội mọi bị
cộng sản lợi dụng, giáo dục nhồi sọ t ừ khi còn chưa vỡ bọng đái. Nhưng trong
cái bực mình cũng có cái hay. Chính nhờ có bọn tiểu nhân này hay la lối, lại là
động lực tâm lý thúc đẩy tôi thêm ham sáng tạo. Nhờ bọn này tôi lại có thêm một
bài lục bát nữa. Gọi là thơ trào phúng phê phán xã hội. Bình thường ra không có cảm hứng làm thể loại
này. Giống như người ta mài con dao vậy, ta vẫn cần nước đục, nước hôi thối vảy
lên hòn đá, thì con dao được mài càng thêm sắc bén. Bọn tiểu nhân tưởng như vô
tích sự, nhưng chính chúng nó lại tự nguyện làm nước thải để cho tôi mài dao,
mài thơ của tôi.
Thôi thì làm được bao nhiêu quý bấy nhiêu,
khen chê kiểu gì thì cũng vẫn là thơ. Miễn thơ
không ê a như bọn bồi bút viết văn tế Lê Nin là được rồi. Tất nhiên chúng cũng
chê thơ tôi thối và ngu là quyền cái mồm cuả chúng. Mọi lời chửi bới sỉ nhục
quá đáng văng cái nọ sả cái kia cũng có giới hạn. Ban biên tập chỉ một cái nhấn
con chuột là xóa sạch. Nhưng thơ thì vẫn tồn
tại,
vẫn còn lẩn quất đâu đây, không ở trang này thì trang khác, có khi còn được một vài
người truyền khẩu. Cái bia miệng bọn tiểu nhân để lại vẫn
còn đó, dù cho là nặc danh cũng vậy .Đời là thế đó, quân tử hay tiểu nhân đều
có cái
giá của nó phải trả và được trả.
Thi Mét Nặc Danh
Laị thêm Thi Mét nặc danh
Cha ky chú kiết u minh tồi tàn
Chửi người thi sĩ ngu đần
Hồn thơ như lớp sóng thần tràn qua
Cuốn bao rác rưởi ma tà
Chôn loài quỷ đỏ ta bà đảo điên
Trải bao thập kỷ lăng loàn
Vô luân mất dạy bạo tàn bất lương
Mác Lê tăm tối chỉ đường
Trở về núi đỏ rừng hoang thuở nào
Âm u gió thét mưa sầu
Chim kêu vượn hú sóng trào biển khơi
Ngàn năm văn hiến đâu rồi
Xót thương cho lũ đười ươi học đòi
Mười năm còm cõi trồng cây
Trăm năm sự nhiệp trồng người u mê
Nặc danh ném đá chán chê
Tiểu nhân vô sỉ tràn trề nước non
Đỉnh cao mơ mộng cháu con
Cầu mong trí tuệ lớn khôn hơn người
Bần nông bao lớp đổi đời
Bon chen tư bản gà nòi đỏ chôn
Hận thù Thi Mét sùi cơn
Mong ông Tố Hữu cô hồn no nê
Lan Viên Xuân Diệu dầm dề
Thảm thơ dân tộc tràn trề láng lai…
27.1.2010 Lu Hà
Soạn lại này 10.1.2014 Lu Hà
Soạn lại này 10.1.2014 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét