Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

Thơ Mới Đấu Tranh Chùm 3



Cam  Quít Kiêu Ngạo

Mấy câu cóc ghẻ chua mùi dấm
Thân phận thằng Cam cũng chẳng hơn
Đểu cáng mặt dày trơ mõm chó
Tru lên vằn vện kiếp chui luồn

Tự nhận hơn người Cam với Quít
Đảng trao nhiệm vụ suả ăn lương

Đầu râu tóc bạc hồn ma quỷ
Tâm điạ việt gian rõ bất lương

Chó cún tưởng rằng danh giá lắm
Công an mật vụ rõ là oai
Sát sinh đồng bọn trong hầm tối
Lác mắt trong nhà gái đứng chơi...

Tết nhất quân hàm màu đỏ chói
Vào ra họ mạc thật là sang
Mâm trên các cụ mời đon đả
Chiếu dưới mấy bà liếc mắt trông...

Dù Cam hay Quít chua loen loét
Đảng cũng không chê vắt kiệt hơi
Thối hoắc đầy chuồng đừng bỏ xó
Tham đời nô bộc thoảng mùi hôi...

Chọn hạt gây mầm phân quỷ đỏ
Tuyên truyền biạ đặt đã bao phen
Kim Đồng Tử Trọng Lê Văn Tám
U mê tăm tối vẫn triền miên

Biết đến bao giờ Cam tỉnh ngộ
Cải tà quy chánh biết đường ngay
Đừng tham phú quý màu danh vọng
Ích quốc lợi dân chống độc tài?

Kiêu ngạo làm gì Cam Quít ơi!
Đỉnh cao tăm tối mộng đười ươi
Xoá nền mạo hoá Hồ Mao tặc
Để sống làm người dạ thẳng ngay?

10.8.2011 Lu Hà



Cháu Ngoan Bác Hồ

Trông nó như là đưá trẻ con
Angka Polpot với lonnon
Việt gian hán tặc hằng nuôi dưỡng
Mẫu giáo mầm non các cháu ngoan

Nó là sản phẩm Hồ gây giống
Sự nghiệp trăm năm một loại người
Sát nhân máu chảy xanh đồng luá
Tố Hữu làm thơ để dạy đời

Nó giết ba người đã thấm chi
Sao bằng cộng sản lũ đười ươi
Tử hình đấu tố hàng ngàn vạn
Ném xác chôn vùi sóng biển khơi

Tên Lê Văn Luyện vì tham cuả
Án mạng gây ra ở tiệm vàng
Vàng bạc chóp bu từng ký gửi
Công an trung tướng cũng bàng hoàng...?

11.9.2011 Lu Hà 




Món Nợ Đời

Lẳng lặng mà xem lũ vẩn vơ
Độc tài toàn trị đã bao lâu?
Lề đường khép nép bầy vong quốc
Mất nước nguồn cơn lệ ưá trào.

Hỏi lại ngày xưa Hồ Chí Minh
Từ hang Bắcpó đã thành tinh
Ăn lương quốc tế còng vô sản
Trọn kiếp tôi đòi lưu xú danh.

Đánh Pháp cho Tàu thâm hiểm thật
Giảm tô cải cách máu tuôn trào
Miền Nam giải phóng bao thù hận
Độc lập tự do chẳng thấy đâu?

Sáu sáu năm rồi chỉ khổ đau
Chiều thu biền biệt gió mưa sầu...
Ba Đình còn đó trời xanh thẳm
Dân có ngờ đâu mất tự do.

Nối kiếp cha ông kiếp ngưạ trâu
Một đoàn câm điếc chúng đi bầu
U mê tăm tối bao giờ nưã
Sao chẳng tẩy chay cuộc bán bầu?

Đứng dậy bảo nhau chống độc tài
Chính quyền cộng sản biết thương ai?
Tẩy chay bầu cử vì non nước
Độc lập tự do món nợ đời!

13.5.2011 Lu Hà




Có Thật Thơ Ông?

Thơ thế mà thơ rõ nực cười
Sửng sốt bàng hoàng thơ của ai?
Thiên hạ xưa nay toàn nói láo
Ngợi ca tâng bốc mõm chuột dơi…

Nghêu ngao rỗi rãi ở trong lao
Có đáng gì đâu lọ phải cầu        
Tủn mủn dăm ba câu tứ tuyệt
Tài này miệng sữa búng ra thơ

Còn nghe bàn tán người thiên hạ
Chín suối sổ thơ chẳng gói theo
Sơ ý lọt tay loài quỷ quái
Thơ chui đáy túi kẻ gian đồ….

Giọng lưỡi không hơn đứa trẻ con
Thế mà chúng dám gọi chân nhân
Hiếm hoi có mấy lời sâu sắc
Mấy thập kỷ qua chúng réo ầm….

Vô tình lên mạng đọc Lương Sơn
Ngán ngẩm than ôi con cóc con
Nhẫn nại lướt qua cho chóng hết
Thơ gì từng cục sỏn sòn son

Tớ bảo kìa ai lũ chuột dơi
Xưa quen nặng thói dạy khôn đời
Thật ra trí tuệ ai còn kém
Chúng thổi ai lên đến cổng trời

Dối trá gạt nhau cái bảng son
Sổ thơ đánh bóng lợm buồn nôn
Nguyễn Du Nguyễn Trãi  Trần Hưng Đạo
Chín suối ngậm ngùi cho nước non

Cũng sống làm người ở thế gian
Mà sao rơ ráy lũ ươn hèn
Đua chen đấm bóp lăn  bi cụ
Để lại ngàn thu giận oán hờn

Cách mạng  mỵ dân một chiếc thuyền
Hư danh ảo mộng kẻ vương quyền
Giết dần sinh lực hồn dân tộc
Tăm tối lừa nhau hám bạc tiền

Kẻ ấy thành ma hồn chẳng thoát
Xác thân quằn quại chẳng ai chôn
Ba đình u ám trò mê sảng
Triển lãm chờ mong khách bán buôn

Ngán ngẩm cho ai mộng háo danh
Gây bao thảm hoạ hận trời xanh
Không tim không óc đòi thi sĩ
Có thật thơ ông Hồ Chí Minh?....

22.8.2009 Lu Hà




Dấu Bụi Vô Thần
cảm tác nhạc cu Trịnh: Cát Bụi ( Cát Bụi Tình Xa )

Người ta chết xác thân về cát bụi
Trịnh công Sơn mong từ bụi thành người
Thuyết vô thần tôn khỉ tổ đười ươi
Chủ nghĩa Mác dạy bao trò khốn nạn

Bụi hóa kiếp bao nhiêu loài chấy rận
Hút máu đồng bào sa đọa rong chơi
Đếm xỉa chi dân tộc với giống nòi
Tham vật chất bán hồn cho qủy dữ

Lũ sâu bọ bon chen đòi hưởng thụ
Nghiệp chướng chất chồng thỏa mãn không thôi
Rồi một chiều tóc trắng toát như vôi
Mùa thu rụng óc tim thành đá cuội 

Khói nghi ngút bao nấm mồ chui lủi
Tiếng trống đưa ma sấp mặt ngậm ngùi
Đàn quạ đen chờ đợi báo tin vui
Xác thối rữa xương phơi ngoài đồng nội

Từ huyệt mộ chôn bao lời gian dối
Vạt rừng buồn xơ xác bóng cỏ cây
Biển hồ nào oán hận vẫn chất đầy
Nghe trong gió oan khiên đòi mạng sống

Mạng đền mạng gào lên như sóng động
Sọ đầu lâu hốc mắt chứa hờn căm
Hãy câm đi bao lời hát tối tăm
Để nhân loại lạc đường vô biển máu

10.8.2013 Lu Hà




Sinh Lầm Thế kỷ
tặng thi sĩ Trần Trung Đạo

Hỡi ngươì thi sĩ của quê hương
Tiếng nấc dâng lên tắc nghẹn lòng
Anh khóc thương đơì bao số phận
Sinh lầm thế kỷ nuốt đau thương

Cay đắng làm sao những kiếp ngươì
Có tài có sức vẫn buông trôi
Thở daì tắc lưỡi thôi đành vậy
Biết thế , ừ sao sẽ làm gì?

Chỉ tại ngươì ta đã kém khôn
Nửa già thế kỷ vẫn lần khân
Đi tìm chân lý nơi đỉnh nuí
Giấc mộng vàng son trượt lối mòn

Thuở trưóc chỉ vài chục triệu dân
Giờ đây đã gấp bốn năm lần
Cơn mê ác mộng còn chưa dứt
Đeo đẳng tình si uá héo tàn

Biết thế làm sao được hở anh
Bài thơ tháng ấy xuốt năm canh
Lời thơ tứa máu như dòng chảy
Xói tận tim gan cứa ruột mình

 Lu Hà



Lực Sĩ Teo Cu

Lực lưỡng làm chi chẳng thấy cu
Thuyền quyên thục nữ lẽ nào ngu
Vai u thịt bắp thân lừa nặng
Hùng hục thâu canh chú xẩm mù

Võ sư gân guốc lắm đô la
Vật vã từng đêm tổ bố cha
Sẵn tiền thuê mấy tay nhà thổ
Dễ bảo chày to sướng bỏ bà

Bạnh cổ mím môi khoe đụn thịt
Bàn dân thiên hạ vỗ tay cười
Gái trai chen chúc xem đầu cụ
Lông lá cạo trơn chẳng giống người

Ngữ này bất lực hơn Xuân Diệu
Nhựa mận đen thui sặc húng lìu
Mắm tôm đùi chó chê riềng mẻ
Kách mệnh buồn thiu phận hẩm hiu

Ấy ấy cu teo chớ có nèo
Dại đời thân gái cảnh buồn teo
Mặc kệ chúng khen rằng lực sĩ
Thà nghèo cửu vạn khoẻ như beo

cảm tác bức ảnh lực sĩ teo cu
12.9.2014 Lu Hà




Thơ  Ông ?

Hôm nay tôi đã hiểu ra rồi
Bối rối rùng mình có thế thôi
Thiên hạ xưa nay toàn láo khoét
Thơ ông vừa thối lại vừa hôi

Nghêu ngao vài chữ ở trong lao
Có đáng gì đâu lọ phải cầu
Lúng búng miệng sao như ngậm thị
Tài này hơi sữa búng ra thơ

Còn nghe bàn tán của người ta
Chín suối tuyền đài chẳng đáng theo
Giấy vụn lọt tay thành quỷ kế
Chui vào trong tuí kẻ vương đồ

Giọng lưỡi không hơn đưá trẻ con
Thế mà chúng dám gọi chân nhân
Tuy rằng cũng có lời sâu sắc
Mấy thập kỷ qua tớ đã lầm

Vô tình hôm nay đọc Lương Sơn
Ngán ngẩm nhưng mà tớ vẫn xem
Nhẫn nại lướt qua cho thật sạch
Ông đâu xứng đáng gọi văn nhân?....

Tớ viết thẳng ra chẳng ngại gì
Xưa ông nặng thói dạy khôn đời
Thật ra trí tuệ ông còn kém
Chúng thổi ông lên đến cổng trời

Bịt muĩ rập đầu chúng cứ khen
Văn tài đệ nhất chuá muôn dân
Bao nhiêu thập kỷ con bài đỏ
Dối trá lưà nhau để sống còn ?...

 2008 Lu Hà




Thơ Ông Cóc
gửi hồn ma Tố Hữu

Ông là con cóc lạ trần gian
Loài vật sinh ra có bốn chân
Vẫn biết ông là loài cóc nhái
Nên đời chỉ biết nhảy quanh năm

Tôi biết rằng ông quá tự tin
Mặt trời băng giá buốt qua tim
Giọt thơ lai láng hồn non nước
Vãi cả ra quần bậc trí nhân

Vỗ ngực tự khen chỉ có ông
U mê tăm tối vẫn kiêu căng
Mật gan nhựa độc sâu tâm địa
Răng nghiến thành thơ cóc sấm vang

Nam á nổi cơn giông gió điên
Cánh đồng tắm máu tưới muôn dân
Mỗi khi cóc đỏ nuôi thù hận
Mưa lại sầu thương thảm thế trần

Con cóc một thu thành đế vương
Bầm ơi! Năn nỉ khắp non sông
Mạ non tay cấy vương dòng lệ
Xát muối cho ai xót tấm lòng

Con cóc đỏ lòng thật thế ư
Thương bầm thiên hạ có bao nhiêu
Thì ra mẹ đẻ quên nòi giống
Cóc đỏ  làm thơ thế mới kiêu

Tình thương giai cấp dạỵ chan hoà
Dễ từ lỗ nẻ mà chui ra
Đói ăn đại hạn tìm sâu bọ
Nghiến răng con cóc báo trời mưa……

Cóc vẫn thường khoe năm bước dài
Bắt đầu nguyên thủy thuở xa xôi
Trải qua nô lệ rồi phong kiến
Tư bản nhảy lên đến cõi trời

Cộng sản thiên đường cóc mộng mơ
Trần gian hưởng thụ cuả dư thưà
Ếch ương cóc nhái muà thơ lớn
Thiên hạ sầu thương những bóng ma

Thơ cóc ngày xưa rất thịnh hành
Bước từ Việt bắc chốn rừng xanh
Thong dong tám thước tha hồ rộng
Sắt máu đường đi cóc hoá tinh

Mấy thập kỷ qua chuyện đã rồi
Vần thơ mưa máu cóc phun coi
Điên đầu rửa não bao con cháu
Thơ cóc tôn vinh nhục thế này

Con cóc nghiến răng động sấm vang
Cơn giông cách mạng nước tuôn dòng
Trôi bao hồn trẻ theo dòng xoáy
Thân xác phơi đầy ngập núi sông

Nhắm mắt bám chân con cóc hoài
Nhảy qua năm bước chạy theo dài
Dư thưà một bước đòi thiêu cháy
Quá độ thiên đường ai có hay?...

Nực cười con cóc cũng làm thơ
Ú ớ tự khen đáng mấy xu
Trái tim máu mủ từ gan mật
Để lại ngàn thu một nỗi sầu

 24 tháng 8 năm 2008 Lu Hà




Trò Hề Thơ Phú

Lũ chúng điên rồi thật thế sao?
Mượn trò buôn giá các baì thơ
Tìm gì trong đống hồn dân tộc
Bán lại cho đời một vết nhơ

Một bang chấm khảo những vần thơ
Cậy tí văn chương chúng phán bưà
Phân loại kém hơn nào kẻ thiệt
Đời trong nước mắt tưới trong mưa

Mới hỏi ai hay trò lố lăng
Tâm hồn vắt cạn rũ ra thương
Bầu trời thơ phú thường ngăn cản
Chặn lối thương đau mọi ngả đường

Hạnh phúc thiên đường tìm mãi đâu?
Dương trần kiệt sức đã bao lâu
Tha hương lê bước đời hành khất
Một bước xa quê một giọt sầu

Rạch máu cho đời tim huyết thơ
Vài câu lục bát trói người ta
Chỉ trong truyền khẩu đòi công đạo
Thơ viết chẳng đăng cũng bỏ tù

Chúng muốn thơ hay có khó đâu
Thả hồn cấm vận trói vu vơ
Chân thành tôn trọng như muôn thuở
Xoá bỏ gông cùm thả tự do

Khen ai rỗi việc tìm trong rác
Vàng đá chen nhau sỏi giưã đời
Phân loại chia nhau đòi bổng lộc
Quyền cao chức trọng hạt thơ rơi

Bản tính kiêu căng chẳng bỏ đâu
Đỉnh cao trí tuệ mấy con bò
Dắt chăn thương nhớ chàng Tô Vũ
Hồn dưới suối vàng trơ xác ra

Lịch sử ngàn năm bịt mũi cười
Tâm hồn thi sĩ lũ cuồng si
Nguyên tiêu tết đến rơi dòng lệ
Dám chắc cho ai mặn muối đời ?.....

Thương vợ nhớ ông Trần tế Xương
Cuối cùng thiên hạ cũng thương ông
Tài năng như thế đành ngồi chót
Chẳng uổng đêm ngày với bút nghiên?...

 2008 Lu Hà




Nghe Chúng Chúc Nhau

 Giáp ngọ giao thừa chúng chúc nhau
 Xuân về da cóc bạc đầu râu
Sống lâu trăm tuổi không long móng
Thoát kiếp kéo cày cảnh ngựa trâu

Một bước lên voi đừng xuống chó
Cha truyền con nối mãi giàu sang
Không học cũng thành quan giáp bảng
Mua son bán phấn mới khang trang

Chúng còn chúc phúc lắm đô la
Trấn lột tham ô khắp mọi nhà
Phong bì bồi dưỡng nhiều vô kể
Còn đảng còn ta hát xướng ca

Chúng lại chúc nhau có lắm xe
Dăm ba bồ nhí cứ say nhè
Bảo kê đút lót lót lên từng cấp
Đường dây chạy án khéo bao che

Hương khói nhang chùa nhờ mẹ đĩ
Cầu xin trời Phật đoái hoài thương
Đền đài miếu mạo râm ran nổ
Xác pháo la đà khắp bốn phương

Búa liềm cờ đỏ tung bay mãi
Xã hội luật rừng nhất đảng viên
Giành giật thị trường dân chủ cuội
Thương dân yêu nước đạp lên tiền

Mặt bằng giải phóng chúng mừng vui
Làm chủ dân đen hết cắm dùi
Quy hoạch thông qua nhanh chiếm đoạt
Dân oan khiếu kiện chặn đường lui

Hoa Kỳ Nhật Bản đua du học
Cậu ấm tiểu thư dáng ngọc ngà
Hoa hậu áo dài con gái cụ
Đẹp đời tư bản đỏ như hoa

Chúng chúc làm sao đẹp mặt Tàu
Thiên đàng chủ nghĩa mãi dài lâu
Khúc ruột kiều bào xa vạn dặm
Văn công mật mỡ lắm ruồi bâu

30.1.2014 Lu Hà  




Chảy Máu Tươi
họa thơ Lệ Khanh và Thanh Hoàng: Còn Đâu


Nòi giống vẫn còn chảy máu tươi
Từ khi cóc nhái nhảy làm người
Hồ tinh Pác Bó hồn ma đất
Ngạ qủy Tân Trào mộng khuấy trời
Tám thập kỷ hơn theo chủ nghĩa
Bốn mươi năm thiếu chẳng nên lời
Bao giờ dân nước ta hồi tỉnh
Tiếng thét hờn căm mọi kiếp đời 

Thôi ôi! thân xác khóc thương đời
Dũng sĩ anh hùng khắp mọi nơi
Mũ cối dép râu con chốt thí
Thiên đường cộng sản một trò cười
Đồng hồ xe đạp thành han rỉ
Cháo tấm hột mì đói tả tơi
Giải phóng chính là bầy cộng phỉ
Tà linh Trung Cộng vẫn chưa thôi

11.3.2014 Lu Hà




Vận Nước Suy Tàn Tỉnh Dậy Thôi
hoạ thơ Lệ Khanh và Thanh Hoàng: Miễn Còn Hơi

Hai chục năm trời được mấy hơi *
Sài Gòn tức tưởi chẳng nên lời
Việt gian xảo trá thi văn vận
Hán ngụy lọc lừa nhạc lả lơi
Ngoại tặc khuyển nhung say tiếng hát
Nội thù dê ngựa mộng ru đời
Hồ - Mao ngạ qủy còn mê muội
Tham nhũng cường hào khắp mọi nơi

Chen chúc theo nhau chẳng chốn nơi
Dân oan khiếu kiện cảnh chơi vơi
Anh hùng áo rách non sông gọi
Dũng sĩ quần bươm bác đảng ơi!
Thổ tặc chính quyền tranh cướp đất
Ủy ban phe phái vẫn ăn chơi
Lạc Hồng nòi giống nghêu ngao mãi
Việt Dzũng Trúc Hồ dở khóc cười

Qúy Ngọ đầu xuân vẫn cả cười
Giàu sang phú qúy khách làng chơi
Sa hoa đài các kìa dâu rể
Mỹ lệ lầu cao đám chuột dơi
Chí Dũng há mồm không kịp ngáp
Đại Quang bịt họng vội chầu trời
Xích xiềng khóa chặt công an trị
Vận nước suy tàn tỉnh dậy thôi!

* 1955- 1975
11.3.2014 Lu Hà





Xuân Giáp Ngọ 2014

“ Đất Việt mừng xuân hờn vong quốc*
Trời Tây đón tết hận ly hương“
Ra đi Việt Dzũng sầu vô hạn
Ngô Kỷ đau thương chốn bụi hồng

Cờ vàng phấp phới chân trời Mỹ
Chống cộng rở rom ngấn lệ trào
Khẩu hiệu loa mồm chiêng trống gõ
Văn công kiều vận cứ lao nhao

Đồng bào hải ngoại hồn dân nước
Thần tượng hư danh chẳng tỏ tường
Lỡ bước theo chân đường qủy đỏ
Trứng trao ác điểu nỗi bi thuơng

Tỉnh dậy mà đi đừng nuối tiếc
Việt gian sâu bọ diệt sành sanh
Vắt tay lên trán mà suy nghĩ
Phật khẩu tâm sà ngậm máu tanh

Rắn quấn chân tay vòng số tám
Ba Tàu lồng lộn chiếm biển Đông
Giáp Ngọ đua chen ruồi muỗi chết
Ngựa điên háu đá chó tranh công

Đì đoàng pháo tép chúng hò reo
Nô nức về quê giá ngặt nghèo
Tiền bạc khoe khoang màu áo gấm
Xóm làng xơ xác cảnh bò heo

* Hai câu đối tết của văn sĩ Ngô Kỷ
24.1.2014 Lu Hà



Lắm Ruồi Bâu

Việt Nam danh giá nhất con tiều
Tên nó gọi là giặc Vũ Khiêu
Mừng thọ trăm năm tròn chín tám
Hân hoan tỉnh ủy bát canh riêu

Nam Định văn chương loại tép riu
Dở ngô dở ngọng dám khoe rìu
Anh hùng múa rối thân trâu ngựa
Hán ngụy cậy nhờ phận cóc thiu

Theo đóm ăn tàn cũng triết gia
Mác Lê thối hoắc chiếu đầm đìa
Kách mệnh man ri đường đại hán
Anh hùng nghệ sĩ hạng chầu rìa

Lạ nhỉ ngày nay lắm Chí Phèo
Mào gà nở rộ mọc cheo leo
Quốc túy quốc hồn dân tộc Việt
Giáo sư óc khỉ bé tèo teo

Thèm thuồng ngũ phúc đời khao khát
Phú qúy sang giàu lại sống lâu
Học giả chữ to hàng quốc lão
Đít trâu ngọ nguậy lắm ruồi bâu

Mũ mão đội đầu quan thái giám
Áo hoa lòe loẹt nữ tì hầu
Giả tỉnh giả say đòi sữa bú
Rèm buông sân khấu trống canh chầu.

Chú thích: thơ chúc thọ Vũ Khiêu 98 tuổi, con tiều cũng là con khỉ. Khỉ già còn gọi là bạch hầu
3.10.2014 Lu Hà



Lắm Ruồi Bâu

Việt Nam danh giá nhất con tiều
Tên nó gọi là giặc Vũ Khiêu
Mừng thọ trăm năm tròn chín tám
Hân hoan tỉnh ủy bát canh riêu

Nam Định văn chương loại tép riu
Dở ngô dở ngọng dám khoe rìu
Anh hùng múa rối thân trâu ngựa
Hán ngụy cậy nhờ phận cóc thiu

Theo đóm ăn tàn cũng triết gia
Mác Lê thối hoắc chiếu đầm đìa
Kách mệnh man ri đường đại hán
Anh hùng nghệ sĩ hạng chầu rìa

Lạ nhỉ ngày nay lắm Chí Phèo
Mào gà nở rộ mọc cheo leo
Quốc túy quốc hồn dân tộc Việt
Giáo sư óc khỉ bé tèo teo

Thèm thuồng ngũ phúc đời khao khát
Phú qúy sang giàu lại sống lâu
Học giả chữ to hàng quốc lão
Đít trâu ngọ nguậy lắm ruồi bâu

Mũ mão đội đầu quan thái giám
Áo hoa lòe loẹt nữ tì hầu
Giả tỉnh giả say đòi sữa bú
Rèm buông sân khấu trống canh chầu.

Chú thích: thơ chúc thọ Vũ Khiêu 98 tuổi, con tiều cũng là con khỉ. Khỉ già còn gọi là bạch hầu
3.10.2014 Lu Hà



Hội Cờ Thơ

"Đêm ôm vợ thấy lòng giật thót"*
Sáng ấp bu xem bướm buồn tênh
Rỡn vịt mái tơ kêu cạc cạc
Đùa gà trống cựa gáy xênh xênh

Phởn phơ ngoáy đít kìa cô Nở
Ngây ngất múa tay hỡi chú Phèo
Hà Nội rước cờ thơ thớt phú
Thăng Long kéo tã móc tèo heo

Béo phệ thày cò thầu cháo quẩy
Còm nhom sĩ tử bọt trào ra
Văn chương tặc tỵ thời chung cáo
Bá đạo rối tinh nẻo ác ma

Đám rước xênh xang vang vẻ quạt
Xập xình trống ếch dáng bà thơ
Xu hào bắp cải mùi dưa khú
Tập tểnh Bính Thân vượn hú to

Công an văn hóa soi từng chữ
Tuyên huấn cò cưa mấy bác tiều
Giải nhất mắm tôm ai bịt mũi
Hạng nhì thịt chó kẻ liêu xiêu

Nhật ký trong tù thành cóc nhái
Ễnh ương ộp oạp chẳng thèm nghe
Tò te mấy chú ôm kèn thổi
Dư luận bình viên chẳng chán chê

Đừng ép mỡ dầu sơn cách mạng
Thôi trò đánh bóng ngợi khen nhau
Nghìn năm văn hiến màu thu thảo
Non nước cỏ cây nỡ úa nhàu.

*“Đêm ôm vợ thấy lòng giật thót
Thương con thuyền đầu bãi đứng bơ vơ“
25.2.2016 Lu Hà



Ngao Ngán Thay

Ngao ngán  thời nay chán mớ đời
Trò hề múa rối giống đười ươi
Việt Nam trượt dốc lầy văn hóa
Thế sự mùn cưa thớt chuột dơi

Nó sợ dân khôn thay đổi trí
Thiến gà hoạn lợn kiếp tôi hèn
Nhân tài hiển hách ngôi thi bá
Thị Nở Chí Phèo hết nắm quyền

Cảm xúc mịt mờ không lối thoát
Kim cô đảng tính xiết đầu gà
Bần nông cốt cán cơn đồng bóng
Nhân vật vắng teo sáng nước nhà 

Vũ trụ bao la đành bỏ phí
Tư duy lẹt đẹt chí minh lùn
Xun xoe bợ đít con tiều đỏ
Cóc nhái thờn bơn ngập vũng bùn

Lang thang hè phố vênh vang khỉ
Sáng tạo cù lần có kể chi
Mặt mốc thâm xì mồm khoác lác
Thơ văn uế xú phải lăng trì

Những ai kẻ sĩ còn liêm sỉ
Mở mắt mà trông cảnh dối gian
Khóa họng cản chân tay trói buộc
Nô tài hống hách cậy công an

Tôn giáo coi khinh hòng miệt thị
Vô thần chủ nghĩa lại tôn xưng
Tranh giành vật chất chia bè phái
Xã hội thuần phong chúng dửng dưng.

9.2.2016 Lu Hà



Những Cục Phân Ưu Tú Của Đảng

Bỏ Mác loại Tàu xậy hiến pháp
Có gì ghê gớm hỡi chư ông
Xôn xao gìa trẻ bầy ngô ngọng
Thế kỷ văn minh ráng đợi trông

Nhân sĩ ngẩn ngơ tìm trí thức
Văn bằng chôm chỉa mặt hình nhân
Theo voi nhai bã tham xôi thịt
Học mãi không vào hại não thân

Đổi đảng thay tên hồn quốc túy
Bầy đàn tham những cứ ngang nhiên
Loanh quanh cối gĩa gà ăn quẩn
Tóc rối tơ vò vẫn đảo điên

Ái mộ ôm chân Hồ Chí Mít
Nguyên nhân thảm họa nước non này
Tư tưởng nô tài xương cốt lõi
Dư thừa canh bạc mấy ai hay?

Chín mươi triệu mạng hồn vơ váo
Đất nước bây giờ có cũng không
Sử đảng day cho đàn trẻ nhóc
Quyết tâm nhồi sọ đám kỳ nhông

Giấc mộng thiên đàng trò láo khoét
Búa liềm han rỉ vẫn chưa chừa
Một trăm hai bảy còn khờ dại
Đại hội ký tên đỏng đảnh đưa

Quốc nạn xâm lăng cam nhẫn nhục
Khom lưng rước giặc giết dân mình
Cơ chế tay sai sao bỏ được
Túi khôn của đảng mốc hôi rình

Giang san tiên tổ, ôi nòi giống
Ngoại tặc nội gian quyết xéo dày
Giai cấp công nông bầy khỉ đỏ
Đau thương tang tóc thảm thê thay!

cảm tác khi đọc bài luận của Bichthuy Ly
23.12.2015 Lu Hà



Xưa Nay Đối Cảnh

“Thành Nam thập nhị kình nghê quán“
Cửa Bắc tam quân huyệt mộ sâu
Đống Đa thuở trước lừng danh tướng
Hà Nội nội ngày nay lụy giặc Tàu

“Chiếu điện anh hùng đại võ công “
Hồn thiêng tan tác thảm tiên rồng
Quang Ngân Phúc Trọng buôn dân nước
Quốc sỉ còn ai giống Lạc Hồng ?

Đối cảnh sầu bi buồn sĩ khí
Lợi quyền của đảng có là chi
Đại Hán lăm le hòng chiếm đoạt
Ngụy quyền cộng sản kiếp gà ri

Quang Trung Nguyễn Huệ ngài linh hiển
Phù hộ cháu con cứu nước nhà
Long thần hổ phục kìa sông núi
Sức mạnh lòng dân chí hải hà

Ba Đình xác giặc nằm trơ đó
Miếu mạo chùa chiền cảnh xác xơ
Khói hương xì xụp thờ ma qủy
Xây tượng dựng đài để tiếng nhơ

Tốn kém tỷ đồng dân đói khát
Trẻ em lam lũ túi ni lông
Công trình rút ruột quan tham nhũng
Cô giáo chơi trò khỉ vượt sông .

11.2. 2016 Lu Hà




Giặc Nội Xâm

Uất hận giang sơn lắm nội thù
Lẫn trong máu thịt cuả tim ta
Cổ Loa sừng sững yên bờ cõi
Phút chốc tan hoang dưới Triệu Đà

Lịch sử ngàn thu vẫn xót đau
Tình yêu ích kỷ để trên đầu
Nỏ thần mua bán cho duyên phận
Nước mất nhà tan nhục tủi sầu

Phụ tử tình thâm chặng cuối cùng
Phu thê lầm lạc hận trùng dương
Ngàn năm lịch sử bầy hoang dã
Giặc nội trong nhà hại núi sông

Ích Tắc Lê Chiêu Hồ Chí Minh
Vong thân mãi quốc để cầu vinh
Bính quyền thèm khát buôn dân nuớc
Trán thấp ngồi cao ghế lộng hành

Văn bút vo ve lũ nhặng ruồi
Ngợi ca dối trá viết bao lời
Bát cơm manh áo nuôi hồn quỷ
Sắt máu vì ai nhục thế này?

Nội thù xâm lược chẳng đâu xa
Lẩn quất đâu đây như bóng ma
Ruột thịt anh em đều có thể
Làm sao vạch mặt được gian thù?...

"Muá giáo non sông trải mấy thâu "
Mà sao Nam Bắc diệt trừ nhau
Bài thơ xưa thấm vào trong máu
Cộng sản xâm lăng chính nội thù

Nội ngoại quân thù ta với ta
Mập mờ đen trắng để lòng đau
Mẹ cha chúng nó thù giai cấp
Tủi hận ngàn thu kiếp sống thưà...

5 tháng 5 năm 2009 Lu Hà







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét